Sau nụ hôn dài, đôi môi hơi sưng lên, hai người đều thở hồng hộc, nhưng vẫn không muốn rời khỏi đôi môi của đối phương, hai người dựa sát vào nhau vuốt ve, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nhau.
Một nụ hôn này không chỉ là giao triền giữa hai đôi môi mà cả linh hồn của Lâm Mặc Bạch và Nguyễn Tình cũng như thể hoà vào làm một.
“A Bạch, đi, chúng ta trở về… trở về…” Nguyễn Tình thở không ra hơi nói.
“Đi nơi nào? Về nhà?” Lâm Mặc Bạch híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại nhiễm tà khí du͙ƈ vọиɠ.
Nghe vậy, Nguyễn Tình có chút giận dữ trừng mắt một cái, cẩn thận nói rõ ràng từng câu từng chữ một, “Em phải về khách sạn!”
“Không tiếp tục đi dạo hả? Lúc mới xuất phát không phải em thật chờ mong hành trình ngày hôm nay sao? Cứ như vậy trở về?” Khoé miệng Lâm Mặc Bạch cong lên, nở nụ cười xấu xa. “Anh…” Nguyễn Tình không thể không trừng mắt, liếc xéo người đàn ông này, rõ ràng anh biết chuyện gì đang xảy ra, lại còn cố ý tra tấn cô.
Mắt cô loé sáng mà quét đến chỗ phồng lên giữa hai chân Lâm Mặc Bạch.
Nguyễn Tình một đường đi xuống, lòng bàn tay bao lấy côn ŧɦịŧ phía trước của anh, âm thanh kiều mị nói, “Anh không muốn quay về sao? Hay muốn cùng em làʍ ŧìиɦ ở chỗ này?”
Cương cứng hơn…
Toàn thân Lâm Mặc Bạch căng cứng bởi vì tay của Nguyễn Tình và cũng bởi vì kiến nghị đầy mê hoặc lòng người của cô khiến dòng suy nghĩ của anh càng trôi miên man bất định.
Hôm qua bọn họ cũng vụиɠ ŧяộʍ dâʍ ɭσạи ở trường.
Nhưng với anh, so với đại học P quen thuộc thì đại học Thanh Hoa lại quá xa lạ cho nên tình huống càng khó khống chế hơn.
Tệ hơn nữa chính là bản thân Lâm Mặc Bạch, cả thân thể và tâm trí anh hiện đang dao động, sự tự chủ của anh cũng dần tan vỡ. Du͙ƈ vọиɠ đơn giản làm sao có thể thoả mãn được anh, thứ anh muốn chính là cắm cô thật sâu từ đầu tới cuối. “Đi. Về khách sạn!”
Lâm Mặc Bạch nắm một cái đã bắt được cổ tay của Nguyễn Tình, bỏ tay cô ra khỏi đũng quần mình, cũng mang cô rời khỏi sân trường.
Anh thậm chí còn lười trở lại trường đại học P để lấy xe, trực tiếp đưa Nguyễn Tình lên một chiếc xe taxi, báo tên khách sạn và chờ chiếc xe chạy như bay mà lao đi.
Thái độ lúc ở trên xe cũng vô cùng khác thường.
Lâm Mặc Bạch cùng Nguyễn Tình tách nhau mỗi người ngồi một bên ghế phía sau, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn nhau, từng người đều nhìn về phía cửa sổ xe của chính mình.
Điều đáng tiếc duy nhất là từ lúc lên xe tay bọn họ vẫn nắm vào nhau chưa từng tách ra.
Tài xế liên tục nhìn trộm qua kính chiếu hậu, trong lòng đầy nghi hoặc nhìn hai người giống như đang cãi nhau, không có bất cứ phản ứng nào với đối phương, nhưng bầu không khí giữa hai người lại vô cùng kì quái, dường như gắt gao mà nôn nóng muốn ở bên nhau. Bởi cả Lâm Mặc Bạch và Nguyễn Tình đều rõ ràng, bọn họ đang giống như hai quả cầu lửa, chỉ cần tới gần thì nhất định sẽ bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực nên hai người chỉ có thể nhẫn nại, tuyệt đối không thể một bước vượt qua Lôi Trì.
Ướt…
Hai chân Nguyễn Tình vô ý thức cọ xát, cảm giác ẩm ướt mát lạnh lan tràn trên bắp đùi khiến đôi mắt cô run rẩy vì bất an.
Thế nhưng cô không đụng vào, không vuốt ve, chỉ bởi vì du͙ƈ vọиɠ trong cơ thể bị mất khống chế mà dâʍ thuỷ chảy xuống dù vẫn còn đang ở trên đường phố nhộn nhịp.
Thật là vô cùng xấu hổ mà!
Thật sự lúc này cô đang cực kì khao khát mặc dù rõ ràng hôm qua cô mới bị làm đến tinh bì lực tẫn.
Lâm Mặc Bạch so với Nguyễn Tình nhìn thì có vẻ bình tĩnh hơn nhưng sự nhẫn nại của anh so với Nguyễn Tình càng thêm vất vả. Mỗi lần ánh mắt giao nhau trong đầu anh đều hiện lên cảnh anh ăn tươi nuốt sống cô. Bầu ngực to trắng nõn nà đầy đặn, vòng eo tinh tế vặn vẹo, cái mông tròn trịa non mềm, còn có tiểu huyệt đỏ mọng, ướŧ áŧ… Tất cả đều hiện rõ trước mắt, vô cùng rõ ràng.
Dưới đũng quần là côn ŧɦịŧ cứng như sắt, qυყ đầυ còn rỉ ra nước.
Sao còn chưa về tới khách sạn…
Lúc này trong lòng Lâm Mặc Bạch và Nguyễn Tình đều nghĩ cùng một chuyện.
Vừa về khách sạn, bởi vì bọn họ đặt phòng hạng sang nên giám đốc phòng lập tức tiến lên chào hỏi lại bị ánh mắt lạnh lùng vội vàng của Lâm Mặc Bạch làm cho kinh sợ tại chỗ, trơ mắt nhìn vị khách tôn quý đi vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, luồng không khí ngưng trệ giữa Lâm Mặc Bạch cùng Nguyễn Tình lại bắt đầu trào dâng. Nguyễn Tình lại vừa ngứa vừa khó chịu, đem thân thể khô nóng của mình cọ xát vào ngực Lâm Mặc Bạch, nhẹ giọng nói, “Khó chịu… A Bạch, em cực kì khó chịu… Cả người đều khó chịu.”
Lâm Mặc Bạch một phen ôm eo cô, không chỉ ngăn cô tiếp tục lộn xộn mà còn đem thân hình mềm mại đang cọ xát vào khuôn ngực nóng bỏng của mình áp lại gần hơn, áp đến kín kẽ không một khe hở.
Cùng lúc đó anh ngẩng đầu lướt qua camera trong góc, không một tiếng động thay đổi phương hướng, dùng tấm lưng rộng lớn của mình che khuất hoàn toàn nữ nhân đang phát tình này.
“Nói, chỗ nào đang khó chịu.”
Anh nghẹn ngào ra lệnh, mà bên dưới bàn tay đã thâm vào dưới làn váy Nguyễn Tình, bóp lấy mông thịt một phen, ngón tay tuỳ tiện xoa bóp, cũng đẩy qυầи ɭóŧ ở giữa kẽ mông ra, trong lòng bàn tay đều ra da thịt trần trụi. “A…” Nguyễn Tình rúc vào trước ngực anh rêи ɾỉ ra tiếng, năn nỉ nói, “Sờ em… A Bạch… Dùng sức… Sờ huyệt nhỏ của em… A a… Cả vú… Vú cũng muốn nữa…”
Cô nhịn không được mà dựng thẳng thân trên của mình, bộ ngực to lớn phía trước không ngừng cọ xát trên người Lâm Mặc Bạch, vòng một mềm mại tròn trịa cọ xá thật mạnh vào khuôn ngực cứng rắn của anh thoải mái đến kêu ra tiếng.
Chỉ tiếc là bàn tay ở dưới váy Nguyễn Tình không được như ý nguyện vuốt ve cái tiểu huyệt đang gào khóc đòi ăn của cô.
“Ư ưm…” Cô phát ra tiếng hừ hừ bất mãn.
Chát!
Lâm Mặc Bạch vỗ cái mông trần trụi của cô như thể đang cảnh cáo sự mất khống chế của anh.
Giờ trên trán anh đều thấm ra mồ hôi, ôm Nguyễn Tình trong tay nhưng ánh mắt lại không thể không chú ý những con số đang nhảy trên thang máy, trái tim cũng nhảy theo cùng với độ cao càng lúc càng tăng. Sau vài giây gian nan, cuối cùng hai người cũng tiến vào phòng. Đèn cảm ứng trong phòng ngủ xa hoa đột nhiên bật sáng làm cho biểu tình của hai người hoàn toàn bộc lộ ra.
Bọn họ liền ở lối vào bộc phát.
Lâm Mặc Bạch một bên kéo áo trên của Nguyễn Tình, đem bộ ngực trắng như tuyết từ trong nội y móc ra, bên kia thanh toán thứ trướng lên lúc trước.
Anh vừa nghiến lợi vừa chất vấn, “Dâʍ đãиɠ như vậy, còn muốn anh xoa vú cho em?”
“Ư ư… Muốn… A Bạch, xoa vú cho em… Thoải mái… Ư ư…” Nguyễn Tình nhìn đến bộ ngực trơn bóng của cô đang bị chèn ép thành nhiều hình dạng khác nhau dưới ngón tay của Lâm Măc Bạch, du͙ƈ vọиɠ trong lòng càng tăng lên, dâʍ thuỷ từ tiểu huyệt không khống chế được mà chảy xuôi xuống.
“Còn có chỗ nào muốn đều nói ra đi.” Lâm Mặc Bạch thở hổn hển, đem quần áo trên người anh đều lột xuống. Áo sơ mi rộng mở lộ ra cơ ngực màu đồng, đũng quần cũng được cởi bỏ, hai chân dẫm lên bỏ quần đi. Vội vàng như vậy khiến dưới thân hai người đều là một mảnh hỗn độn.
“A… A Bạch… Bóp mạnh một chút…”
Nguyễn Tình lắc mông, đem mình tiến gần hơn vào tay Lâm Mặc Bạch, tiếp tục năn nỉ, “Còn có tiểu huyệt nữa… A Bạch, anh mau tiến vào… Muốn anh cơ… Ư ư… A…”
“Ướt rồi sao?”
“Ướt, đã sớm… Ướt… Ở thời điểm trên xe…”
“Ở trên xe cũng dâʍ như thế!”
Chát!
Bàn tay Lâm Mặc Bạch không chút lưu tình mà nặng nề vỗ lên mông Nguyễn Tình, so với lúc ở thang máy thì lần này tiếng vỗ càng vang dội hơn, ở trên làn da trắng như tuyết nổi lên một trận đỏ ửng.
Sau khi vỗ xong còn ấn mông Nguyễn Tình về phía trước, cùng với bụng nhỏ phía dưới của anh đánh vào cùng nhau.