"Sao nàng lại tới đây?" Đan Túc nhìn thấy người tới lập tức nhảy dựng, duỗi tay vững vàng đỡ lấy người, đưa đến trong đình ngồi xuống.
"Nương." Hai mắt Đan Y sáng lấp lánh định tiến lên lại khắc chế, vẫn ngồi không nhúc nhích, khô khốc mà gọi một tiếng.
Người tới đúng là mẫu thân của Đan Y, Thanh Tiêu phu nhân. Nàng là một Thanh Loan thuần huyết, con ngươi phiếm một tầng sắc lục đậm xinh đẹp , nhàn nhạt quét một vòng, ánh mắt dừng trên người Đan Y, "Nghe nói có ngươi ở trong Hoa Các của ta?" Thanh âm lạnh băng mang theo kiêu ngạo bẩm sinh.
Thần Tử Thích trong lòng căng thẳng, Hoa Các chính là tiểu viện trúc phong tinh xảo nhất kia, trước kia là nơi mẫu thân Đan Y dùng để chăm sóc hoa cỏ, hiện giờ là chỗ Thường Nga ở.
"Đó là nhạc mẫu đại nhân." Đan Y mặt vô biểu tình nói, tựa hồ đối với hành vi chiếm dụng tiểu viện của mẫu thân không có chút áy náy nào.
Thanh Tiêu nhìn về phía Thần Tử Thích, "Ta nghe nói, ngươi gọi Thích Thích?"
Dùng âm điệu lạnh băng gọi hai chữ "Thích Thích", mạc danh khiến lòng người tê rần, Thần Tử Thích lộ ra nụ cười vô hại, ngọt ngào nhu nhu mà kêu một tiếng "Nương".
Môi đỏ hơi mím, mắt lục lộ ra ý cười nhàn nhạt, cười nhẹ một tiếng, "Thật sự là nam nhân, trong nhà lại thêm người ăn cơm trắng." Dứt lời hơi nhấc tay, thị nữ áo vàng phía sau lập tức mở ra một hộp đồ ăn, đưa tới trong tầm tay nàng.
Tâm Thần Tử Thích loạn tùng phèo, nhìn nương của Đan Y tựa hồ không chán ghét hắn, nhưng ăn cơm trắng là chuyện gì? Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận đã thấy tay ngọc thon dài vê một viên tuyết trắng trong hộp uy đến bên miệng lão cha Đan gia.
Đan Túc lập tức vui sướng há miệng, một ngụm nuốt xuống. Đan Y thấy được, cũng há miệng theo, viên thứ hai liền vào trong miệng y.
Thanh Tiêu phu nhân lại vê thêm một viên, đưa tới bên miệng Thần Tử Thích.
Mùi vị thức ăn tản ra nhiệt khí mê người, chạm đến cánh môi hơi lạnh, Thần Tử Thích phản ứng lại, ngoan ngoãn há mồm ăn luôn. Thịt viên non mềm, tươi mới ngon miệng, cắn vào lưu lại hương vị lại môi răng. Vị này rất quen thuộc, hẳn là thịt ngọc trúc trùng, chỉ là so với thịt hắn ăn mấy năm nay còn ngon hơn, nhịn không được nhanh chóng nhấm nuốt.
Nuốt xuống thịt viên, Thần Tử Thích chưa đã thèm mà liếm liếm khóe miệng, nhỏ giọng hỏi Đan Y: "Nương làm gì vậy?"
Đan Y kề tai hắn nói nhỏ, "Uy đồ ăn cho ấu điểu, nương cho ngươi ăn chính là thừa nhận ngươi cũng là con của nàng."
Thần Tử Thích bừng tỉnh đại ngộ, trách không được người ta hay nói, khi trong ổ nhiều thêm một con non, đối với chim mái mà nói chính là phải uy nhiều thêm một phần đồ ăn. Thanh Tiêu phu nhân đang dùng phương thức của nàng hoan nghênh Thần Tử Thích gia nhập gia đình.
"Con có thể ăn được Ngọc Trúc Cầu này sao?" Thanh Tiêu phu nhân nhận khăn thị nữ đưa qua, cẩn thận lau tay tay, mắt mang ý cười mà nhìn Thần Tử Thích.
"Món này là do nương làm sao? So với mọi lần ăn ngon hơn nhiều." Thần Tử Thích mắng một ngụm tiểu bạch nha, làm cho trưởng bối vui chính là việc hắn am hiểu nhất.
"Thật là đứa trẻ ngoan," Thanh Tiêu duỗi tay, vuốt vuốt đầu Thần Tử Thích, "Ta muốn đến trúc phong gặp mẫu thân con, nàng thích ăn loại sâu gì?"
"Khụ khụ......" Thần Tử Thích sặc một ngụm, cảm giác vị phu nhân này thật sự biết nói đùa, nhưng mà dùng âm điệu thanh lãnh kiêu ngạo nói ra, một chút cũng không giống đang đùa, "Nương con thích ăn hạt dưa."
"Hảo." Thanh Tiêu phu nhân đứng lên, ưu nhã rời đi.
Nữ nhân tán gẫu, Đan Túc cũng không tiện tham gia, liền đi tra tung tích của Tiêu Thiều, lưu lại hai đứa nhỏ ở trong rừng ngô đồng mắt to trừng mắt nhỏ.
"Thương thế của ngươi thế nào?" Các trưởng bối rời đi, Thần Tử Thích rốt cuộc có thể thở phào, quay đầu nhìn Đan Y.
"Còn chưa khoẻ." Đan Y nắm tay hắn đi tới tẩm cung. Ngực vẫn ẩn ẩn đau, thân thể cũng rất mệt mỏi. Nếu không phải vì nhân lúc Thích Thích chưa tỉnh lại để nói chuyện thành thân với cha nương, tránh cho Thích Thích chịu ủy khuất thì hiện tại y còn nằm trên giường không dậy đâu.
Thần Tử Thích nhớ chính mình bị thương không nặng, không nghĩ tới lại hôn mê một ngày một đêm, xem ra là có ám thương nên không dám khinh thường, liền cùng Đan Y nằm trên giường nghỉ ngơi.
"Không biết nương ngươi cùng nương ta đang nói chuyện gì," Thần Tử Thích tò mò không thôi, "Có thể gọi Linh Hòa qua xem một chút không?"
Đan Y lắc lắc đầu, điểu khác qua nghe lén nhất định sẽ bị nương y phát hiện. Hai người an tĩnh nhìn nhau chốc lát, Đan Y nhỏ giọng hỏi: "Thích Thích, ngươi có đói bụng không?"
"Đói." Thần Tử Thích xoa xoa bụng mới nhớ tới mình chưa ăn cơm, bởi vì ngủ một ngày một đêm nên thân thể còn chậm chạp, vừa rồi ăn một viên trùng còn chưa hết thèm, bị Đan Y nhắc tới mới cảm thấy đói tới mức bụng dán vào lưng.
Linh Hòa không thể đi thám thính vậy thì thành đầu bếp, rất nhanh đã nấu hai bát mì mang tới. Mì làm từ trúc mễ thoạt nhìn sợi mỏng nhưng to, nấu trong nước canh đến mềm, trong khí lạnh vào đông, ăn một chén khiến toàn thân đều thoải mái.
Hai người ăn uống no đủ lại nằm trong ổ chăn ấm áp câu ngón chân nhau chơi.
Có câu ấm no sinh dâm dục, Đan Y câu lấy ngón chân Thần Tử Thích lay lay, "Thích Thích, ngực ta có chút đau."
"Ân? Có phải nội thương phát tác hay không?" Thần Tử Thích nghiêng thân tới, đặt tay trên ngực y xoa xoa.
"Hai ta đều bị thương, phải nhanh khoẻ mới có thể bái đường." Đan Y quay đầu, chậm rãi tiến đến bên môi Thần Tử Thích, giống như ấu điểu nhẹ nhàng mổ.
Môi mỏng ấm áp chốc chốc lại đụng vào, cảm giác ngứa ngáy từ cánh môi truyền tới đầu quả tim, Thần Tử Thích nhịn không được cười lên, há mồm cắn lên cái cằm duyên dáng kia. Tiểu hư điểu này còn không phải là đang muốn làm chuyện đó hay sao, còn dùng nhiều lý do như vậy?
Nhợt nhạt mút hôn dần biến thành sâu sắc triền miên, hai cỗ thân thể trẻ trung dần dần dán sát, cuối cùng hòa hợp thành một thể. Nội lực thuận lợi lưu chuyển lẫn nhau, vỗ về ngũ tạng ân ẩn đau.
"Hô...... hình như ta bị thương không nặng a, sao lại ngủ một ngày một đêm như vậy?" Thần Tử Thích ghé vào ngực Đan Y thở dốc, kết thúc một vòng trị thương, hai người ôm nhau nói chuyện phiếm.
"Ngô, là cha ta đánh ngươi ngất đi." Đan Y ăn ngay nói thật.
Bởi vì đường xá xa xôi, Đan Túc lão cha lại vội vã quay về Quy Vân cung nên muốn biến thành phượng hoàng bay về, lúc ấy không biết rằng Thần Tử Thích đã biết bí mật của Đan gia, liền đơn giản thô bạo mà đánh người hôn mê. Trăm năm công lực cũng không phải đùa, nắm chuẩn xác lực đạo nhưng Thần Tử Thích vẫn không thể tránh khỏi mà hôn mê một ngày một đêm.
"......" Thần Tử Thích không biết nói gì cho phải, đành cúi đầu cắn lồng ngực rắn chắc kia một ngụm, "Cha nương ngươi không ngại nhà các ngươi đoạn tử tuyệt tôn sao?" Huyết mạch Thần phượng so với huyết mạch không thuần Thần Long của Thần gia kia trân quý hơn nhiều.
"Huyết mạch Thanh Tộc Thanh Loan càng ngày càng kém, một ngày nào đó Đan gia cũng sẽ không sinh được tiểu phượng hoàng, sớm muộn gì cũng đoạn tuyệt" Đan Y không để ý mà nói, xoay người đè Thần Tử Thích ở dưới thân, "Nếu ngươi cảm thấy thiếu nợ, vậy hai ta cố gắng một phen xem có thể đẻ trứng không."
"Nói bậy bạ...... Ngô......" Thần Tử Thích còn chưa dứt lời đã bị thứ gì đó thừa dịp còn trơn ướt một lần nữa tiến vào trong thân thể, lại không nói nổi câu hoàn chỉnh.
Làm bậy làm bạ cả ngày, tới chạng vạng, nội thương của Đan Y cũng tốt lên bảy tám phần, cao hứng ôm Thần Tử Thích xụi lơ như bùn đi tắm.
Thị nữ nhân cơ hội vào phòng đổi chăn nệm, lại điểm chút huân hương trong phòng xua tan mùi hương khiến người đỏ mặt.
Tẩy rửa sạch sẽ, hai người mang một thân thoải mái dễ chịu một lần nữa tiến vào ổ chăn, cảm giác có cha nương thật tốt, giang hồ phân tranh, ra tay giải quyết hậu quả, lúc này đều không cần nhọc lòng. Đan Y đem Thần Tử Thích mơ màng sắp ngủ ôm vào trong lòng hôn hôn, an tâm ngủ.
Thần Tử Thích cảm thấy trên giường tựa hồ có thứ gì ngạnh ngạnh, muốn nhìn xem, nhưng thật sự quá mệt nhọc, liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, Thần Tử Thích mở mắt ra, cảm thấy thứ ngạnh ngạnh kia vẫn còn, dùng ngón chân sờ sờ, tròn tròn nhẵn nhẵn, nháy mắt tỉnh táo lại, xốc chăn lên. Liền thấy một cái trứng chim màu đỏ tròn vo đang an tĩnh nằm bên chân hắn.
"Đan Y!" Thần Tử Thích đẩy đẩy Đan Y, bảo y dậy nhìn.
"Ân?" Đan Y dụi dụi mắt, nhìn thấy trứng gà đỏ Thần Tử Thích phủng trong tay, đồng tử co rút, cầm lấy nhìn kỹ hoa văn, tức khắc đen mặt. Không nói hai lời liền bò dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo rồi đi tìm lão cha nhà mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Điểu công: Cha, ngườ giải thích xem cái này trứng là chuyện gì?
Điểu cha: Ai nha, hai ngươi đẻ trứng! Nhanh chóng thành thân
Điểu công: Cha không thừa nhận, ta liền xào ăn
Điểu cha: Ai ai, không được làm vậy với đệ đệ ngươi nha!
Nhị Đản: QAQ vỏ còn chưa vỡ, nước mắt đã đầy, pi pi
-----------------------
Đệ đệ tới rồi ~~ pi pi ~~