Chỉ là thanh âm này... Đặc biệt khàn khàn, giống với khi có giấy nhám quét qua.
Giọng nói của cô tại sao biến thành như vậy? Trong cổ họng còn có cảm giác đau nhức.
Lâm Mặc Bạch nhìn cô đến bây giờ còn không biết bộ dáng hiện tại của mình, trong lòng thở dài một trận.
Anh giải thích, " Em lên cơn sốt nhẹ nhiều lần nên thành sốt cao, một giờ trước mới vừa hạ nhiệt độ xuống. Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, chỉ cần sau nửa đêm sẽ ổn định lại, không phải vấn gì đề lớn."
Nguyễn Tình thử cử động thân thể nhưng lại không đủ sức lực, mới ý thức lại những sự việc này xảy ra khi cô đang hôn mê.
Khuôn mặt xanh xao, bề ngoài bị bệnh tình lấn át có vẻ yếu ớt, làm Lâm Mặc Bạch đau lòng.
"Đến giờ uống thuốc rồi, tôi lấy thuốc cho em. " Lâm Mặc Bạch cầm cái gối đầu kê vào sau lưng Nguyễn Tình, đỡ cô ngồi dậy, một tay cầm thuốc hạ sốt, một tay cầm ly nước ấm, đưa từng thứ cho cô.
Nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay anh, mày Nguyễn Tình nhíu lại, trên mặt vô thức lộ ra vẻ chán ghét.
Lâm Mặc Bạch thấy vậy, nghĩ thầm con gái đa phần đều không thích uống thuốc, đặc biệt là khi bị bệnh thì càng thêm nhõng nhẽo, nên không để ở trong lòng.
Anh nhẹ giọng dỗ dành, "Chờ em uống thuốc mới có thể ăn thức ăn, trong phòng bếp có cháo trắng, em tạm thời chỉ có thể ăn thứ này."
"Anh nấu?" Nguyễn Tình hai mắt sáng lên.
"Mua bên ngoài, tôi chỉ là hâm nóng thôi." Cho dù nhìn thế nào, Lâm Mặc Bạch cũng không giống người sẽ chủ động nấu cơm.
" Hoá ra là vậy." Trong giọng nói của Nguyễn Tình tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng là trên mặt vẫn tươi cười, nhận lấy thuốc hạ sốt.
Cô hít sâu một hơi, uống thuốc, uống nước, mắt gắt gao nhắm lại, nỗ lực đem viên thuốc nuốt xuống.
Trong nháy mắt kia, trên mặt cô tràn ngập thống khổ, rồi lại sợ Lâm Mặc Bạch phát hiện, vội vội vàng vàng nở nụ cười.
Thế nhưng khi cô không chú ý, dị vật trong cổ họng kích thích cô liên tục ho khan.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ khụ." Một tiếng rồi đến một tiếng, người nghe không chỉ có đau lòng, đến cả phổi cũng đau. Cô thiếu chút nữa đem viên thuốc đã uống xong nôn ra.
Cô đã từng... Uống quá nhiều quá nhiều thuốc cùng một lúc... cổ họng bị kích thích, cô sẽ ho khan so người bình thường càng thêm nghiêm trọng...
Nhưng tất cả điều này, không thể để Lâm Mặc Bạch biết.
Bây giờ còn chưa đến lúc...
Nguyễn Tình siết chặt nắm tay cố gắng ép bản thân mình mình hít sâu, dần dần bình tĩnh trở lại.
Lâm Mặc Bạch không ngừng vỗ nhẹ phía sau lưng cô, giúp cô thông khí, thấy tình huống tốt hơn một chút, anh vẫn không nén nổi lo lắng hỏi, "Khá hơn chút nào chưa? Có muốn uống chút nước không? Nếu không khỏe chúng ta lại đi bệnh viện."
"Không, em không có việc gì, nghỉ một lúc là ổn thôi. Vừa rồi chỉ là không cẩn thận nên cổ họng mới bị sặc, cũng không phải việc lớn gì, nên không cần đi bệnh viện. Em xin lỗi vì đã làm anh lo lắng." Hơi thở của Nguyễn Tình còn chưa ổn định, nhưng vẫn lại xin lỗi Lâm Mặc Bạch.
"Bé ngốc, nói lời ngốc nghếch gì vậy, em là vợ của tôi, tôi lo lắng cho em là điều đương nhiên." Lâm Mặc Bạch trả lời không có chút do dự.
Một tiếng bé ngốc này, một tiếng vợ này, Nguyễn Tình nghe xong cả người sửng sốt, đến nỗi lúc ăn cháo trắng không chút mùi vị gì, giữa môi cô còn mang theo một cỗ vị ngọt.
Lại một lần nữa được Lâm Mặc Bạch đỡ nằm xuống, Nguyễn Tình lúc này mới nhìn thoáng qua đồng hồ, thế nhưng đã chín giờ tối, bên ngoài sắc trời tối đen, ngày tân hôn đầu tiên của hai người, cô ngủ quên lúc nào không biết.
Thật đáng tiếc...
Nguyễn Tình nằm ở trên giường nhìn Lâm Mặc Bạch từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ tắm rửa, bộ dạng chuẩn bị đi vào toilet.
"A Bạch, anh có ngủ cùng em không?" Cô không chắc chắn hỏi anh.
Có lẽ những việc này xảy ra trong căn phòng này, Lâm Mặc Bạch luôn luôn lạnh nhạt khiến cho cô theo bản năng rơi vào trạng thái bị từ chối.
Lâm Mặc Bạch quay đầu lại, ánh mắt trực tiếp nhìn vào cô, " Tôi không ngủ ở trên giường của mình, còn có thể ngủ ở nơi nào?"
Rõ ràng Nguyễn Tình rất vui mừng với câu trả lời từ anh, rồi lại không thể không dặn dò, "Em đang phát sốt, cùng nhau ngủ sẽ lây bệnh cho anh."
Lâm Mặc Bạch vờ như không nghe thấy những lời này, cầm quần áo đi vào toilet, trước khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt cô, truyền đến một giọng nói.
"Nếu em có thể lây bệnh cho tôi, nói không chừng ngày mai sẽ khỏi hẳn."
Trong lòng Nguyễn Tình liên tục suy nghĩ đến lời nói của anh, khóe môi không tự chủ được khẽ cong lên.
Anh- A Bạch, tình nguyện để bản thân bị bệnh, cũng không muốn làm cô chịu khổ đâu.
Ngay khi tắt đèn, bức màn dày nặng che khuất ánh trăng bên ngoài, căn phòng chìm vào trong bóng đêm.
Lâm Mặc Bạch vừa lên giường, lập tức đem Nguyễn Tình ôm vào trong vòng tay, lồng ngực ấm áp rắn chắc chạm vào thân thể vì sốt cao mà mềm oặt, dường như một cổ hơi nóng từ nơi da thịt tiếp xúc nhau truyền tới thân thể anh, ấm áp, nóng hầm hập, cảm giác mệt mỏi trước đó chậm rãi biến mất không thấy.
Nguyễn Tình ngủ cả ngày, nhưng ngay lúc này, ngược lại không ngủ được.
Cô mở mắt, nhìn xung quanh, ngón tay bắt lấy cúc áo ngủ của Lâm Mặc Bạch, sau đó vẽ vòng tròn.
"Còn chưa ngủ?" Lâm Mặc Bạch nhắm mắt lại hỏi cô.
"Ban ngày ngủ quá nhiều, hiện tại không muốn ngủ." Nguyễn Tình hỏi anh, "A Bạch, anh nói xem em có phải đang nằm mơ hay không, anh vậy mà đã kết hôn với em. Em hiện tại vô cùng vui vẻ, nếu tỉnh lại phát hiện mình đang nằm mơ, chắc chắn sẽ rất buồn."
" Tôi xem em không phải đang nằm mơ, mà là thiếu làm." Lâm Mặc Bạch có hơi lớn tiếng, hiển nhiên là không muốn cùng cô bàn luận về việc quyết định kết hôn.
Nguyễn Tình cũng không tiếp tục đụng chạm giới hạn vào anh, chỉ là nhẹ nhàng mà năn nỉ, "A Bạch, anh có thể gọi em một tiếng được không? Giống như trước, gọi em một tiếng A Nguyễn."
Trước kia, những lúc thân mật nhất anh thường gọi cô là A Nguyễn.
Cô có lòng tham, ngay bây giờ muốn nghe.
Căn phòng rơi vào một mảnh tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hai người hít thở, rất lâu sau đó cũng không có người nào nói chuyện.
Trái tim Nguyễn Tình lạnh lẽo, trong lòng trách cứ chính mình quá không biết thỏa mãn, hiện giờ như vậy còn chưa đủ sao? Vì sao còn muốn tham lam hơn nữa.
Cô lẩm bẩm nói một số lời, muốn giảm bớt xấu hổ, "Cái kia... Em chỉ thuận miệng nói, anh không cần đặt ở trong lòng, không gọi cũng không sao..."
"A Nguyễn."
Tiếng nói trầm thấp, từ tính, đột nhiên đánh vỡ lời nói hỗn loạn của cô, truyền vào trong tai cô.
Nguyễn Tình giương miệng, hô hấp dường như ngừng lại, cũng chỉ vì dư vị mềm mại khi Lâm Mặc Bạch nói hai chữ kia.