Đại học Quốc gia Thanh Hoa là ngôi trường hàng trăm năm tuổi với bề dày lịch sử huy hoàng đã đào tạo ra không ít nhân tài cho đất nước. Thậm chí ở sân trường còn có viện bảo tàng đặc biệt lưu trữ một số văn kiện cùng đồ vật lịch sử, bao gồm ảnh chân dung của các cựu sinh viên xuất sắc. Điều này giống hệt với những gì Nguyễn Tình đã nhìn thấy ngày hôm qua ở trường đại học P.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Mặc Bạch, họ đi tham quan viện bảo tàng trước. Nguyễn Tình không khỏi ngỡ ngàng trước độ thần thánh của đại sảnh viện bảo tàng, trách không được có vô số học sinh hướng tới đại học Thanh Hoa, cũng không trách được mẹ của Lâm Mặc Bạch khi bà quyết tâm phải đưa anh vào đại học Thanh Hoa.
Bọn họ một đường đi về phía trước, bước chân nhẹ nhàng, thong thả. Nguyễn Tình xem lần lượt từng tấm ảnh, phía dưới tấm ảnh còn liệt kê thành tích của người trong ảnh, thậm chí có những chuyên ngành cô chưa từng nghe thấy, chỉ có thể cảm thán trong lòng.
Đi tới đi lui, bỗng tầm mắt cô bị hấp dẫn bởi tấm ảnh của một người đàn ông, nhìn đến xuất thần.
Lông mày, sống mũi, còn có khuôn mặt kia… Gần như là bản sao của Lâm Mặc Bạch, chỉ là ảnh chụp người đàn ông tầm 35,36 tuổi trông thành thục hơn so với Lâm Mặc Bạch, nhiều hơn một phần trí thức phong độ nhưng lại thiếu một phần nghiêm nghị của Lâm Mặc Bạch.
“A Bạch, người này hơi giống anh…” Nguyễn Tình không khỏi thốt lên, nhưng lúc di chuyển tầm mắt xuống, cô bỗng cứng họng lại khi nhìn thấy tên người đó.
Lâm…
Người đàn ông này cũng mang họ Lâm.
Đầu cô chợt hiện lên ý nghĩ, chẳng lẽ đây là người thân của Lâm Mặc Bạch, là ba Lâm Mặc Bạch? Không đúng, ba Lâm vẫn đang hoạt động trong giới kinh doanh, thi thoảng còn xuất hiện trên báo tài chính kinh tế.
Người này không phải ba Lâm Mặc Bạch, hai người này lại có nét giống nhau, Lâm Mặc Bạch với ba anh cũng không giống nhau đến vậy.
Không đợi Nguyễn Tình phải trầm tư suy nghĩ, Lâm Mặc Bạch đã đưa ra đáp án.
Anh nhìn lên ảnh chụp người đàn ông đó nói, “Ông ấy… là bác ruột anh.”
Khi nhắc cái xưng hô kia, Lâm Mặc Bạch hiếm khi lộ vẻ do dự, phảng phất như hai chữ này là sai, lại phảng phất như hai chữ này rất khó để diễn đạt.
Nguyễn Tình như bừng tỉnh đại ngộ sau khi nghe anh nói vậy, chẳng trách người trong bức ảnh lại giống Lâm Mặc Bạch như vậy, hoá ra là có quan hệ huyết thống.
Chỉ là…
Trong đầu cô tái hiện lại cảnh tượng 6 năm trước, ở biệt thự Lâm gia, lần gặp mặt duy nhất với mẹ Lâm Mặc Bạch, mẹ Lâm không chỉ vụиɠ ŧяộʍ với người làm mà còn cố chấp gào lên, “Con nhất định phải vào đại học Thanh Hoa, nhất định phải giống người đó vào đại học Thanh Hoa…” Lúc ấy Nguyễn Tình đinh ninh rằng người đó chính là ba Lâm, hiện giờ xem ra không phải, mà đó lại là… bác ruột của Lâm Mặc Bạch.
Mẹ Lâm….
Bác của Lâm Mặc Bạch….
Nguyễn Tình tuy không phải là người thông minh, nhưng lúc này cô lại ý thức được trong chuyện này có bí mật nào đó âm u, bí ẩn, không thể để người ngoài phát hiện…
Cô không dám đối mặt với suy nghĩ này trong đầu, bộ dạng khẩn trương nhìn về phía Lâm Mặc Bạch, thậm chí cô còn không thể mở miệng, cô không biết phải hỏi Lâm Mặc Bạch như thế nào.
Lâm Mặc Bạch cũng không nói tiếp nữa, chỉ nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước. Thẳng đến khi đi ra khỏi viện bảo tàng, đi dạo xung quanh khuôn viên trường đại học Thanh Hoa, khi ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống bờ vai hai người cũng là lúc anh tiếp tục nói. “Người đàn ông đó trừ việc là bác ruột của anh ra thì còn có một thân phận khác nữa, đó là ba ruột anh.” Khi Lâm Mặc Bạch nói chuyện, hai mắt anh nhìn về phía trước, trong đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt pha lẫn nét u sầu, người đàn ông luôn luôn tỏ ra bình tĩnh trầm ổn, lúc này lại lộ ra vẻ yếu ớt.
Quá khứ đen tối của anh, chỉ để cho một mình Nguyễn Tình biết.
Lâm Mặc Bạch chậm rãi kể lại câu chuyện năm xưa.
Năm đó Lâm gia cùng gia tộc của mẹ Lâm đã đề ra một cuộc hôn nhân thương nghiệp, và con cái của hai gia đình nhất định phải kết hôn với nhau. Mẹ Lâm một lòng chung tình với bác Lâm, một người đàn ông nho nhã, tuấn tú lại phong độ tri thức. Nhưng bác Lâm lúc đó đã có một người bạn gái kết giao nhiều năm, tình cảm đậm đến chết không phai, đậm sâu đến mức cho dù có phải rời khỏi Lâm gia cũng không muốn chấp nhận hôn ước của gia đình. Sự thâm tình của ông ấy lại trở thành chấp niệm trong lòng mẹ Lâm, thứ càng không chiếm được lại càng muốn có.
Mẹ Lâm ngoài mặt dây dưa với ba Lâm, sau đó hai người bàn tới bàn lui chuyện hôn sự, cuối cùng đi tới kết hôn.
Nhưng trong đêm tân hôn lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Mẹ Lâm tìm người hạ dược bác Lâm. Thay vì làʍ ŧìиɦ với chú rể trong đêm tân hôn thì bà lại ngủ cùng anh của chú rể.
Tình yêu trong lòng hoá thành nỗi chấp niệm của bà, bà cứ cố chấp giữ lấy nó, cho dù biết việc mình làm là sai, cho dù bị người đời lên án nhưng bà vẫn làm tất cả.
Bà thậm chí còn hận không thể để tất cả mọi người biết chuyện này.
Dưới sức ép của hai gia tộc nên chuyện này cuối cùng không bị phơi bày trước ánh sáng, bác Lâm cũng rời khỏi Lâm gia, một lòng dốc sức làm nghiên cứu ở đại học Thanh Hoa. Ba Lâm và mẹ Lâm ngoài mặt duy trì cuộc hôn nhân, thậm chí còn cùng nhau tham gia các hoạt động công khai, trở thành đôi vợ chồng mẫu mực trong miệng người khác. Nhưng những sai lầm đã mắc phải không thể kết thúc nhanh như vậy. Mẹ Lâm mang thai. Đứa nhỏ này là thuộc về ai, dễ dàng nhận ra.
Không cần suy đoán cũng biết đứa nhỏ này là của ai.
Mẹ Lâm như phát điên lên muốn giữ đứa nhỏ trong bụng lại. Bà thậm chí không tiếc cùng ba Lâm làm cuộc giao dịch, chỉ cần đứa nhỏ được sinh ra bình an, cả đời này bà sẽ không bao giờ đi gặp bác Lâm nữa, sẽ ngoan ngoãn là một Lâm phu nhân.
Lâm Mặc Bạch kể chuyện một cách bình tĩnh hết sức có thể, lại không giấu được vẻ tự giễu trong lời nói, “Trên người anh còn chảy dòng máu của Lâm gia có lẽ là sự may mắn lớn nhất. Mà người chịu nhiều thống khổ nhất trong chuyện này không phải là anh, mà là ba anh.”
Bởi vì đứa nhỏ này mang dòng máu Lâm gia, mà ngay cả người nhà Lâm gia cũng khuyên bảo ba Lâm hãy tiếp nhận đứa nhỏ này. Dù sao cũng là họ Lâm thì nên nuôi nó như con ruột mình. Không ai biết lúc đó ba Lâm phải chịu bao nhiêu áp lực, cũng không ai biết vì sao ông lại đưa ra quyết định cho phép sinh đứa trẻ ra.
Cả đời ba Lâm chỉ bởi vì người anh trai đã từ bỏ gia đình mà ông phải lên gánh vác cả Lâm gia, phải tiếp nhận một cuộc liên hôn, thậm chí còn phải tiếp nhận đứa con không phải do mình sinh ra.
“Ông ấy là người ba tốt, là người ba cực kỳ tốt.” Lâm Mặc Bạch than nhẹ.
Ba Lâm đối với Lâm Mặc Bạch dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng đôi khi cũng cùng anh làm những việc mà một người ba nên làm, trong lòng không hề có khúc mắc mà tiếp nhận hai tiếng “ba” của đứa nhỏ. (Trung tiếng trung thì 2 chữ nha “ba ba”)
Cuối cùng người gỡ bỏ được cái nút thắt này ngược lại chính là Lâm Mặc Bạch.
Anh dần dần trưởng thành, từ ánh mắt khác thường của một số người giúp việc mà đi tìm kiếm từ những dấu vết còn sót lại, sau đó biết được toàn bộ sự tình phát sinh năm đó. Anh không phải là con ruột của ba Lâm.
Thời điểm đối mặt với ba Lâm, hai người như có một bức tường ngăn cách vậy, chẳng biết khi nào mới có thể hoà hợp.
Mà bác Lâm, người rời khỏi Lâm gia, đã chết trong một vụ giao thông ngoài ý muốn khi Lâm Mặc Bạch mới 5 tuổi.
Chuyện này đối với bác Lâm cũng xem như một sự giải thoát, nhưng đối với mẹ Lâm mà nói điều đó lại trở thành khúc mắc cả đời chẳng thể giải được.
Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy Lâm Mặc Bạch không phải là nhìn con trai của mình mà là nhìn người đàn ông đã rời khỏi trần thế kia.
“Mẹ đối với con chỉ có một yêu cầu, đó là con phải thi đỗ đại học Thanh Hoa! Nhất định phải là đại học Thanh Hoa! Con nghe rõ không, chỉ có thể là đại học Thanh Hoa.”
“Người đó chính là tốt nghiệp từ đại học Thanh Hoa, còn phải giống người đó. Phải giống người đó… Giống người đó…” Đây là lời nguyền của Lâm Mặc Bạch khiến anh tiến về phía trước với một gánh nặng âm u.