Hai Tờ Di Chúc

Chương 61




Ông Minh định hỏi thêm nữa, nhưng Ái Lan không để ông kịp lên tiếng, đã nhanh như con sóc, leo vút qua bậu cửa sổ, nhẹ nhàng nhẩy xuống vườn cây rậm lá... biến mất.
22 - MÓN QUÀ THƯỞNG CỦA ÁI LAN
Một buổi sáng kia, ba tháng sau khi tờ di chúc mới của cụ Doanh được tuyên đọc, luật sư Minh hỏi con gái :
- Con có biết tình hình gia đình nhà Phạm Văn Phàm giờ đây ra sao không ?
- Con đâu có biết gì ba ? Sao, hả ba ?
- Nhà đó nguy ngập tới nơi rồi ! Mấy vụ làm ăn mới đây đều hỏng cả, rồi còn từ khi bị truất quyền thừa hưởng gia tài của cụ Doanh, các Ngân hàng đã được lệnh đình chỉ không cho vay tiền nữa. Không những thế, họ còn gởi giấy thúc đòi nợ cũ, buộc phải trả đúng hạn không cho khất thêm. Có tin là vợ chồng ông ta sắp sửa bán cái dinh cơ ở đường Phan Đình Phùng đó !

Ái Lan chợt la khẽ :
- Dữ vậy hả ba ? Chà ! Vậy chắc bà Phàm cùng hai cô con phen này sẽ có dịp biết qua thế nào là đau khổ, nhọc nhằn !
- Đúng thế đó con ! Áo có rách mới biết thương người rách áo !... Có lẽ cả gia đình sẽ phải dọn về ở tại một cái nhà nhỏ hơn. Hết cả khoe khoang hợm hĩnh, khinh người như cỏ rác.
- Vâng. Và con mong rằng ông ta cũng nên thôi đi, đứng tìm cách khiếu nại về việc hưởng gia tài của cụ Tú Doanh nữa.
Đúng như lời luật sư Minh đoán trước, nhà ông Phàm đã nộp đơn khiếu nại về việc bị truất quyền thừa kế di sản của người chết, bằng cách đưa ra lập luận rằng tờ di chúc thứ hai do Ái Lan khám phá ra chỉ là một tờ giấy giả, vô giá trị. Nhưng ông Phàm lại không đưa ra được một dẫn chứng nào cụ thể để minh xác cho lời nói của mình. Do đó, Tòa án đã bác đơn của ông, không thẩm cứu lại nữa.
Luật sư Minh, sau khi đã lập hồ sơ đầy đủ ấy người thừa kế chính thức của cụ Doanh, trong khi chờ đợi ngày được gọi ra lãnh phần, ông đã tự xuất quỹ riêng ra cho hai chị em Mỹ Ngọc, Mỹ Liên và bà cụ Sáu Riệm lãnh trước mỗi người một số tiền lớn để có thể trang trải ngay những món chi tiêu cấp bách.
Ít ngày sau, xuống thăm, Ái Lan thành thực vui mừng khi thấy cụ Sáu đã gần hoàn toàn bình phục. Món tiền ứng trước của luật sư Minh quả đã tới đúng lúc, cứu sống được bà cụ để bà cụ hiền lành phúc hậu có dịp vui hưởng lúc tuổi già, cái kết quả của công lao khó nhọc, chăm sóc ông em họ giàu có, khi buồn khổ cũng như lúc ốm đau.
Ái Lan hớn hở nói với cha :
- Ba ơi ! Bữa nay con xuống Lạc Dương nghe ba ! Mỹ Ngọc, Mỹ Liên gởi điện tín từ hôm qua, mời con xuống chơi, này ba ! Hai chị ấy muốn con xuống gấp, có việc gì cần nói đó ba !
- Chắc hai cô nhỏ đó lại có cái gì muốn tặng con để đền ơn chớ gì !
- Không phải đâu ba ! Mấy tháng trời, các chị ấy nói hoài, sau thấy con cứ lơ là, các chị ấy cũng thôi không nhắc đến nữa.

Cơm nước xong, Ái Lan nhẩy lên vespa trực chỉ hướng Lạc Dương. Trời mùa thu nắng đẹp. Chiếc xe xinh xinh lấp loáng ánh mặt trời. Máy nổ êm êm bon bon trên mặt đường nhựa. Ái Lan cười tươi với cảnh vật đẹp như vẽ, làn tóc đen tốc ngược ra phía sau theo gió lộng tơi bời.
Khi xe đến nơi chốn quen thuộc, cả khu trại tiều tụy quạnh hiu khi trước đã thay đổi khác hẳn, khiến Ái Lan sững người kinh ngạc, không còn tin ở đôi mắt mình nữa. Căn nhà ở, sửa chữa sơn phết lại, sáng rực rỡ dưới ánh nắng ấm. Mái lợp tôn xi măng màu xanh nổi bật trên màu vàng tươi của vách tường. Mặt sân không còn một lá cỏ dại, vui mắt vô cùng nhờ bốn luống đất mới xới trồng toàn mẫu đơn, cúc đại đóa và thược dược tím, đỏ, vàng.
Một toán thợ đang lúi húi xây cất lại cái vựa rơm. Một toán nữa lại đang dựng một dẫy chuồng gà cao rộng bao quanh toàn lưới sắt. Ái Lan ngẩng người, bàng hoàng, khi tia mắt chợt thấy một đàn gà có tới hàng ba bốn ngàn con, gồm gà nâu, gà trắng, con nào con nấy to mập, sởn sơ bới đất nhặt sâu, kêu cục cục, ồn ào náo nhiệt như một đám thợ.
Mỹ Liên chợt thấy Ái Lan, liền la lớn :
- A ! Ái Lan ! Trời ơi ! Vào đây đi, Ái Lan ! Chị Ngọc ơi !
Dứt lời, Mỹ Liên chạy ùa ra. Một tay nắm tay Ái Lan, một tay cô chủ trại khoác một vòng rộng :
- Ái Lan coi đàn gà, thích không ?

Em gật đầu thán phục :
- Lần đầu tiên em mới được thấy một đàn gà đông như vậy đó !
Mỹ Liên hân hoan :
- Toàn giống gà Leghorn cả đấy, Ái Lan à !
Ngay lúc đó, Mỹ Ngọc chạy đến :