Hái Trăng

Chương 78: 78




Trương Nghiên Hãn vẫn chưa trả lời tin nhắn hôm trước.
Vân Ly muốn thông qua Chu Điều để liên lạc với ba mẹ Giang Uyên.

Bao năm vậy rồi bọn họ vẫn không chịu nhìn mặt Phó Thức Tắc, Vân Ly có thể hiểu phần nào lí do của hai người họ.
Nhưng đây là cách tổn thương cả hai bên, Phó Thức Tắc không thể cứ ôm áy náy sống cả đời như vậy được.
Cô mở tài khoản của mình ra, không tiếp tục chờ đợi nữa mà quyết định làm một việc mà trước đây mình chưa từng làm.
Cô thêm bạn bè với tất cả những người có mặt trong buổi liên hoan lần trước, kèm thêm lời giới thiệu: [Xin chào, tôi là Vân Ly, năm tới sẽ là thành viên công ty.]
Trong lúc cô đang gửi thêm lời mời kết bạn thì đã có người đồng ý và nhắn trả lời.
Nhắn tin với mười mấy người một lúc khiến Vân Ly hơi căng thẳng.
Add một loạt xong, cô ngồi xuống ghế sofa, nhớ tới nhớ tới công cụ biết tiếng người Vân Dã thì lập tức gọi điện thoại qua: “Vân Dã, đăng nhập vào WeChat của chị đi.”
Vân Dã: “Làm gì...” Tuy hỏi vậy, nhưng Vân Dã vẫn gửi mã QR trên màn hình để cô đăng nhập.
Vân Ly: “Em thấy mấy tin nhắn mới nhất không?”
Vân Dã nhìn avatar: “Anh rể nhắn cho chị hả?”
Vân Ly vội nói: “Đừng có đọc trộm tin nhắn của chị.”
“...”
Bảo đọc rồi lại không cho đọc, Vân Dã cảm thấy não chị mình chắc chắn có vấn đề.
Vân Ly: “Em xem đi, chị mới thêm mười mấy bạn, đều là đồng nghiệp của chị cả.

Ngoài cái người tên Chu Điều ra thì em trả lời giúp chị đi.”
Vân Dã: “...”
Đây không phải lần đầu tiên cậu giúp Vân Ly làm mấy chuyện thế này, khi Vân Ly nhắn tin hay gọi điện thoại với người lạ sẽ cảm thấy căng thẳng, nên về sau quyết định giao hết cho cậu xử lý.

Cậu hạ tầm mắt, điêu luyện trả lời từng người một.
Nhưng nhiều người quá, cậu dùng phím tắt để mở tab chat mới nhất ra, ko biết thể nào lại mở trúng khung trò chuyện với Phó Thức Tắc.
Ngoài tấm ảnh chân dung ra, Vân Dã không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào khác để nhận biết đây là Phó Thức Tắc.
Tên gợi nhớ là “Bà xã”.
Cậu chàng nổi hết da gà da vịt, đối phương gửi tới một cái icon: [Nhớ em]
Vân Dã cảm thấy như tinh thần vừa trúng một kích trí mạng, trừ thẳng 10000 điểm, chỉ muốn tắt máy tính ngay lập tức.

Cậu gõ chữ trả lời mà mặt lạnh tanh: [Ừm.]
Phía Vân Ly nhắn lại: [Em làm bánh mì nướng sữa bò Hokkaido cho anh, vừa để ủ men, mai em mang cho anh nhé, chắc là đủ ăn sáng ba ngày đấy.]
Kèm thêm một sticker hình con gấu.
Vân Dã vẫn đang điên cuồng gõ máy tính trả lời tin nhắn cho Vân Ly, đọc được vậy lại thấy không công bằng, hỏi cô qua điện thoại: “Chị, em cũng muốn ăn bánh mì nướng.”
Vân Ly trả lời không chút nghĩ ngợi: “Ra siêu thị mua đi, năm đồng một túi, làm thêm cái nữa lâu lắm.”
Vân Dã: “...”
Vân Ly: “Không có tiền thì chị gửi lì xì cho em.”
Vân Dã: “...”
Vân Dã buồn bực tiếp chuyện thay chị gái gần một tiếng đồng hồ, cúp điện thoại mới thấy đúng thật Vân Ly có gửi lì xì cho mình.
Ấn mở ra.
Đúng năm đồng.

Chu Điều là người cuối cùng đồng ý kết bạn của cô.
Vân Ly cân nhắc từ ngữ, gửi tin nhắn nói rõ mình là bạn gái Phó Thức Tắc, muốn hẹn gặp anh ta nói mấy chuyện.

Hai người gặp nhau vào bữa tối hai ngày sau đó.
Xe dừng trước Học viện Điều khiển, lúc Vân Ly xuống xe đã trông thấy Phó Thức Tắc đang đứng dưới tán cây trước tòa nhà, cô rảo bước đi tới: “Sao anh đã xuống đây rồi?”
Phó Thức Tắc nhìn theo, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, khoác khăn choàng, tóc dài ngang eo, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng hồng.
Giọng anh dịu dàng: “Xuống đón em.”
Nhận lấy đồ từ tay Vân Ly, anh vươn một tay ra rồi nhìn cô.
Động tác này hai người đã làm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần thấy anh yên lằng đưa tay về phía mình, dù mất bao lâu cùng sẽ chờ cô.
Tim Vân Ly lại loạn nhịp không thôi.
Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay lành lạnh của anh, nhiệt độ cũng dần tăng lên, tay anh bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hiện tại là bảy rưỡi sáng, phần lớn mọi người trong phòng phải hơn mười giờ mới đến.
Phó Thức Tắc đặt bánh mì lên bàn, trên màn hình là bài luận văn viết được một nửa, trước mặt nào bút nào giấy tờ, có thể thấy anh đã ngồi làm việc được một lúc rồi.
Vân Ly ngửi được mùi cà phê nồng đượm trong không khí, sắc bén hỏi: “Bữa sáng của anh đâu?”
Phó Thức Tắc nhìn túi bánh mì cô mới mang tới, “Ở đây.”
Vân Ly chun mũi, nhíu mày nói: “Anh uống cà phê rồi à?”

Phó Thức Tắc thấy cô nhíu mày, nghiêng đầu do dự hồi lâu không biết có nên nói thật hay không, nhưng thấy cô mím chặt môi, anh ậm ừ đáp phải.
Vân Ly thu lại nụ cười: “Bụng rỗng mà lại uống cà phê?”
Ai cũng biết chưa ăn gì đã uống cà phê rất hại dạ dày.
Phó Thức Tắc không lên tiếng.
“Phẫu thuật được một năm rưỡi rồi, anh khỏe rồi mà.” Anh bình tĩnh giãy chết, quan sát sắc mặt Vân Ly.

Cô không tin: “Lần trước anh còn không ăn được miếng bánh ngàn lớp nào, giờ đã có thể dám nhịn đói uống cà phê rồi hả?”
Phó Thức Tắc nắm chặt tay cô, ngoan ngoãn trả lời: “Không thể.”
“...”
Phó Thức Tắc đáp trôi chảy như thế, nghe cứ như tiện miệng hứa suông.
Vân Ly có cảm giác như đánh vào bịch bông, phản ứng của anh không khác gì đổ dầu vào lửa, tâm trạng cô bức bối, nghiêm mặt lại nhưng vẫn mở túi lấy hai lát bánh mì cho anh.
Phó Thức Tắc không nhìn bánh mì mà cứ chăm chăm dõi theo Vân Ly.
Hình như đây là lần đầu tiên Vân Ly nổi giận.
Là lần đầu tiên trong trí nhớ của anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hệt như màn đối đầu giữa giáo viên chủ nhiệm với học sinh.
Bình thường Vân Ly sẽ không nói ra là mình không vui mà đè nén cảm xúc ở bên trong.

Lần duy nhất cô nổi cáu với Phó Thức Tắc là khi cảm xúc bị dồn nén đến mức bộc phát, sau đó thì kết thúc bằng việc chia tay.
Vân Ly không muốn uất ức một mình, cô dùng giọng điệu vừa phiền muộn vừa thương lượng hỏi anh: “Anh nói đi, em giận anh, giờ phải làm sao?”
Lúc cô tức giận, đôi mắt khí khái càng thêm nặng nề, khí chất hung hăng, nhưng câu thương lượng làm làm yếu đi mấy phần công kích.

Phó Thức Tắc nhìn cô, hỏi: “Anh tự quyết định sao?”
Vân Ly: “Tham khảo ý kiến của anh một chút.”
Thực ra rất lạ.
Vân Ly tự nhận mình là người không giỏi giải quyết mâu thuẫn.
Chỉ có thể xin sự trợ giúp của người có EQ cao nhất tại đây, nhưng đó lại là người vừa chọc tức cô.

Phó Thức Tắc cúi người, ghé sát bên cánh môi cô: “Hôn một cái, sẽ bớt giận.”
“...”
Vân Ly nhìn anh: “Anh chọc giận em còn đòi hôn em, không thấy quá đáng hả?”
Phó Thức Tắc cười: “Vậy anh thơm em được không?”
“...”
Hai câu của anh khiến tâm trạng Vân Ly khá lên nhiều, cô chỉ vào mặt mình, “Thơm ở đây này.”
“Ừm.” Phó Thức Tắc tiến lại gần, cánh môi mỏng chạm nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước: “Nhầm vị trí mất rồi.”
“...”
Nhân lúc Vân Ly chưa kịp phản ứng lại, anh lại hôn lên má cô: “Lần này thì đúng rồi.”
Nét mặt Vân Ly giãn ra, nhưng quai hàm vẫn nghiến chặt, thấy thế Phó Thức Tắc tiếp tục nói: “Đừng giận, anh sai rồi.”
Nhận lỗi thì mau thật đấy.
Vân Ly cảm giác mỗi lúc thế này này là Phó Thức Tắc lại xìu xuống như không xương.

Cô hết giận, tiếp tục dặn dò: “Dạ dày anh không tốt, đừng nhịn đói uống cà phê nữa, nghe chưa?”
Phó Thức Tắc gật đầu.
“Đừng có gật suông, anh phải nhớ đấy.”
Dù cô nói gì Phó Thức Tắc cũng gật đầu.
Thấy anh ngoan như thế, Vân Ly lại áy náy bản thân mình hung dữ quá, cô nhịn một hồi lâu mới nói ra: “Thực ra ban nãy em cũng không nên nổi giận với anh.”
Phó Thức Tắc chẳng khác gì quả hồng mềm, cô thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Anh phải có giới hạn cuối cùng, đừng lúc nào cũng nhận sai về mình.”
Ngẫm lại một lúc, cô lại có cảm giác không đúng lắm: “Nhưng hôm nay anh làm sai thật.”
Phó Thức Tắc cầm một lát bánh mì, xé làm hai rồi cho vào miệng gặm, chờ Vân Ly nói xong anh mới đáp: “Anh chỉ nhận sai với em thôi.”
Cơn giận bay sạch, Vân Ly ngồi xuống bên cạnh trò chuyện với anh.
Nhớ tới chuyện công ty, cô thuận miệng kể: “Tối qua một đồng nghiệp hỏi em có muốn nhận việc sớm không? Bọn họ nói gần đây có một hạng mục game VR, hình như là hợp tác với bên sếp Từ đó.

Thấy em từng có kinh nghiệm thực tập liên quan nên mới hỏi.”
Sau khi Phó Thức Tắc biết Vân Ly định làm việc ở công ty đó nên đã tìm hiểu một chút qua Từ Thanh Tống, tin nay anh cũng biết.
“Em muốn làm à?”
“Ừm, vì chúng ta từng cùng làm việc ở EAW mà.”
Vân Ly chọn công việc này chỉ bởi giờ làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều và nội dung công việc thú vị, nhưng sau khi biết bọn họ sắp hợp tác với EAW, cô đột nhiên rất muốn tham gia vào hạng mục này.
Vì nó có liên quan đến hai người họ.
Vân Ly nói tiếp: “Nhưng em hơi lo về tiến độ luận văn thạc sĩ, lúc một mình em chẳng muốn viết chút nào.” Cô thoáng nhìn sang Phó Thức Tắc, “Nên em muốn cùng anh tới phòng tự học.”
Cô lẩm bẩm: “Nhưng em lại lo ngồi cùng nhau càng không viết nổi.”
Phó Thức Tắc biết rõ còn cố hỏi: “Sao lại không viết nổi?”

“...”
Có đôi khi, chỉ một câu nói của anh cũng khiến cô nghẹn họng.
Có vẻ Phó Thức Tắc thích cô thẳng thắn bày tỏ tình cảm trước mặt anh, hoặc là anh thích xem dáng vẻ lúng túng ngượng ngùng của cô.
Tỏ ra không hiểu Vân Ly nói gì, anh tròn mắt hỏi dồn: “Nguyên nhân từ phía em, hay từ phía anh?”
Cô tự biết là do mình, nhưng không thể thừa nhận nhan sắc của anh ngay gần kề khiến cô khó kìm lòng được.
Vân Ly nói khẽ: “Tại anh.”
Phó Thức Tắc bật cười: “Anh làm gì nào?”
Vân Ly vô cùng bình tĩnh, lời lẽ thẳng thắn hào hùng: “Anh ngồi ở đó… mỗi giây mỗi phút đều cố tình QUYẾN RŨ em.

Tại anh ngồi đó nên em mới không khống chế được ánh mắt và não bộ của mình.”
Vân Ly nói tiếp: “Có thể là anh thuộc về...!một sự tồn tại sai trái nào đó.”
Cô toàn nói lời ngụy biện, đã sẵn sàng đón nhận sự cười nhạo của Phó Thức Tắc.

Nhưng anh lại không tranh luận chuyện dục vọng với cô chỉ nghiêng đầu hỏi: “Em không khống chế được thế nào?”
“...”
Cứ gặp anh là lại muốn nhìn anh.
Cứ không gặp là sẽ nhớ anh.
Từng giây từng phút đều không thể xa anh.
Phó Thức Tắc suy nghĩ một lát: “Nhưng hình như em chưa làm gì mà.”
Anh nói cứ như… cô nên làm gì đó vậy mới thể hiện bằng chứng cô bị anh hấp dẫn, cô không kiềm chế nổi lòng mình.
Thấy Vân Ly câm nín, Phó Thức Tắc mới chầm chậm sát lại gần, cọ lên mũi cô, thấy đôi mắt sáng trong và hàng mi cong vút của cô đang nhìn anh chăm chú.
Phó Thức Tắc hói cô: “Ngoài đôi mắt và não bộ, những chỗ khác đều khống chế được hết chứ?”
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa màu nâu đã kéo hết lại, xung quanh là các loại sách nghiên cứu và bàn làm việc.

Mấy tháng cuối trước khi ra trường lại tự đưa thân mình vào hoàn cảnh này, Vân Ly có cảm giác như người trước mặt chính là cậu thiếu niên những năm cấp ba.
Dường như Phó Thức Tắc cũng nghĩ giống cô, tay anh chạm làn tóc mềm mại của Vân Ly, lúc học cấp ba cô cũng nuôi tóc dài.
Bốn bề vắng lặng, giữa hai người là sự tĩnh mịch đến vô tận.
Cô nghiêng về phía trước, đẩy Phó Thức Tắc dựa vào hộc tủ sắt.
Ổ khóa va đập kêu lẻng xẻng, tiếng động này làm Vân Ly phân tâm.
Đôi mắt của người trước mặt không hề lay chuyển, từ đầu đến cuối như một tấm gương phản chiếu khuôn mặt cô.
Vân Ly cong môi cười, tiến tới, giữa răng môi thốt ra mấy chữ: “Chỗ nào cũng không khống chế được.”