[1] Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: Ý nói người đó là giỏi nhất. Thiên Hạ Vô Song: thế gian không ai ngang bằng.
"Mặc Bạch, bọn họ là những người sùng bái anh. Cũng may em cố ý đi một chuyến đến đây, bằng không sẽ bỏ lỡ mất. Anh về trường để ôn lại quãng thời gian học đại học hả? Vậy sao lại không tìm bạn học cũ để ôn chuyện."
Người phụ nữ đó vẫn ân cần như cũ, cố ý vô tình kéo gần mối quan hệ với anh, cố ý nói lại tình cảm giữa những bạn học cũ.
"Không cần, chỉ là kế hoạch cá nhân, không muốn bị quấy rầy." Lâm Mặc Bạch đơn giản cự tuyệt thẳng thừng.
Lời vừa nói ra, những người bạn học vốn nhiệt tình cuối cùng cũng chú ý tới sự lãnh đạm của Lâm Mặc Bạch, nụ cười trên mặt đông cứng lại, vẻ mặt có chút không biết làm sao.
Ngược lại, nữ cố vấn của bọn họ không bị ảnh hưởng bởi lời nói của anh. Cô ta đã theo đuổi anh suốt 4 năm đại học, đến giờ cũng chưa từ bỏ được, như vậy cũng có thể thấy cô ta đã sớm trải qua trường hợp này không biết bao nhiêu lần.
Đã từng, Lâm Mặc Bạch trong thời gian học đại học so với bây giờ còn cự tuyệt người ngoài gấp ngàn lần.
Cô ta thoáng di chuyển ánh mắt, dừng lại phía sau lưng Lâm Mặc Bạch, hỏi: "Mặc Bạch, người kia chính là... bạn của anh sao?"