Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 57
Chương 57: Hang động (Author: Kagi)
Tinh thần của nhóm lại căng như dây đàn, lúc này đã hơn nửa đêm, thế mà cả bọn không ai có thể ngủ được nữa. Đơn giản chính là vì hàng trăm cặp mắt đỏ ngầu trong khu rừng đằng xa, không ai khác chính là lũ tuyết hầu. Trời đang trở lạnh, tuyết bắt đầu rơi nhiều, thế mà bọn khỉ kia lại không có ý định về tổ ngủ mà cứ đứng ngoài hàng động mà đau đáu nhìn vào, nhóm bạn của chúng ta muốn ngủ cũng không được.
Từng cơn gió lạnh thổi vào hang cũng không ngăn được những giọt mồ hôi căng thẳng đang lăn dài trên má của những người trong hang, Fei nói:
-Hừ, đông như vậy sao? Mười lắm phút trước khi Will đánh thức chúng ta dậy thì chỉ mới có vài con mà thôi, bây giờ đã kéo cả đàn đến như vậy rồi.
Hiện tại hai bên cứ đứng nhìn nhau đầy căng thẳng, nhóm Key không dám lao ra vì số lượng bọn khỉ quá đông, đám khỉ cũng không dám xông vào có lẽ là do mùi hương từ cái hộp đang tỏa ra, một phần cũng là còn sợ uy lực trận mưa sét cách đây mấy tiếng của Key, cứ thể bầu không khí dần dần căng thẳng lên. Lúc này Will từ sâu trong hang quay lại, nói:
-Này, phía trong hang có đường, tôi không biết nó thông tới đâu nhưng ít nhất là có đường đi, giờ các cậu tính sao? Đi vào trong đó hay ở đây chờ bọn khỉ rút đi?
Anna suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Fei và Key:
-Hai cậu thì sao?
-Tôi nghĩ nên vào trong hang thôi, dù sao cũng không biết khi nào bọn này mới bỏ đi, hơn nữa lúc nào cũng bị bọn chúng nhìn chằm chằm thật sự rất khó chịu. Key nói.
Fei cũng gật đầu, Anna thấy thế thì cũng cười, nói:
-Vậy, đi thôi.
Thể là cả bọn thu thập một cái hộp hương lại, chỉ để một cái ngoài cửa hang ngăn chặn bọn khỉ thôi. Bốn người cứ thể mà chậm rãi lùi vào sâu trong hang, phía ngoài cũng có vài con khỉ rít lên và nhảy tới nhảy lui nhưng cuối cùng vẫn không xông vào, ánh đèn của cả nhóm cứ thể dần nhạt dần trong bóng đêm, trả lại cho xung quanh sự yên tĩnh vốn có.
Khi đã đi được một lúc, Key hỏi:
-Lúc nãy cậu đi được bao xa, cái hang này rất sâu à?
-Ừm, tôi đi cũng được năm phút nhưng không thấy điểm cuối, chắc là vậy, hơn nữa chúng ta càng ngày càng đi sâu xuống đất đấy, nếu may mắn cõ lẽ sẽ phát hiện một vài di tích cổ đại cơ, lúc đó thì hay phải biết. Will trả lời.
Cả bọn càng ngày càng đi sâu xuống dưới, không ngừng kinh ngạc rằng lại có một đường đi sâu như vậy trong hang, hơn nữa nơi này lại không hề được đánh dấu trong bản đồ, điều này có nghĩa là chưa ai đặt chân vào chỗ này, nhất thời ai nấy đều tràn ngập tò mò.
-Nhìn này. Will hô.
Hắn lúc này đang soi đèn vào một bên vách đá, trên đó không ngờ được khắc những đường hoa văn kì lạ, hơn nữa còn không ngừng kéo dài vào tận phía trong. Cả nhóm bu lại soi xét kĩ lưỡng nhưng không ai nhận ra đây là của nền văn minh ma pháp nào cả, cứ như nó có mặt từ rất lâu rồi. Cứ thể bốn người mang theo vẻ tò mò mà tiếp tục đi xuống, càng đi sâu thì những đường hoa văn đó càng dày đặc.
Kịch.
Đang hiếu kì xem xét xung quanh thì Key bỗng dưng va vào Will ở trước, còn đang thắc mắc vì sao hắn dừng lại thì ngay tức khắc. Trước mặt bọn họ là một khoảng không gian lớn hơn, hang động bỗng rộng ra, nhưng điều đáng kinh ngạc chính là phía trước không ngờ có một cánh cửa cao khoảng bốn mét được trạm trổ tinh xảo với những đường văn kì lạ, có phần tương tự với những hoa văn khắc trên vách đá lúc trước, điều này chứng tỏ ở đây đã từng có người, hay ít nhất là một sinh vật có trí tuệ nào đó sinh sống. Dù vậy nhìn những khe nứt trên cánh cửa thì cũng biết là nó đã bị thời gian bào mòn khá lâu.
-Tại sao lại có một cánh cửa ở đây nhỉ? Fei hỏi.
-Không biết. Anna trả lời rất trực tiếp, cô đang cố gắng lục lọi trong kí ức của mình xem có bất kì nên văn minh nào được trang trí giống như cánh cửa trước mặt hay không. Và cô không thể không nhíu mày nghi hoặc, bởi vì kết quả là không có bất kì quốc gia nào từ trước đến nay có kiểu trang trí như vầy cả.
-A, bên kia có một cái công tắc kìa. Will nói.
Quả thật bên trái của cánh cửa có một cái cần gạt nhỏ, Will nói xong thì nhìn mọi người:
-Giờ sao đây, gạt công tắc à?
-Ừm, dù sao tôi cũng không muốn quay lại đối mặt với lũ khỉ kia chút nào. Key nói, hai người còn lại cũng gật đầu.
Rồi Will tiến tới chỗ công tắc và gạt nó xuống. Trong sự chờ đợi của cả nhóm, tiếng rì rầm dần dần vang lên, cánh cửa bị kéo rộng ra từ từ. Nhưng có vẻ do thời gian đã quá lâu, không ngờ chỉ kéo được một nửa thì động cơ đã dừng lại, dù vậy nhiêu đó cũng đủ để từng người len vào.
Vào trong không gian còn nới rộng ra một chút nữa. Lần này trên những vách đá không còn là những hoa văn khó hiểu nữa mà là những hình ảnh điêu khắc cùng với hàng loạt các kí tự kì lạ, rất nhiên là vẫn không ai hiểu gì. Trong khi cả nhóm định tiến lên xem xét thì Fei nói:
-Ý, ở đây có cái gì nè.
Cả bọn quay sang chỗ hắn chỉ, ở đó là một cột trụ nhỏ cao ngang thắt lưng, phía trên là một quả cầu hình tròn nằm ngay ngắn trên miệng, lại một thứ kì quái khác. Bốn người quay quanh xem xét thứ này khá kĩ, dù sao cả một không gian toàn những hình vẽ thì việc có một cột trụ quả là rất đặc biệt. Key không cúi xuống quan sát những đường vân trên thân cột trụ như ba người mà lại đứng yên trầm tư, trong đầu hắn như có một cái gì đó vừa vụt qua. Đến khi Anna để ý và định hỏi hắn thì Key bỗng dưng đặt tay lên trên quả cầu và ấn nó xuống. Cả nhóm chưa kịp kinh ngạc thì từ quả cầu có một dải ánh sáng xuất hiện, sau đó theo những đường vân trên thân cột trụ đi thẳng xuống sàn nhà, rồi từ đó tỏa ra khắp nơi qua những đường vân chi chít dưới mặt đất, trên tường và cả trần hang động. Chỉ chưa tới mười giây, cả không gian đã sáng bừng lên với những dải ánh sáng kì lạ trải dài khắp mọi nơi. Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của ba người còn lại, Key nhún vai:
-Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ cảm thấy mình nên làm vậy, thế thôi.
-Cảm thấy sao? Will hỏi lại.
-Đúng vậy, chỉ tự nhiên nghĩ là phải làm như thế.
Đành chịu trước cái cảm giác của Key, cả bọn đã có thể dễ dàng quan sát xung quanh hơn, Anna đang xem xét một tấm bảng được dính lên trần mà lúc nãy không để ý thấy, trên đó khắc những kí tự kì lạ rất to, chắc là tên gọi của nơi này, cô hỏi:
-Nó viết gì vậy nhỉ?
Fei và Will lắc đầu chịu thua, nhưng một lần nữa, Key lại nhíu mày có vẻ như suy nghĩ điều gì đó, sau đó hắn nói:
-Căn cứ dự trữ số bốn, đế chế Asgard.
Ba người kia tròn mắt mà nhìn hắn, Anna hỏi:
-Cậu, cậu thật sự đọc được sao?
Trong mắt Key là một mảng mơ hồ không rõ, những thứ này giống như đã có sẵn trong đầu hắn vậy, hắn đáp:
-Có lẽ thế.
Trong màn sương mù của rừng rậm đóng băng, tại một khoảng đất trống, có một người đang đơn độc đứng đó.
Người nọ vóc người cao lớn, khuôn mặt kiên nghị, tóc vàng để cao, một thân giáp nhẹ cùng áo choàng phơ phất, chính là Rogar. Chỉ thấy ông ta đưa 1 ngón tay lên trời, từ đó bắn ra một tia đấu khí đỏ rực xuyên thẳng qua màn sương phóng lên tận trên cao, không gian cũng bị gợn sóng vài đợt. Sau đó ông cứ thế mà đứng yên. Vài phút sau, ông mở miệng:
-Đã lâu không gặp. Rồi quay ra phía sau.
Sau lưng ông từ khi nào đã đứng sẵn một người phụ nữ. Người này chỉ khoác độc một cái áo choàng màu xanh dương phủ khắp người, mái tóc dài chấm lưng và tròng mắt cũng độc một màu xanh. Khuôn mặt trông khá bình thường, chỉ được tính là có chút nhan sắc, nhưng ở mắt phải lại có một lằn sẹo màu đỏ mơ hồ mà phải để ý kĩ mới thấy, điều này làm cô trông dữ tợn hơn một chút. Cô nói, giọng cực kì lạnh lùng, nhiệt độ phảng phất như hạ xuống đột ngột:
-Ngươi còn chưa chết sao?
-Yên tâm, khi nào chưa giết được cô, tôi còn chưa chết dễ vậy đâu.
-Hừ, vậy ngươi tới đây làm gì.
-Câu đó phải để tôi hỏi cô mới đúng, cuối cùng cô định làm cái gì vậy, hứng chí nổi điên à, sao lại thi triển "Màn sương giam cầm"? Ánh mắt Rogar có phần lạnh đi.
-Nếu như con của ngươi bị giết, ngươi có nổi điên không?
Nghe đến đây Rogar cũng không nói được gì nữa, trong mắt chỉ lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn thở dài rồi nói:
-Thôi được rồi, lần này tôi nhường cô một lần vậy, nhưng cô muốn làm gì thì làm trong khu rừng này thôi. Nếu như kẻ giết con cô đã thoát ra ngoài tới căn cứ của chúng tôi thì tôi sẽ không cho cô làm loạn ở đó đâu, hừ.
-Ngươi đang uy tiếp ta. Ánh mắt người phụ nữ lóe lên một cái.
-Là nhắc nhở.
Ánh mắt hai người trực tiếp nhìn thẳng vào nhau, tình huống cực kì căng thẳng. Nhưng chỉ một lúc sau thì người phụ nữ thở ra một hơi, đáp:
-Tốt, ta đồng ý.
truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Rogar chỉ gật đầu, sau đó lắc mình một cái đã biến mất, chỉ còn người phụ nữ đứng đó. Cô ta khẽ đưa tay lên sờ mắt phải một cái, hơi nghiến răng, sau đó cũng biến mất vào màn sương mù.