Hàm Đào

Chương 197: Hàm đào



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổ nhạc vang lên, quan viên quỳ lạy, cung nghênh tân đế.


Thảm đỏ trải dài từ cửa cung đến 81 bậc thang điêu khắc long văn bằng cẩm thạch trắng(1) trước chính điện. Trên đài cao đặt kim long bảo tọa, thừa tướng đứng bên trái, quốc sư đứng bên phải.


(1) 81 bậc thang với thềm hoa văn hình rồng



Trong triều sớm đã không còn thừa tướng, người giữ chức thừa tướng hiện giờ chính là tiên sinh đã dẫn dắt Thần Tử Thích - Lạc Vân Sinh. Lạc Vân Sinh, tự Hải Lâu, đại thi nhân nổi danh thiên hạ, kiếm khách tiêu dao. Thời trẻ từng giảng bài cho các hoàng tử, mấy năm không có tin tức gì, đến hôm nay mọi người mới biết hoá ra hắn ở Kiếm Dương làm mưu sĩ cho Thần Tử Thích.


May mắn quan viên đều đồng lòng lập Hải Lâu tiên sinh làm thừa tướng.


"Hải Lâu tiên sinh thật tinh mắt, đã sớm nhận định Thất vương gia."


"A, nếu ngươi có ánh mắt kia, ngươi cũng có thể làm thừa tướng."


"Suỵt——" đồng liêu quỳ bên cạnh nhắc nhở bọn họ đừng lên tiếng, hoàng đế bây giờ không phải loại người không có võ công như Thiên Đức Đế, Thần Tử Thích có võ công cao cường, tai thính mắt tinh, chẳng may để đế vương nghe thấy, nhất định không có quả ngon mà ăn.


Tiếng trống vang rung trời, sênh tiêu(2) hợp tấu, tiếng thất huyền cầm mạnh mẽ như thác đổ, tiếng chuông vang vọng, truyền khắp kinh đô. Mọi người chưa bao giờ được nghe giai điệu êm tai đến như vậy, chú ý nhìn thì nhận ra người đánh đàn chính quốc sư đời trước - Lam Giang Tuyết.


(2) sênh tiêu:



Cung điện vui mừng, âm thanh trang nhã, khúc này tên là Tiêu Thiều.


Thượng cổ Thần Long, dùng Tiêu Thiều dẫn Phượng. Hoàng tộc Thần gia, mang huyết mạch Thần Long, vui sướng tấu lên một khúc Tiêu Thiều.


Đế vương Thần Tử Thích mặc lễ phục minh hoàng, đầu đội mũ miện gắn mười hai viên Đông châu, giữa đủ loại quan viên lễ bái chậm rãi bước lên thềm rồng. Cửu Long văn, đường dẫn lên trời, tượng trưng cho thân phận cao quý vô hạn của đế vương.


Trăm ngàn năm qua, mỗi đời hoàng đế Thần gia đều đi qua thềm rồng này, chỉ là người càng đi càng tệ, đường càng đi càng hẹp, giang sơn bất ổn, ngôi vị không bền, cho dù bước lên bảo tọa cũng chỉ là người cô tịch, như dê đợi bị làm thịt. Nhưng Thần Tử Thích không giống như vậy, hắn đạp núi thây biển máu mà lên vị trí này, thiên quân vạn mã nguyện theo hắn, giang hồ võ lâm đều nắm trong tay.


Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây thật dày, như dát vàng lên chín chín tám mươi mốt bậc thang rồng, giống như tương lại của Đại Chương  —— rực rỡ gấm hoa.


Bước lên đài cao, tiếp nhận ngọc tỷ truyền quốc từ tay thừa tướng, Thần Tử Thích ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, nhận lễ bái của quan viên và vạn dân.


Thiên Đức năm năm, chân long thiên tử được thần minh lựa chọn đăng cơ, đổi thành Thanh Nguyên.


"Trẫm ở Chương Hoa Đài được thần minh lựa chọn, mang trách nhiệm thống nhất thiên hạ, song giữa đường gặp gian thần phò trợ Hoàng trưởng tử "Viên" làm đế. Thần Tử Viên giết cha hành thích vua, sát hại bách tính, là sỉ nhục đối với hoàng thất. May mắn được Phượng Vương tương trợ, diệt trừ gian nịnh, sinh tình giữa muôn vàn trắc trở, hỉ kết lương duyên. Hôm nay trẫm đăng cơ, lập chính thất Phượng Vương Đan Y của trẫm làm hậu, từ đây non sông vạn dặm cùng nắm tay." Thần Tử Thích dùng nội lực truyền lời, kèm theo sức mạnh rồng ngâm hổ gầm từ chân nguyên, truyền khắp hoàng cung.


Cuối thảm đỏ, một người mặc lễ phục minh hoàng thêu xích phượng phi thiên, áo ngoài bằng lụa đỏ tươi, đầu đội kim phượng hàm châu thông thiên quan, từng bước đi lên.


* Mũ miện và phượng quan như trong truyện mình không tìm được, lấy ảnh đại khái vậy nhé




Vạt áo thật dài phía sau như đuôi khổng tước diễm lệ, kết hợp với tuấn nhan thiên hạ vô song làm đế vương nhìn đến ngây ngốc. Uy áp cường đại khiến cho quần thần đang quỳ không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn đến vạt áo kim quang lấp lánh lướt qua.


Phượng Vương, vốn là vương tước tôn quý nhất Đại Chương, lập Phượng Vương làm hậu, chưa từng nghe thấy. Nhưng không một đại thần nào dám lên tiếng phản đối, tùy tân đế công khai lập nam hậu.


Cuối thềm rồng, Thanh Nguyên đế đứng dậy, vươn tay ra với Đan Y, trên cổ tay đế vương còn đeo một sợi tơ hồng.


Đan Y nhàn nhạt cười, đặt tay mình lên bàn tay của Thích Thích.


"Pi ——" Một hót phượng hoàng cao vút, phượng hoàng đỏ tươi từ chân trời bay tới, sau đó vẫn múa quanh bầu trời hoàng cung.


"Tiêu Thiều dẫn phượng là thật kìa!" Dân chúng trong kinh thành ào ra xem náo nhiệt, nhìn thấy thần phượng từ phía đông bay tới, dồn dập quỳ xuống đất lễ bái.


Năm thứ nhất Thanh Nguyên, đế vương lập Đan Y làm hậu, sau đó là Phượng Vương, ngày ngày cùng tẩm với đế vương, không phân cung thất.


Sau khi Thần Tử Thích đăng cơ, phong Lạc Vân Sinh làm thừa tướng thống lĩnh văn thần, Thần Tử Mặc làm binh mã nguyên soái thống lĩnh tam quân. A Mộc không muốn cầm quyền, chỉ thích tính toán sổ sách, phong làm Hiền Vương tạm quản quốc khố.


Quốc khố thiếu hụt, trăm phế chờ hưng, Thần Tử Thích cho người đi quét Cực Dương Tông và Nhạn Đãng Sơn, mang hết tài phú mà hai môn phái ngàn năm tích lũy lấp đầy quốc khố, lập tức lại giàu có.


Năm thứ hai Thanh Nguyên, giang hồ lại mở võ lâm đại hội.


Minh chủ Kiếm Minh - Hoàng Hóa Tàm không rõ tung tích, tông chủ Khí Tông -Trần Cốc đã chết, giang hồ tan đàn xẻ nghé cần có người đứng đầu chấn hưng. Bởi vì mấy đại môn phái đều hoặc nhiều hoặc ít xảy ra chuyện, võ lâm đại hội lần này do triều đình bỏ tiền tổ chức, địa điểm ở Kiếm Dương thành.


Ngọc Hồ làm chưởng môn Tố Tâm Tông, mang theo một chúng đệ tử ngồi xem, gật đầu chào hỏi với tân nhiệm tông chủ Vô Cực Tông bên cạnh.


"Sư thái lần này có tranh vị trí tông chủ không?" Tân tông chủ Vô Cực Tông tên là Nghiêm Quân Trạch, thuộc thế hệ đệ tử đời trước, tuổi còn trẻ.


"Ta không xuất gia." Ngọc Hồ trừng hắn một cái.


"Thất lễ thất lễ," nghiêm tông chủ cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói, "Ta mới tiếp nhận Vô Cực Tông, còn nhiều chuyện chưa quen, mong người thứ lỗi. Không biết quý phá có một vị tên là Ngọc Vận cô nương hay không?"


Ngọc Hồ không muốn để ý đến hắn, Ngọc Tuyền ngồi cạnh thấp giọng nói: "Ngọc Vận sư tỷ đã qua đời."


"A, vậy sao......" Nghiêm Quân Trạch thở dài một cái, "Huynh trưởng Nghiêm Quân Nghị của ta khi còn sống từng kể với ta về nàng."


"Nghiêm tông chủ là đệ đệ của Nghiêm sư huynh à?" Ngọc Tuyền tròn mắt ngạc nhiên.


Nghiêm Quân Trạch cười nhàn nhạt, người chết đã đi xa, người còn sống phải sống cho tốt.


Tam đại kiếm môn biến thành nhị môn, tứ đại Khí Tông biến thành nhị tông, võ lâm tan hoang, nhân tâm sợ hãi. Mọi người cùng ngồi, không biết chấp chưởng đại hội lần này là ai.


"Có lẽ là Lư Tu Tề đi? Trong chính đạo cũng chỉ còn ông ấy là bô lão, nơi này lại gần Lư Sơn."


"Chưa chắc, nhất định là tông chủ Vô Minh Tông, Lão hòa thượng có địa vị rất tốt trong võ lâm."


"Tông chủ hiện tại là Hoa hòa thượng Liễu Liễu, hắn sao được coi là cao tăng được?"


Tiếng mọi người thảo luận đầy hội trường, bình tĩnh nhất lại là phía Huyền Đạo. Võ lâm đại hội chọn người đứng đầu chính đạo, không liên quan đến họ, nhưng lần này người Huyền Đạo đến còn nhiều hơn chính đạo, thật là kỳ lạ.


"Thùng thùng thùng!" Theo tiếng trống trận dậy sấm, một thân ảnh đỏ tươi từ phía chân trời phiêu dật bay đến, vạt áo dài xẹt qua không trung tạo thành đường cong duyên dáng, giống như trích tiên, uyển chuyển dừng giữa đài cao.


"Oa ——" người chính đạo kinh ngạc hô lên, chấp chưởng đại hội lần này chính là —— cung chủ Quy Vân Cung - Đan Y!


Đại hội chính đạo lạ để Huyền Đạo chủ trì, có chút quái quái. Nhưng không ai dám đưa ra nghi vấn, dồn dập đứng dậy hành lễ với Đan Y.


"Kiến quá cung chủ ——"


Đan Y khoanh tay đứng ở trên đài cao, thần sắc đạm mạc. Hai thân ảnh một đen một trắng từ hai bên bay vọt đến, đứng sau Đan Y.


Lam Giang Tuyết nâng một tấm lệnh bài ngân quang lấp lánh, cất cao giọng nói: "Họa hàm trùng khiến môn phái giang hồ mười không còn một. Đại hội hôm nay sẽ chọn người mạnh nhất làm võ lâm minh chủ, thống lĩnh chính đạo."


"A?"


"Võ lâm minh chủ? Không phân biệt Kiếm Minh hay Khí tông sao?"


Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, lập tức bàn tán sôi nổi.


"Hừ." Đan Y hừ lạnh một tiếng, thanh âm cũng không lớn lại như rót vào trong gió, vang lên bên tai mỗi người rõ vô cùng, như thể tiếng sấm. Người có nội lực kém thoáng chốc bị chấn đến ngực ân ẩn đau.


Điêu Liệt bộ mặt hung ác, quét qua toàn trường một lần, như thể ai đưa ra dị nghị sẽ lập tức bị xé nát.


"Võ học trong thiên hạ, vốn xuất phát từ một chỗ, cũng quy về một chỗ, sao phải phân Kiếm Minh, Khí Tông?" Lam Giang Tuyết nói, giơ lệnh bài trong tay cho mọi người cùng nhìn, dài một thước, dày ba đốt tay, nhìn rất giống hốt bản dùng khi thượng triều, khác là thuần bạc, khảm đá quý vô sắc, "Ai đoạt được vị trí minh chủ sẽ có được lệnh bài này."


Đại môn phái chỉ còn lại năm cái, đúng là cũng không cần phân ra Kiếm Minh Khí Tông, hợp hai làm một cũng ít phân tranh. Người chính đạo không có, cũng không dám dị nghị, võ lâm đại hội như vậy bắt đầu, các cao thủ lần lượt lên đài, tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm.


Đám lão quái vật đều lui về ở ẩn, Lư Sơn và Vô Minh Tông tỏa hào quang không chịu tổn thất, trong đó lợi hại nhất là Lý Vu Hàn. Lư Tu Tề cho hắn bảo vật trấn sơn Lư Sơn —— Trạm Lô bảo kiếm, Lư Sơn Tam Điệp kiếm đã luyện đến lô hỏa thuần thanh(3), kiếm quang không ai có thể địch.


(3) Lô hỏa thuần thanh: chỉ sự hoàn mĩ của thanh kiếm kia


Hòa thượng Vô Minh Tông hòa vô tranh với đời, vị trí minh chủ không ngoài dự kiến là của Lý Vu Hàn.


Đại hội kết thúc, minh chủ mới nhậm chức lại không thấy bóng dáng. Trong thành Kiếm Dương, phủ cũ Giản Vương, Lý Vu Hàn nắm lệnh bài minh chủ khảm đá quý năm màu, nhét vào tay Thường Nga đang cắn hạt dưa.


"Đây là cái gì?" Thường Nga xách lên thanh bạc nặng trĩu kia.


"Sính...... Sính lễ......" Lý Vu Hàn nghẹn đỏ mặt mới nói được hai chữ.


"Chỉ một khối bạc?" Thường Nga dựng thẳng lông mày.


"Ai, không, không phải......"


Ngoài tiểu viện, Thần Tử Thích mặc thường phục xắn tay áo, "Không được, vẫn muốn đánh hắn một trận."


Đan Y một tay ôm lấy người, ấn vào lòng, buồn cười không thôi.


Giang hồ có minh chủ, triều đình muốn ban bố  lệnh sẽ tiện hơn nhiều. Sau khi Thần Tử Thích hồi kinh liền đoạt lại đất phong của các môn phái, không cho bọn họ tiếp tục thu thuế, thuế đều phải nộp lên cho triều đình.


Làm môn phái bình thường không có đất phong thì không còn đủ tiền tài dự trữ để nuôi dưỡng đệ tử, giang hồ nhân sĩ muốn kiếm tiền phải làm công cho triều đình.


Mở khoa cử, văn cử, võ cử chiêu hiền nạp sĩ, chỉnh đốn lại nha môn ở các nơi, chiêu nạp nhân sĩ giang hồ làm thống lĩnh, bộ khoái, nha dịch. Mỗi thành lớn đều có truy hồn Thần Tiễn doanh, một khi có người cậy võ làm loạn, làm trái luật, bắn chết tại chỗ.


Cảo cách nghiêng trời lệch đất, bởi vì đế vương cường đại mà thuận lợi thi hành, ngẫu nhiên có người không phục, lập tức bị tinh binh cao thủ võ lâm ngăn chặn.


Vương triều Đại Chương lại nghênh đón thịnh thế.


Giữa đêm mùa hạ, thời điểm không chọn thế tử, đế vương muốn tới Chương Hoa Đài hiến tế thần minh.


Hiến tế này bởi vì ba đời đế vương không tuân theo lựa chọn của thần minh mà gián đoạn mất trăm năm, sau khi Thanh Nguyên đế đăng cơ thì chấn hưng trở lại.


Ánh trăng như dòng nước thanh lãnh, róc rách trút xuống đá xanh chứng giám bóng loáng trên đài, soi rọi ám văn Chương Hoa Đài như ẩn như hiện. Quốc sư tân nhiệm thuộc Lam gia, chỉ là một hài tử bảy tuổi, mặc trường bào xanh lam phết đất, thành kính đứng giữa Chương Hoa Đài trung, nhắm mắt ngâm tụng.


"Thần minh hạ xuống, bệ hạ thỉnh." Quốc sư khom người lui xuống, đem Chương Hoa Đài nhường cho đế vương trẻ tuổi.


Thần Tử Thích mặc một thân áo lụa rộng màu xanh lá, tóc dài rủ xuống đất, không mang đế quan, vững vàng nhận lấy chén ngọc trong tay quốc sư, chân trần chậm rãi đi vào Chương Hoa Điện.


Trong Chương Hoa Điện, mười hai trản đèn khổng tước giá soi đại điện sáng như ban ngày. Giữa đại điện đặt một tấm đệm vuông mềm màu minh hoàng, bàn chân trắng nõn của đế vương đặt lên, nhấn ra vết lõm mờ nhạt.


Ánh nến nháy mắt bị tắt, kim quang từ trên phiến đá xanh Chương Hoa Đài bắn ra.


"Thần minh, đến!" Tiểu Quốc sư mặt nghiêm túc, mang theo văn võ bá quan lễ bái, dân chúng kinh thành cũng hướng về Chương Hoa Đài dập đầu.


Sau cánh cửa Chương Hoa Điện đóng chặt, đế vương ngồi khoanh chân trên đệm mềm, lấy từ trong chén ngọc một quả anh đào vẫn còn mang bọt nước, ngậm trong miệng.


"Pi!" Một con tiểu hồng điểu từ trên xà nhà nhảy xuống, hóa thành hình người, ngồi xuống trước mặt Thần Tử Thích, chậm rãi lại gần, hôn lên cánh môi mang theo vị anh đà, cùng hắn chia sẽ tế phẩm thanh ngọt.


Trăng sáng trong đêm mùa hạ, thiên tử ngậm đào tiến vào tẩm miếu. Thiên tử hiến tế, không chỉ là một chén anh đào, còn là bản thân thiên tử.


"Hiến tế có cần phải ấn theo động tác của tượng thần tượng không?" Thần Tử Thích chỉ chỉ pho tượng long phượng trình tường giữa đại điện kia.


"Thử xem." Đan Y đưa tay, nhẹ nhàng kéo áo lụa xanh kia, lộ ra tế phẩm trắng nõn.


Sau một lát, trên áo lụa nằm bò một con tiểu Thanh Long chỉ lớn bằng chiếc đũa, thần minh bất đắc dĩ hóa thành Tiểu Hồng Điểu rúc vào nhau. Tiểu long nhìn thấy Tiểu Hồng Điểu, lập tức quấn lên, một bên quấn một bên ngẩng đầu học theo động tác của tượng thần.


Tư thế tế thiên như vậy chắc là đúng rồi đi? Tiểu Long duỗi trảo ôm lấy cái cổ ngắn ngủn của Tiểu Hồng Điểu, "Ngao ô?"


"Pi......" Đại khái, đúng không, Tiểu Hồng Điểu không để ý lắm mà ngậm lấy một quả anh đào bắt đầu ăn ăn, bị Tiểu Long ôm đầu liếm một ngụm.


"Ngao ô!"


"Pi pi!"