Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 114
Chương 114: Cách thức của mỗi người (2) (Author: Kagi).
Rừng rậm băng tuyết.
Doroth ngồi dựa lưng vào gốc cây thông to lớn, co mình lại trong lớp áo khoác lông dày có mũ trùm, cây ma trượng làm bằng xương được cô khoanh tay ôm lấy nghiêng ra sau tựa đầu vào thân cây. Thỉnh thoảng có vài nhúm tuyết rơi từ trên cành cây xuống, cô chỉ nhẹ nhàng lấy tay phủi nó đi, mặc cho nước da nhợt nhạt cùng từng làn khói trắng phà ra khi thở, Doroth dường như không để ý tới cơn lạnh lẽo bao quanh mình. Ngay cả ánh mắt đen láy của cô cũng rất hờ hững, rất thiếu sinh khí. Thậm chí nếu không phải nhịp thở của cô vẫn đều đặn có lẽ người khác nhìn vào có thể nghĩ rằng cô đã chết, đây cũng là một đặc điểm chung của những vong linh ma pháp sư sáng tối đều tiếp xúc với người chết, bọn họ trông rất thiếu sức sống. Thậm chí những bác sĩ giải phẫu tử thi còn có bạn bè đồng nghiệp để nói chuyện, còn vong linh ma pháp sư vốn dĩ thường độc lại độc vãng, tuy rằng trong học viện Doroth cũng có tiếp xúc với vài người khác nhưng đều không quá thân cận, điều đó càng làm cô trở mang theo tử khí nhiều hơn sinh khí.
Dõi theo ánh nhìn của Doroth có thể thấy được một nhóm khoảng hơn mười bộ xương khô đang cầm xẻng đào bới cái gì đó, quanh người bọn chúng bốc lên một luồng tử khí đen ngòm, tiếng lạo xạo của việc đào bới trên tuyết xen lẫn với âm thanh lách cách khi va chạm của những khớp xương không phải là thứ gì dễ nghe, hơn nữa lại trong cái lạnh thấu xương, có lẽ chỉ có vong linh ma pháp sư mới có thể bình thản ở một mình tại nơi như thế này. Cô gái tóc đen tất nhiên không rảnh rỗi đến đây hứng gió bắc, mà cô đến đây để đào mộ, trong lần mạo hiểm trước, thấy bầy băng tuyết ma lang tụ tập, chỉ cần chịu khó suy nghĩ là biết sẽ có chuyện lớn xảy ra, chắc chắn sẽ có chiến đấu, mà việc tìm tới những nơi như thế mà đào mộ là việc mà vong linh ma pháp sư thường làm nhất.
Với cảm ứng lực đặc thù của mình, Doroth không quá khó khăn để tìm ra chỗ này, ở dưới mặt tuyết dày này cô có thể cảm nhận được sự tập trung của năng lượng kì dị mà người đời hay gọi là linh hồn. Khả năng cảm ứng này là đặc thù trong chức nghiệp của cô, tuy nhiên so với những người khác, Doroth đặc biệt giỏi trong việc cảm ứng với sự chết chóc, ngay từ khi cô vẫn còn bé. Sau một lần mất trí nhớ bí ấn, cô đột nhiên thức tỉnh được khả năng này, do đó chức nghiệp thích hợp nhất không thể nghi ngờ chính là vong linh ma pháp sư, cái thiên phú này thật sự thì mang đến cho Doroth nhiều rắc rối hơn là lợi ích, nhưng cô vẫn cứ chấp nhận con đường của mình.
Việc đào bới đã có kết quả, trong lúc mấy tên khô lâu vẫn tiếp tục mở rộng cái hố, Doroth đứng dậy rũ bỏ mớ tuyết đọng trên áo rồi chậm rãi bước tới bên miệng hố tuyết rộng mà nhìn xuống. Nhưng thứ cô nhìn thấy ở dưới thì lại khiến cô ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ đào được xác gấu, hoặc là sói, đó mới là điều hợp lý, nhưng cái xác ở dưới hố dù chưa lộ ra hoàn toàn thì cũng tuyệt đối không phải là gấu hay sói gì cả, bởi vì nó có cánh, mà theo như kích cỡ ước lượng thì rõ ràng đây là xác của một con rồng của đại lục tây gần trưởng thành. Ẩn dưới lớp mũ trùm, ánh mắt của Doroth trở nên nghi hoặc, cô thậm chí còn không biết trong rừng rậm băng tuyết có cự long sinh sống, chứ đừng nói là đào được xác của một con. Theo quá trình đào bới càng lúc càng mở rộng, xác của con rồng nằm sấp càng lúc càng hiện rõ hơn, quá trình phân hủy vẫn chưa tác động quá rõ rệt, lớp vảy vẫn còn ánh lên màu xanh dương nhè nhẹ, là một con băng long.
Việc này phải nói đến lần nhóm Key mạo hiểm gần hai năm trước, sau khi họ thành công thoát ra khỏi màn sương mù và trở về Hàn Phong trấn. Con rồng mẹ kia đuổi theo nhóm đánh thuê của Lam Anh tới tận phòng tuyến của đế quốc, cuối cùng bị kích động mà triển khai tấn công, tuy nhiên phòng tuyến cũng không phải làm bằng giấy, ngoài hệ thống phòng thủ nó còn có vài tu luyện giả cao cấp, lại thêm Rogar một cường giả trấn thủ, cuối cùng cũng đánh lui được con rồng. Tuy nhiên việc mạo phạm phòng tuyến đế quốc là một việc rất khó tha thứ, cho dù đối phương là tộc rồng cao quý đi chăng nữa, nếu để yên việc này vậy thể diện quân đội Mazca có thể vứt cho chó gặm được rồi. Chính vì vậy sau đó Rogar xách theo một thanh kiếm, dẫn thêm ba tu luyện giả cao cấp đi sâu vào rừng đuổi theo con rồng mẹ, cuối cùng cũng đánh đuổi nó ra khỏi rừng rậm băng tuyết. Do bị đuổi giết, rồng mẹ không thể mang theo xác con của nó, vốn bị nhóm của Lam Anh giết, chỉ có thể chôn tạm rồi bỏ chạy, chờ mọi việc lắng xuống thì mới quay lại.
Con rồng mẹ này cũng khá xui xẻo, một năm sau nó quay lại tưởng rằng tình hình đã yên ắng thì lại gặp đúng lúc băng tuyết lang hoàng dẫn bầy sói gây chiến với tuyết hùng, xác rồng con lại nằm trong địa bàng của ma lang. Mà rồng mẹ khi xưa quan hệ với băng tuyết ma lang không tốt lắm, lúc băng tuyết lang hoàng vẫn chưa phải là một ma thú đỉnh cấp đã từng chịu vài sự chèn ép từ nó, chính vì vậy con rồng đành phải bất đắc dĩ bay đi, chờ thời cơ khác, cuối cùng tiện nghi cho Doroth.
Cô gái ma pháp sư tất nhiên không biết những việc này, cô nãy giờ vẫn đang suy nghĩ rất nhiều thứ. Vốn dĩ kế hoạch để đột phá của Doroth cũng tương tự Will, đó là khiêu chiến với cực hạn. Tuy nhiên cô không lựa chọn việc chiến đấu mà lại chọn cách cố gắng dùng xác và hồn của một con ma thú cao cấp để tạo một vong linh sinh vật, một điều mà chỉ có ma pháp sư cấp năm trở lên mới làm được. Chơi đùa với người chết còn nguy hiểm hơn đùa với lửa, nếu không may bị phản phệ, nhẹ thì mất khả năng dùng ma pháp, nặng thì thần trí mơ hồ, điên điên dại dại, hoặc tệ hơn nữa là tham gia cùng với người chết luôn. Doroth chính là muốn mượn cái cảm giác đứng giữa lằn ranh sinh tử này để bản thân đột phá, cô nghĩ rằng khi thực hiện một việc gần như không thể mà lại vô cùng nguy hiểm này, tất cả tiềm lực của cô sẽ được bộc phát. Cũng chỉ có loại người quanh năm tiếp xúc với người chết, có giác ngộ với việc sinh tử hết sức thờ ơ như vong linh ma pháp sư mới nghĩ đến cái biện pháp không cần mạng này.
Tuy nhiên liều mạng không đồng nghĩ với thí mạng, Doroth đã tốn khá nhiều thời gian tham khảo tài liệu, nghiên cứu các đặc tính của ma lang và tuyết hùng mới dám đến đây để truy cầu đột phá, cô cũng tương đối nắm chắc sáu bảy thành có thể thành công, nhưng việc đào lên xác một con rồng khiến những chuẩn bị trước đây của cô trở nên vô dụng. Dù cùng là ma thú cao cấp, nhưng ma lang và tuyết hùng so với băng long thì khác nhau hoàn toàn, độ khó để luyện chế thành vong linh sinh vật cũng khó khăn hơn. Rồng là một chủng tộc tương đối cường đại, dù cho sức sinh sản kém nên số lượng ít, nhưng mỗi con rồng khi sinh ra đã là một ma thú trung cấp, khi trưởng thành là một ma thú cao cấp, thậm chí còn có thể là ma thú đỉnh cấp nữa. Nếu luyện chế được một con rồng thành vong linh sinh vật tất nhiên là vô cùng mạnh mẽ, nhưng độ nguy hiểm trong đó cũng cao tương ứng.
Dù vậy cái nguy hiểm chân chính lại là sau khi luyện được một con rồng thành vong linh sinh vật. Tộc rồng rất cường đại, nên chúng cũng rất tự cao, những con rồng chết đi đều được an táng đàng hoàng tại thánh địa cúa chúng, chúng không cho phép việc xác của một con rồng lại bị nhân loại luyện chế để chiến đấu, đó là một sự sỉ nhục với tộc rồng. Những người dám lấy răng, vảy, xương rồng để gia công chế tạo áo giáp và vũ khí đã là kẻ thù của tộc rồng rồi chứ đừng nói tới việc tạo thành vong linh sinh vật.
Sau một lúc phân vân, ánh mắt Doroth trở nên kiên định, nếu đã quyết định dùng nguy hiểm sinh tử để đột phá, vậy không có lí gì lại sợ khó mà lui. Một tu luyện giả rất coi trọng trạng thái tinh thần, một khi đã xuất hiện việc sợ hãi, vậy thì việc tu luyện về sau sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Hơn nữa cô là một vong linh ma pháp sư, trước mặt lại là một cái xác rồng hoàn hảo, bảo cô quay lưng bỏ đi chẳng khác nào bảo người khát nước đừng uống nước.
Con rồng trong hố chết vẫn chưa phải quá lâu, lại thêm không khí lạnh nên chả phân hủy gì mấy, vì vậy nếu thật sự luyện thành một con tử long sẽ mạnh hơn loại cốt long vốn chỉ có xương nhiều, nhưng cũng không thể khiêng ra ngoài đất bằng để thi pháp dễ dàng, Doroth đành để nguyên nó trong hố. Cô ra lệnh ột nửa số khô lâu chiến binh đi ra xung quanh cảnh giới, mặc dù bản thân đã bố trí nhiều đồ dùng chuyên dụng để tránh việc bị quấy rồi nhưng dù sao thì cẩn thận vẫn hơn.
Trong lúc một nửa số khô lâu còn lại vẫn tiếp tục đào bới nới rộng cái hố ra, Doroth rút từ trong áo khoác ra một cái hũ to bằng nắm tay, bên trong đựng một dung dịch đen xì có mùi hăng hắc khá khó ngửi, một tay cầm lọ, một tay cầm bút lông, cô bước xuống hố đứng lên xác của con băng long, sau đó cúi xuống lấy bút chấm vào dung dịch rồi bắt đầu vẽ những kí tự khó hiểu lên đó, sau đó lại đi tới chỗ khác để vẽ, thoạt nhìn tưởng là vẽ lung tung nhưng tất cả lại mơ hồ dựa theo một quy luật nào đó. Một số nơi cô còn ra lệnh ớ khô lâu nâng cơ thể con rồng lên một chút để cô có thể vẽ vào vài chỗ bên dưới của nó, sau đó cô ra lệnh ấy bộ xương chạy ra xác ba con ma lang cô giết lúc trước hứng đầy ba xô máu rồi tưới lên khắp người con rồng, bản thân Doroth cũng tự cắt tay nhỏ lên một ít máu của mình. Xong xuôi cô leo lên trên, rải một lớp bột trắng xung quanh cái hố thành một vòng tròn, rải đến đâu cô lại dùng cọ thấm dung dịch đen phết đến đó. Cuối cùng cô lấy một lọ dung dịch khác màu tím ra, bố trí một cái vòng tròn ma pháp hình sao sáu cánh nhỏ hơn bên cạnh cái hố, ở mỗi cặp đỉnh đối diện cô lần lượt đặt hai hòn đá phát sáng xanh lá, hai khúc xương và hai lọ máu, hoàn tất xong mọi việc thì trăng đã lên cao.
Ngồi nghỉ ngơi và ăn một hộp đồ hộp, Doroth cầm ma trượng đứng vào giữa vòng tròn ma pháp cô vừa tạo ra, một trận pháp đơn giản có khả năng phòng hộ và tăng cường khả năng hồi phục ma lực. Doroth lấy từ thắt lưng ra một lọ chất lỏng trong suốt rồi đổ hết vào miệng, đây cũng là một loại thuốc ma pháp giúp tăng tốc độ phục hồi, dù sao ma lực của cô không bằng ma pháp sư cao cấp, đành phải dùng khả năng phục hồi để bù lại.
Hít thở sâu một hơi, Doroth bắt đầu niệm chú, từng từ tuôn ra từ miệng cô lúc trầm lúc bổng, tuân theo một nhịp điệu nhất định như một bài hát cầu hồn, một nửa số kí tự mà cô vẽ lên người con rồng lúc trước sáng lên một màu bạc nhưng rồi nhanh chóng bị chìm xuống khi số máu được tưới bắt đầu tụ tập về chỗ những hình vẽ ấy rồi nhập vào người con rồng. Cô gái nghiêng ma trượng, ma lực từ thể nội thông qua đầu ma trượng có hình một cái sọ dê nhỏ được đẽo từ xương biến thành một luồng khói đen bắt đầu nhập vào số máu đang ồ ạt bị những hình vẽ kia hút lấy. Sau khi toàn bộ số máu dung nhập vào, những hình vẽ đó chuyển sang màu đỏ đen rất yêu dị, bước thứ nhất trong việc luyện chế bất tử sinh vật, "phục hồi sinh cơ", đã hoàn thành. Trên khắp cơ thể con rồng nếu tinh ý có thể bắt gặp những chuyển động nhè nhẹ của cơ thịt.
Bước thứ nhất lúc nào cũng đơn giản, Doroth không lấy gì làm vui mừng, tiếng chú ngữ cũng không dừng lại mà càng dồn dập hơn. Lần này tới lượt cái vòng tròn cô vẽ quanh hố sáng lên ánh đen trắng, theo đó, bên trong cái hố bắt đầu bốc lên những dải sáng màu xanh dương nhẹ. Cô biết đó là gì, thứ năng lượng kì dị phát ra sau khi một sinh vật sống chết đi, thường được gọi với cái tên "linh hồn", lúc những dải sáng đó hiện lên, không khí xung quanh dường như lại lạnh thêm một phần, tuyết đã bắt đầu phủ trắng cái áo khoác của Doroth. Theo tiếng ngâm nga của cô, những dải sáng bắt đầu tụ tập lại với nhau hình thành một con rồng tây phương to bằng nửa thân người, tuy nhiên nó khá mờ ảo, chỉ có nửa thân trên là có thể nhìn ra được bóng dáng của loài rồng, còn phần dưới thì vẫn chỉ là những dải sáng mờ mờ. Bước thứ hai, "gọi hồn".
Hít thở vài hơi để tranh thủ a lực hồi phục lại chút ít, Doroth tiếp tục bước cuối cùng và cũng là bước quan trọng nhất, "thổi hồn". Cô huơ ma trượng, ma lực lại theo đó bốc ra thành một luồng khói rồi tạo thành một hư ảnh bàn tay to lớn, bàn tay khói này ép thẳng xuống đầu "linh hồn" của con rồng nhằm đẩy nó vào cơ thể đã được "phục hồi sinh cơ" dưới kia. Thoạt tiên mọi việc diễn ra khá đơn giản, "linh hồn" dù có chống cự chút ít nhưng khá dễ dàng bị ép xuống dưới, chỉ tới khi nó tiến gần tới cái xác bên dưới thì mới bắt đầu có chuyện. Dù không còn suy nghĩ gì cả, chỉ là một phần năng lượng, nhưng "linh hồn" lại rất kì lạ, nó không dễ dàng để cho ai điều khiển mình, có thể nói nó có tính bài xích rất mạnh. Dải năng lượng xanh chợt bừng sáng lóa mắt, một tiếng rồng ngâm mang theo long uy đáng sợ vang vọng khắp không gian, bàn tay khói lập tức bị xé nát. "Linh hồn" lao thẳng tới chỗ cô gái ma pháp sư, dù rằng đã chết nhưng nó vẫn mang theo uy áp của loài rồng, một trong những sinh vật ở đỉnh của chuỗi thức ăn.
Miệng Doroth chảy ra một dòng máu, cô vốn biết sẽ không dễ dàng, nhưng không ngờ lại khó khăn đến mức này. Cô chống mạnh ma trượng xuống đất, vòng tròn ma pháp bên dưới lập tức sáng lên, hai lọ máu bị hút cạn sạch, hai khúc xương cũng tan thành tro bụi còn hai cục đá thì phát sáng lập lòe. Những tên khô lâu chiến sĩ lúc này đã tụ tập lại sau lưng Doroth, những luồng khói đen vốn vẫn bám trên các khúc xương liền thoát ra khỏi rồi lao thẳng tới chổ "linh hồn" con rồng, để lại tiếng lách cách khi những bộ xương ngã xuống mặt tuyết va đập vào nhau. Lại có thêm hơn hai chục luồng khói giống như thế chui ra từ vòng tròn ma pháp bên dưới, tất cả đều có một gương mặt mơ hồ của người hoặc thú. Qua ma pháp trận, Doroth đã mở một cái cổng tạm thời để triệu tập tất cả số "linh hồn" mà mình có trong vong linh sinh vật lại để chèn ép "linh hồn" con rồng. Nhất thời tiếng gào rú chết chóc vang lên khắp nơi át cả tiếng rồng ngâm, trông như địa ngục trần gian.
Theo lượng ma lực càng lúc càng tuôn ra ào ạt của Doroth, những luồng khói tụ tập lại rồi ép thẳng tới chỗ "linh hồn" con rồng, đẩy nó dần dần lui lại về cái xác. Gió nổi lên khắp nơi thổi cái áo khoác của Doroth bay phần phật cũng như khiến ặt tuyết tung tóe. Cô gái cắn chặt răng, bây giờ cô chỉ đành hy vọng trước khi ma lực bản thân cạn kiệt cô có thể ép được "linh hồn" con rồng vào xác của nó. Tại điểm va chạm của hai luồng "linh hồn", ánh sáng xanh đen lập lòe chớp tắt rất quái dị, tiếng rồng ngâm xen lẫn với tiếng gào thét của tử vong vang vọng xung quanh, tuy không phát sát dữ dội hay phát nổ nhưng trận chiến này không kém phần căng thẳng và nguy hiểm hơn đấu phép bình thường. Dù đã chuẩn bị kĩ, mọi chuyện không theo ý muốn của Doroth, do con rồng này chết vẫn chưa quá lâu nên cơ thể còn hoàn thiện, nhưng cũng do đó mà "linh hồn" của nó vẫn còn rất mạnh. Chỉ thấy sau khi bị chén ép phải lui lại một chút, lại có một tiếng rồng ngâm vang lên, lần này còn lớn và hùng hồn hơn lần trước, có vài "linh hồn" của Doroth chịu không nổi liền tan biến thành hư vô, luồng khói đen bắt đầu bị ép trở lại. Doroth nhận ra bản thân rất không ổn, dù có hiệu quả từ ma pháp trận và lọ thuốc, lượng ma lực của cô cũng nhanh chóng cạn kiệt, tới giờ chẳng còn được bao nhiêu, luồn khói trên đầu đã nhỏ đi nhiều, chẳng mấy chốc sẽ không chống đỡ nổi nữa. Nếu bị "linh hồn" mạnh mẽ kia đánh tới, Doroth thật sự không muốn nghĩ tới hậu quả của nó.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, đầu óc cô lại trở nên tĩnh lặng một cách kì lạ, một số kí ức xưa cũ lại hiện về, đây phải chăng là dấu hiệu cô sắp chết? Dù vẫn đang cố gắng chống đỡ nhưng những hình ảnh kia vẫn cứ hiện rõ trong đầu Doroth. Sau khi mất trí nhớ, cô bắt đầu có cảm ứng mạnh mẽ với "linh hồn", điều đó khiến cho cha mẹ cô rất lo lắng còn bạn bè cô thì sợ hãi. Tuy rằng vẫn có vài người bạn chịu nói chuyện, nhưng tuổi thơ của Doroth tương đối ảm đạm, mọi việc càng trở nên nghiêm trọng khi năm mười bốn tuổi cô nói mình muốn trở thành một vong linh ma pháp sư. Mặc cho cha mẹ và bạn bè can ngăn, Doroth vẫn tìm cách để học ma pháp, điều đó khiến cho bạn bè của cô vốn đã không nhiều trở nên ít dần rồi cuối cùng là không còn ai, cha mẹ cô vẫn hết sức lo lắng cho con gái nhưng từ trong ánh mắt của họ cô còn nhận ra một nỗi sợ hãi mơ hồ. Nhất là khi da dẻ cô càng lúc càng tái còn vẻ mặt thì càng lúc càng âm trầm, ánh mắt hờ hững thiếu sinh khí, cô thậm chí còn không dám nói rằng bản thân đã luyện chế được vong linh sinh vật đầu tiên mà không cần ai dạy dỗ, đó không phải là thứ ai cũng làm được. Nhiều đêm thức giấc cô còn có thể nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của cha mẹ, chính vì thế, khi cô biết rằng mẹ mình đã có thai Doroth quyết định rời nhà ra đi, bỏ địa đầu đến Terra Magica học tập vong linh ma pháp dù rằng tất cả những gì cô được nghe từ bạn bè và cha mẹ chính là cô sẽ trở nên cô độc. Đây phải chăng là kết cục của cô? Ngạo mạn chơi đùa với tử vong rồi chết trong cô độc? Phải chăng ngay từ đầu cô đã sai, vốn dĩ cô không nên chọn làm một vong linh ma pháp sư để bị mọi người dè bỉu? Hay thậm chí cái thiên phú của cô lại chính là tai họa?
"Không". Doroth tự nhủ trong đầu, xua đi những hình ảnh của quá khứ đang đeo bám cô.
"Ta chọn con đường này, ta sẽ không hối hận. Mặc cho người đời dè bỉu, bạn bè xa lánh, ta không phải ngạo mạn chơi đùa với cái chết, mà thực tâm muốn tìm hiểu về thế giới hắc ám ai cũng kinh sợ."
"Ta là một vong linh ma pháp sư."
Mặc dù ma lực đã cạn kiệt, tâm trí của Doroth vẫn kiên định mà không có chút dao động nào, kể cả khi "linh hồn" của con rồng đã ép tới gần, uy áp của nó khiến cho cô khó thở vô cùng nhưng trên gương mặt tái nhợt của cô không nhận ra nét đau đớn nào, chỉnh có sự vững tin. Đúng vào lúc mà nội tâm của Doroth tìm được câu trả lời cho những kí ức lúc nào cũng bám lấy cô không rời, vào lúc cô đã không còn phân vân giữa những lời khuyên nhủ của bạn bè người thân và con đường mình chọn, không còn sự so sánh giữa cuộc sống bình dị với gia đình và cuộc sống độc lai độc vãng của một vong linh ma pháp sư, Doroth nhận ra trong bản thân đã có một cái gì đó thay đổi, nhỏ nhẹ nhưng tinh tế. Cơ thể cô trở nên nhẹ nhàng giống như vừa thoát khỏi một cái gông cùm vô hình, ma lực của cô hồi phục với một tốc độ nhanh hơn trước nhiều lần. Một cảm giác rất khó tả dâng lên trong lòng Doroth, giống như tất cả mây mù bao quanh tâm trí cô đều tan biến, cô biết trong lúc sinh tử tồn vong, bản thân đã tìm được "chìa khóa" cho chính mình, đột phá lên thành một ma pháp sư cao cấp.
Nhìn từ xa, có thể nhận ra những biến đổi kì lạ của môi trường, mây đen đột nhiên kéo tới che kín cả mặt trăng, những dải ánh sáng mờ mờ ảo ảo với hình dạng quái dị xuất hiện ở khắp nơi, tiếng gào thét dữ tợn hoặc rên rỉ nhỏ nhẹ vang lên xung quanh, những cây thông đột nhiên trụi sạch lá còn những sinh vật sống trên nó bỏ chạy tán loạn, nhiều luồng gió mang theo tử khí đen kịt thổi ù ù khiến cho cảnh vật càng tối hơn. So với việc đột phá từ cấp hai lên cấp ba, từ cấp bốn lên cấp năm hoàn toàn khác, động tĩnh của nó dễ dàng nhận ra hơn nhiều, chứng tỏ rằng Doroth đã có thể chạm tay đến những tri thức mới, những lực lượng mới mạnh mẽ hơn trước. nguồn (.)
Không kịp thể nghiệm quá trình đột phá, Doroth lập tức truyền ma lực vào ma trượng với hy vọng lần này cô sẽ áp chế được "linh hồn" con rồng. Nhưng rồi cô chợt nhận ra bản thân đột phá có hơi quá muộn. Số lượng "linh hồn" cô gọi lên chiến đấu lúc này chẳng còn được bao nhiêu trong khi thứ thích hợp nhất để đấu với "linh hồn" chính là "linh hồn" khác, ma lực không có tác dụng quá nhiều. Tuy được ma lực của Doroth gia cố nhưng luồng khói đen chỉ miễn cưỡng cầm cự ở một góc, không thể ngăn cản hoàn toàn long uy của "linh hồn" con rồng gây ảnh hưởng cho Doroth. Luồng uy áp đó ép tới cô khiến cô nhộn nhạo, mắt mũi miệng bắt đầu trào máu ra, thần trí trở nên mơ hồ. Nở một nụ cười bi ai, Doroth không ngờ dù bản thân thành công đột phá nhưng nó lại quá trễ, không ngờ rằng cô vẫn không tránh khỏi số phận của mình. Thế sự xoay vần quả là quá nhanh, còn chưa kịp vui mừng thì mọi chuyện đã kết thúc, cô thực không cam tâm, những tiếng gào thét thê lương xung quanh vẫn còn, có lẽ cô sẽ sớm gia nhập cùng với những "linh hồn" tội nghiệp ấy. Rồi Doroth bất tỉnh ngã xuống mặt tuyết, ma trượng cũng rơi ra khỏi tay.
Không có người duy trì ma lực, những "linh hồn" do Doroth gọi về đáng lí ra phải bắt đầu tan biến, nhưng ngược lại, nó càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, luồng khói đen trở nên vô cùng đậm đặc còn "linh hồn" con rồng thì lại yếu thế đi nhiều, thậm chí dù chỉ là một loại năng lượng kì lạ nhưng vẫn có thể nhận thấy rằng nó đang sợ hãi. "Linh hồn" của rồng tất nhiên không thể sợ mấy cái "linh hồn" nhỏ bé mà Doroth gọi lên được, nó sợ cái hình ảnh nửa ảo nửa thực đang lơ lửng phía trên Doroth khi cô vừa mất đi tri giác. Mình người đầu chó, áo váy vải có hoạt tiết kì lạ, một tay cầm trượng, chính cái hình ảnh quái dị này khiến cho nó sợ hãi, cũng khiến cho những "linh hồn" nhỏ bé kia trở nên mạnh mẽ.
Rồi hình người kia đưa một tay lên, "linh hồn" con rồng thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị đẩy ngược trở về nhập thẳng vào trong cái xác, nó không thể phản kháng trước lực lượng đang trói buộc mình. Khi dải ánh sáng xanh dương hoàn toàn dung nhập vào cơ thể con rồng, một nửa số hình vẽ còn lại chợt sáng lên một màu đỏ rực, giam cầm "linh hồn" ở bên trong không cho nó thoát ra. Một tiếng rồng ngâm nữa lại vang lên, nhưng thay vì uy mãnh như lúc đầu thì lần này lại vô cùng uất hận, thê lương và chết chóc, rồi thì không còn sự phản kháng nào nữa, những hình vẽ cũng dịu đi rồi tắt hẳn. Trong số các kí tự mà Doroth đã vẽ lên xác con rồng, một nửa trong số đó có tác dụng hấp thụ máu và ma lực của Doroth để tái tạo và duy trì sinh cơ cho cái xác, còn nửa còn lại có tác dụng trói buộc "linh hồn" một khi nó đã hoàn toàn dung nhập vào thể xác.
Hình dạng kì lạ lơ lửng trên người Doroth nghiêng đầu, ánh mắt đỏ rực nằm trên cái mõm chó dài liếc xuống đánh giá cô một lúc lâu rồi chậm rãi tan biến, những hiện tượng lạ khi Doroth đột phá cũng theo đó mà biến mất, trả lại sự yên lặng cho không gian xung quanh.
Cách đó không xa, có một bóng dáng đứng trong rừng thông lặng lẽ quan sát tất cả. Tóc vàng để dài, ánh mắt xanh sâu thẳm, khuôn mặt đăm chiêu, bận một bộ váy dài màu xanh lá đơn giản, chính là Dizzy, hay còn gọi là Hildr. Cô ta lấy từ trong áo ra một tờ giấy và một cây bút, viết lên vài chữ:
"Đã xác nhận, Doroth Amestis chính là Anubis."
Sau đó cô gấp nó lại thành một cái máy bay giấy rồi phóng ra, tờ giấy vừa rời tay đã biến mất vào khoảng không.