Hàm Dục Nở Rộ

Chương 5: Mộng tinh



Edit+beta: Team Đậu Xanh

*

Phanh một tiếng, Lâm Mặc Bạch đóng cửa lại, vừa lạnh nhạt lại vô tình.

Nguyễn Tình nhìn cửa gỗ màu xám xịt, khoé miệng còn đang giương lên lập tức cứng lại, nhưng nét tươi cười vẫn còn đọng lại trên mặt, còn sót lại không phải là mê hoặc quyến rũ, mà là bi thương khắc sâu trong đồng tử.

Tia sáng trong hai mắt đen nhánh, theo sự quyết tuyệt của Lâm Mặc Bạch mà biến mất, chỉ còn lại cô đơn vô hạn.

D thuỷ chảy ra từ tiểu huyệt cực nóng, tuy rằng ấm áp, nhưng thiếu đi độ ấm của người kia nên khi chảy xuống bắp đùi chỉ còn sự lạnh như băng.

"A Bạch, những lời em nói chính là sự thật." Nguyễn Tình thấp giọng lẩm bẩm.

Thật sự ... Chỉ có anh ...

Trong phòng, Lâm Mặc Bạch cũng không chịu nổi, nơi giữa háng bị áo tắm dài che khuất đang dựng thẳng, bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, tản ra hơi thở nóng bỏng.

Tất cả thứ này đều do Nguyễn Tình gây ra.

Anh vừa từ phòng tắm ra đã nhìn thấy cả người cô quần áo xộc xệch, nửa bộ ngực sữa lộ ra bên ngoài, khiến dục vọng không ngừng đấu đá trong cơ thể anh, điên cuồng kích động.

Càng khỏi nói đến khi ngón tay của anh tiến vào tiểu huyệt nóng ẩm kia.

Mị thịt sâu trong tiểu huyệt mềm mại gắt gao hút lấy đầu ngón tay anh.

Ẩm ướt như vậy, nóng ẩm như vậy, lực hút này, giống y hệt với trước kia, lập tức chạm đến hồi ức sáu năm trước của anh.

Bất luận là phòng để đồ thể dục âm u nhỏ hẹp kia, hay là lần đầu bọn họ phát sinh quan hệ ở phòng học, tất cả đều hiện ra trước mắt, phảng phất như mới xảy ra hôm qua.

Nhưng mà, càng là như thế, Lâm Mặc Bạch càng tức giận.

Luôn miệng nói yêu anh, nhưng lại nhẫn tâm sử dụng thủ đoạn lừa gạt không từ mà biệt, vì sao mà anh lại nhớ rõ ràng chuyện này như thế?

Đến cả việc tiểu huyệt kia chỉ có một mình anh đi vào, chắc hẳn là một lời nói dối.

Tất cả sự tức giận của Lâm Mặc Bạch đều phát tiết lên người Nguyễn Tình, cho nên lúc nãy ánh mới lạnh lùng vô tình như thế.

Anh đứng đó một lúc lâu, khuôn mặt thâm trầm, đến khi bình tĩnh hơn mới đi về phía phòng tắm, cởi bỏ áo tắm dài một lần nữa, vặn vòi hoa sen lớn nhất, nước lạnh tùy ý chảy từ đầu xuống chân, dập tắt đi ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể, cũng làm mềm côn thịt cứng rắn đang dựng thẳng.

Chỉ là dòng nước chảy xuôi qua ngón tay anh, chảy đến nơi còn sót lại dâm dịch cùng hơi thở của Nguyễn Tình, lòng bàn tay theo bản năng mà vuốt ve.

Giống như là, muốn giữ lại ...

Lâm Mặc Bạch trằn trọc suốt một đêm.

Thân hình Nguyễn Tình thành thục quyến rũ cứ ở trong đầu anh không vứt đi được, ngay cả nằm mơ cũng thấy.

Cảnh tượng sáu năm trước anh cùng Nguyễn Tình yêu đương vụng trộm trong trường học lại hiện lên, chỉ là cảnh trong mơ không phải thân hình mảnh khảnh non nớt của thiếu nữ, tiểu huyệt kiều diễm ướt át, mà là Nguyễn Tình của hiện tại, hoàn toàn thành thục, sáng lạn nở rộ.

24 tuổi, đúng độ tuổi rực rỡ nhất, vừa thanh thuần lại vũ mị.

Càng không nói đến bầu vú một tay không nắm hết kia, hai chân thon dài trắng nõn, còn có quần chữ T làm người ta tràn ngập dục vọng tình thú....Không có chỗ nào là không câu dẫn cùng kích thích.

Thậm chí khiến Lâm Mặc Bạch ...Mộng tinh.

Một người đàn ông thành thục, thế nhưng lại giống như thiếu niên vừa nếm trải tư vị tình dục mà mộng tinh.

Lâm Mặc Bạch tức giận đến mức toàn bộ quá trình này khuôn mặt anh luôn đen lại, một cỗ tức giận không chỗ nào phát tiết.

Anh đột nhiên đẩy cửa đi ra ngoài, muốn đuổi Nguyễn Tình đi cho hả giận.

Cho đến khi anh nhìn thấy phòng khách trống rỗng, không có bóng dáng của cô.

Chẳng lẽ là còn ở trong phòng?

Lâm Mặc Bạch lập tức đi mở cửa phòng dành cho khách, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nguyễn Tình.

Cuối cùng, anh thấy trên bàn phòng bếp có bữa sáng đã được chuẩn bị xong, còn có một tờ giấy Nguyễn Tình lưu lại.

"Mặc Bạch, cảm ơn anh đã cho em ở lại, bữa sáng em đã làm xong, anh đừng quên ăn - Nguyễn Tình."

"Hừ."

Lâm Mặc Bạch nhìn tờ giấy hừ lạnh một tiếng, cô đây là muốn làm cô gái hiền lành sao? Thế thì cũng phải xem anh có đồng ý hay không.

Cuối cùng, bữa sáng nóng hổi cùng tờ giấy kia, tất cả đều bị ném vào thùng rác.

Nhưng khi Lâm Mặc Bạch quay lại nhìn quanh nhà, một tầng màu xám trắng, trang trí đơn giản theo phong cách Bắc Âu, cùng ngày thường không có gì khác nhau.

Nguyễn Tình đã xoá đi dấu vết xuất hiện của cô, thậm chí áo sơ mi trắng hôm qua cũng được giặt sạch sẽ, không còn một chút hơi thở trên người cô.

Phòng ở rất lớn, rất yên tĩnh, nhưng cũng rất quạnh quẽ.