Người trong xe kia không phải người lương thiện. Mạnh Lan Đình không quay đầu lại nhưng vẫn cảm giác được một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong lòng nàng bỗng nhiên có điểm bất an nên vội vàng bước chân nhanh hơn. Đúng lúc này thì một xa phu chạy đến, hướng nàng mời chào.
Mạnh Lan Đình đến giá cũng không hỏi, vội vàng ngồi lên bảo xa phu đưa mình đến đại học Chi Hoa.
“Tôi có việc gấp, phiền ngài nhanh chút.”
Xa phu đáp lời rồi vội kéo xe, quay đầu bước nhanh hơn.
Mạnh Lan Đình còn chưa kịp ngồi ổn định thì phía sau truyền đến một trận tiếng động cơ ô tô rầm rầm vang lên.
Chiếc xe ô tô màu đen kia từ sau đuổi tới, đầu xe ngoặt một cái chặn ngang đường.
“Chi ——”
Tiếng lốp xe ma xát với mặt đất phát ra tiếng rít chói tai. Thân xe đảo một cái liền đem xe kéo chặn ngay ven đường.
Một bãi nước tuyết ở trên mặt đất bị hất văng lên cao, tung tóe trên quần của Mạnh Lan Đình. Xa phu thì vô cùng hoảng sợ, đột nhiên dừng bước chân.
Thân thể Mạnh Lan Đình cũng lung lay một chút.
“Bang” một tiếng, bao điểm tâm đặt ở bên sườn liền rơi xuống đất, đúng vào vũng nước bùn.
“Ngươi mù sao ——”
Xa phu kinh hồn chưa kịp định thần. Lúc ngẩng đầu liền thấy lái xe là một công tử bộ dáng trẻ tuổi, tầm hai mươi mấy. Hắn rất tuấn tú nhưng sắc mặt lại có điểm khó coi, đôi tay để trên tay lái, hai con mắt nhìn chằm chằm tiểu thư đang ngồi trên xe mình.
Xa phu sửng sốt nhưng sau đó lập tức đoán được.
Sợ là người này cố ý muốn tìm vị tiểu thư này rồi.
Biết chính mình không thể trêu vào việc này nên xa phu đành nuốt xuống tiếng chửi bới, quay đầu cười hối lỗi với Mạnh Lan Đình: “Vị tiểu thư này, xin ngài xuống xe, tôi không kéo nữa.”
Mạnh Lan Đình từ trên xe yên lặng đứng xuống.
Xa phu kéo cái xe trống chạy nhanh như chớp.
“Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”
Phùng Khác Chi nói thẳng.
Mạnh Lan Đình xoay mặt, nhìn lão Diêm đang đuổi theo đến bên này, chần chờ rồi nói: “Vừa rồi tôi đã nói là tôi không muốn bán.”
Phùng Khác Chi từ trên xe đi xuống, vòng đến trước mặt Mạnh Lan Đình rồi dừng lại.
Tầm mắt hắn dừng ở trên mặt Mạnh Lan Đình, hai người trừng mắt nhìn nhau trong thời gian ngắn.
“Đừng có tỏ vẻ thanh cao ở trước mặt lão tử. Đồ lão tử muốn mua, ngươi bán thì tốt, không bán cũng phải bán!”
Hắn đi đến ô tô lấy ra một xấp tiền giấy xanh còn nguyên phần bọc có dấu của ngân hàng trung ương. Sau đó hắn rút ra từng tờ mà nhét vào túi áo khoác của nàng.
“Thấy rõ chưa?”
“Thấy rõ rồi chứ? Là đô la.”
“Có đủ hay không?”
Mạnh Lan Đình cứng lại rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng đụng phải người như vậy.
Vừa rồi nhìn gần như vậy, trong đầu nàng bỗng hiện lên một câu khen ngợi đối với thiếu niên quân vương trong sách xưa. Cái gọi là “Phong biểu khôi dị, thần thái anh mại” (Đại khái là tướng mạo khôi ngô, thần thái anh tuấn) chắc cũng chỉ đến thế này thôi.
Nhưng rất nhanh, cảm giác này chẳng còn lại chút gì.
Nam nhân trẻ tuổi trước mặt nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy khinh mạn cùng bừa bãi.
Trên người hắn có mùi thuốc lá chưa tan cùng với đôi mắt đầy tơ máu chỉ khiến người ta liên tưởng đến bốn chữ túng dục vô độ. (ăn chơi vô độ)
Phùng Khác Chi rút một hơi bảy tám đồng 100 đô la mới ngừng lại.
“Còn chưa đủ sao?”
Tầm mắt hắn quét xuống từ mặt nàng, theo thứ tự đảo qua áo khoác hoa to cũ kỹ của cô. Chiếc áo khoác to rộng che khuất ngực, eo và mông. Hắn nhìn xuống chiếc quần bị bắn đầy nước bùn, sau đó lại quay trở mặt nàng, giơ xấp tiền kia lên, lắc lắc trước mặt nàng.
Tiền giấy cọ vào nhau phát ra tiếng lạo xạo đặc trưng.
“Nói thực ra, trong cái bộ dạng ngươi thế này, đừng nói tóc mà mua cả người ngươi cũng không đáng nhiều tiền thế này.”
Hắn bĩu môi, đem xấp tiền còn lại toàn bộ dúi vào trong túi của Mạnh Lan Đình, sau đó quay đầu nói với lão Diêm đang vội chạy tới: “Lấy kéo đi!” Ngữ khí này đúng là mệnh lệnh.
Lão Diêm nhìn ra được cô gái này không muốn bán tóc mình.
Nhưng tính tình Cửu công tử từ nhỏ đến lớn là thế. Phàm là thứ cậu ấy coi trọng thì chắc chắn phải có bằng được.
Ông nhìn thấy trong túi áo khoác của vị tiểu thưu kia có một đống đô la màu xanh, nghĩ thầm cô ấy dù không muốn thì cũng không phải quá thiệt thòi vì thế liền đến Vinh Ký mượn cây kéo cầm về.
“Cắt cho tôi!”
Lão Diêm ai một tiếng, cầm cây kéo đi về phía sau Mạnh Lan Đình.
Máu cả người Mạnh Lan Đình cứ thế chạy ầm ầm.
Thời tiết rét lạnh thế nhưng nàng lại thấy cả người nóng lên. Dường như có hàng vạn cây kim nhỏ đang đâm vào làn da cô.
Tổ phụ cô là xuất thân tiến sĩ, làm qua chức tuần phủ, Tổng đốc, khởi xướng việc giao thiệp với nước ngoài. Suốt đời ông làm việc thành thật, tuy không thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi kết cục diệt vong của hoàng trieuè nhưng cả đời liêm chính, sau khi chết được tặng thụy hào Văn Tĩnh Công, thanh danh không ngã.
Phụ thân nàng tuy làm ruộng ở Nam Sơn, nhưng cả đời thanh bần vui vẻ, học hành cũng có tiếng.
Từ khi nàng biết chuyện đến nay không có ai dám bất kính với Mạnh thị từ đường. Hiện tại thế đạo lại quá thay đổi. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng có một ngày phú quý nhưng cũng không nghĩ tới có một ngày mình lại chịu nhục nhã đến thế.
Nàng thật sự muốn đem xấp tiền kia hung hăng ném lên cái bản mặt kia. Nhưng cuộc sống đã dạy cho nàng một đạo lý: Cánh tay không cần đấu với cẳng chân (đại khái lực tay không bằng chân).
Mục đích nàng tới Thượng Hải là để tìm đệ đệ của mình, không thể khiến bọn rắn độc này tức giận, nếu không hắn nổi điên lên thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nàng đứng đó không nhúc nhích, cứng đờ như một tảng đá.
“Cô nương, ta cắt a!”
Lão Diêm trong miệng lẩm bẩm, cây kéo cứ xoay từ bên nọ sang bên kia, do do dự dự giống như không thể xuống tay được.
Phùng Khác Chi liếc xéo Mạnh Lan Đình một cái, sau đó đẩy lão Diêm ra, tự mình đi đến phía sau nàng, nắm lấy bím tóc kia.
Bím tóc vừa lạnh vừa mềm mại như tơ.
Loại cảm giác này dán vào bàn tay, xuyên qua dây thần kinh, nháy mắt truyền tới não bộ.
Phùng Khác Chi siết chặt năm ngón tay, vừa vuốt vừa xoa. Khoảng cách của hai người cực kỳ gần. Sắc mặt nàng tái nhợt, lông mi đen nhánh run nhè nhẹ. Sau vành tai lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, mắt thường cũng có thể thấy trên da nàng nổi lên từng cái da gà nho nhỏ.
Hắn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một khoái cảm đã lâu không thấy khiến toàn thân thư thái.
Nhưng còn chưa đủ.
Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt cong cong tinh xảo trước mắt, cầm lấy cây kéo trong tay lão Diêm.
Phảng phất như hắn cố tình, cây kéo sắc nhọn bị hắn từ từ cắt qua sợi tóc mềm mại trong tay.
Người qua đường ai cũng quay đầu lại, lão Vinh cùng tiểu nhị đứng nhìn từ xa, nhưng không có ai dám tới gần.
Sợi tóc đen nhánh cứ thế mà bị cắt đứt. Mạnh Lan Đình nhắm hai mắt lại. Thời gian giống như rất lâu, cuối cùng một tiếng tách vang lên.
Mái tóc dài cứ thế mà bị cắt đến ngang cổ.
Phùng Khác Chi
liền ném cả kéo cả tóc cho lão Diêm, hai tay đút túi liền quay đầu rời đi. Lão Diêm đem đống tiền lộ ra ngoài túi áo khoác của Mạnh Lan Đình đè xuống, thấp giọng nhắc nhở: “Cô nương, ngươi đã có số tiền lớn, nên cất cẩn thận đừng để người ta nhìn thấy.” Nói xong ông ta vội vàng đuổi theo.
Mạnh Lan Đình ngừng trong chốc lát, sau đó xoay người, bước tiếp về phía trước. Mọi phẫn nộ nhanh chóng đã bị gió lạnh thấu xương thổi tới làm cho tan ra.
Chỉ có cái loại vô cớ bị người tùy ý nhục nhã này cùng với cảm giác vi thương vô lực, không cách nào phản kháng này là chậm rãi chiếm đầy lòng nàng.
Cha mẹ trước sau đều đã mất, đệ đệ duy nhất cũng chưa biết sống chết. Trên đời này nhiều người như vậy nhưng nàng lại không có người thân nào.
Nàng không có tư cách mềm yếu.
Huống chi vừa rồi nếu kẻ kia xấu xa hơn nữa thì mình cũng có thể làm gì chứ? Hiện giờ bất quá là bị cắt tóc thôi, vẫn coi như là may mắn.
Nhưng hốc mắt nàng vẫn nhịn không được chậm rãi phiếm đỏ. Gió lạnh thổi tới, nàng cảm thấy khuôn mặt mình ướt lạnh.
Người qua đường nhìn thấy nàng thì đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc. Mạnh Lan Đình liền cảm thấy thẹn, rốt cuộc ngừng bước, cúi đầu quay vào tường mà lau nước mắt. Bỗng nhiên nàng nghe thấy phía sau vang lên tiếng xe ô tô quen thuộc.
Tim nàng đập nhanh một chút, đột nhiên quay đầu lại. Quả nhiên là chiếc xe màu đen kia lại đuổi tới, kẽo kẹt một tiếng rồi ngừng lại.
Khuôn mặt nàng không muốn nhìn thấy kia chợt xuất hiện ở cửa sổ xe, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ chán ghét.
Mạnh Lan Đình vội vàng quay đầu, nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt.
Người nọ nhìn chằm chằm nàng: “Biết lão tử là ai không? Ngươi đi hỏi toàn Thượng Hải này xem có ai không biết Phùng Khác Chi!”
“Lão tử nhìn trúng mái tóc này của ngươi đã là cho ngươi mặt mũi rồi biết không?”
“Không phải chỉ cắt tóc của ngươi sao, có phải chết cha mẹ đâu. Thật là con mẹ nó đen đủi! Coi như ta hôm nay xui xẻo, về sau đừng để ta gặp lại ngươi nữa!”
Hắn vung tay ném mái tóc dài vừa cắt từ trên người nàng xuống, ném dưới chân nàng, sau đó không thèm liếc mắt mà cho xe ngênh ngang chạy đi.
Mạnh Lan Đình cũng không so đo những lời hắn phun ra. Nàng mở to hai mắt, giật mình mà nhìn chiếc xe gào thét mà đi kia, tim đập cơ hồ muốn nhảy khỏi ngực.
Phùng Khác Chi!
Trùng hợp thế sao? Chẳng lẽ người này, chính là nhi tử Phùng gia kia, Phùng Khác Chi?
……
Trời đã tối, Mạnh Lan Đình rốt cuộc cũng đứng ở cửa đại học Chi Hoa.
Lúc này là nghỉ đông nên ngôi trường lớn như vậy cũng chỉ có một người bảo vệ.
Tên tuổi của giáo sư Chu không người không biết, sau khi tới tiếp nhận khoa toán thì ông và vợ liền ở trong khuôn viên trường.
Trước khi Mạnh Lan Đình tới cũng đã điện báo cho giáo sư Chu. Ông ấy nói nghỉ đông thì hai vợ chồng họ cũng sẽ ở lại trường nên bảo nàng cứ yên tâm mà đến.
Ngoài ý muốn chính là, người bảo vệ kia nói vợ chồng giáo sư Chu đã rời khỏi đây mấy ngày trước để về quê chịu tang.
Mạnh Lan Đình đứng ở nơi đó, ngôi trường tối đen như mực, trong lòng mờ mịt. Đúng lúc này người công nhân lại nói: “Nhưng trước khi Chu tiên sinh đi thì có cố ý dặn dò nếu có Mạnh tiểu thư tới tìm hắn thì bảo tôi báo với Hề tiên sinh. Để hắn tạm thời tiếp khách. Mạnh tiểu thư xin chờ một lát.”
Mạnh Lan Đình lúc này mới thoáng an tâm lại. Người bảo vệ kia đưa nàng vào một căn phòng có một cái bóng điện mờ nhạt để chờ.
Cũng không bao lâu sau thì nàng nghe được một loạt tiếng bước chân đến. Nàng vội vàng ngẩng đầu, thấy cửa bị đẩy ra, bước vào là một nam tử mặc áo dài.
Đối phương tầm hai mươi bảy hai tám tuổi, ánh mắt trong trẻo, một thân nho nhã. Hắn nhìn Mạnh Lan Đình cười nói: “Cô chính là Mạnh gia tiểu thư? Tôi họ Hề, tên là Tùng Chu, là vãn bối của Chu tiên sinh, cũng là đồng sự tại đây. Trước lúc đi Chu tiên sinh có nhờ tôi đón tiếp tiểu thư, chờ ngài ấy vài ngày nữa sẽ về. Tiểu thư cứ yên tâm ở lại.”
Vị bảo vệ kia phảng phất rất kính trọng anh ta, lại có chút tiếc nuối với với lời giới thiệu ngắn gọn của anh ta nên vội chen vào nói: “Mạnh tiểu thư, cô cứ yên tâm đã có Hề tiên sinh giúp rồi. Hề tiên sinh là nhân vật nổi danh trong thế hệ giáo viên trẻ. Chu tiên sinh nói mấy ngày này cô sẽ tới mà Hề tiên sinh sợ lỡ mất nên cố ý lưu lại chờ cô.”
Mạnh Lan Đình có chút ngoài ý muốn. Nàng không nghĩ tới người Chu bá phụ nhờ tiếp đãi mình lại còn trẻ như vậy. Đối phương lại rất dụng tâm. Nàng vội vàng đứng lên.
“Phiền ngài đã phải chờ tôi. Thật có lỗi.”
Nam tử nói: “Không cần khách khí. Có thể tiếp đãi Mạnh gia tiểu thư cũng là vinh hạnh của tôi. Lệnh tổ là một thế hệ danh thần, tôi từ trước đến nay đều kính ngưỡng.”
Hắn thoáng đánh giá Mạnh Lan Đình, tầm mắt dừng lại ở mái tóc nàng bị cắt ngắn ngủn cao thấp không bằng, như bị chó gặm nhưng rất nhanh liền lướt qua.
“Mạnh tiểu thư đường dài mà đến chắc cũng mệt mỏi rồi, không bằng để tôi mang cô đi nghỉ ngơi trước đã?”
Mạnh Lan Đình biết bộ dạng của chính mình hiện tại có bao nhiêu kỳ quái nhưng tâm tình thật sự loạn, người vừa lạnh vừa mệt, cũng chẳng có tâm trí mà quản mình nhìn thế nào.
Nếu đối phương là được Chu bá phụ ủy thác tiếp đãi chính mình thì nàng cũng liền không khách sáo, mỉm cười gật đầu: “Vậy cảm ơn ngài.”