Hàm Dục Nở Rộ

Chương 62: Cô bị làm đến tỉnh lại



Ngược lại dâʍ ŧɦủy̠ từ hoa huyệt chảy xuôi xuống bụng nhỏ của anh, khắp nơi đều có… dâʍ ɭσạи không chịu nổi.

Nguyễn Tình cảm thấy bản thân sắp biến thành một người phụ nữ dâʍ đãиɠ đói khát, dục cầu bất mãn trần trụi, gấp gáp nắm lấy côn ŧɦịŧ của người đàn ông không chịu buông; mà Lâm Mặc Bạch vẫn bình thản ung dung, nếu không phải vì côn ŧɦịŧ trong tay cô cứng rắn đứng thẳng, thì ai có thể ngờ rằng bản thân anh vẫn còn đang đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ.

Mấy lần qua ‘cửa’ mà không được vào, Nguyễn Tình vừa bực vừa tức, đôi môi đỏ thắm bĩu lại, thậm chí trong đầu chợt hiện lên ý nghĩ không thèm xúc động, lại khiến cô càng thêm thèm khát khó nhịn, một người đang sống sờ sờ bị du͙ƈ vọиɠ tra tấn đến chết!

Ánh mắt cô lóe lên một tia thần sắc rất nhỏ, vừa hay bị Lâm Mặc Bạch nhìn thấy.
Anh mỉm cười, duỗi tay đỡ vòng eo thon của cô, khẽ di chuyển eo giúp cô một phen, rốt cuộc côn ŧɦịŧ cứng rắn cũng đi vào tiểu huyệt, tiểu huyệt trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy, cửa huyệt cũng bị căng tròn, dính chặt lấy côn ŧɦịŧ.

“A ——” Nguyễn Tình ngửa cổ ra sau, đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ thật dài, côn ŧɦịŧ chưa bắt đầu rút ra chọc vào, chỉ gắt gao tiến vào, cô đã thoải mái mà bắt đầu run rẩy, ‘ưm’ nói, “A Bạch, thật thoải mái… Rất thích… Thật sướng…”

Mấy cái trêu đùa, giận dỗi đều bị cô ném ra sau đầu… Rõ ràng câu chuyện vừa mới diễn ra, trong nháy mắt lại vì mấy lần xỏ xiên mà biến mất, tất cả chỉ còn người đàn ông trước mắt mà cô không muốn xa rời.

Bàn tay của Lâm Mặc Bạch di chuyển từ eo lên ngực, vuốt ve làn da tinh tế, cuối cùng đặc biệt dừng lại ở nhũ hoa trên bầu ngực đầy đặn.
Anh một bên xoa bóρ ѵú lớn, một bên nói, “Anh chỉ có thể giúp em tới đây, còn lại tự em làm, biết không?”

Vì để gọi lại ý thức của Nguyễn Tình và tăng thêm ngữ khí, lúc giọng nói của Lâm Mặc Bạch phát ra, anh nhéo mạnh núʍ ѵú đang ngạo nghễ ưỡn thẳng của cô, giống như đang ngắt một bông hoa anh đào.

“A… Đã biết… A Bạch… Em đã biết… Em tự ăn… Tự ăn…”

Nguyễn Tình nức nở đồng ý, thân thể mềm nhũn thành vũng nước, cô dùng nốt phần sức lực còn lại, ngồi lên giữa háng Lâm Mặc Bạch, nhẹ nhàng vặn vẹo cái mông, lắc qua lắc lại… Run lên một cái… Nỗ lực dùng tiểu huyệt ăn côn ŧɦịŧ của Lâm Mặc Bạch.

Nhẹ nhàng lên xuống, chậm rãi cọ xát từng chút từng chút một, trong thân thể xẹt qua dòng điện tê dại, phảng phất mỗi tế bào đều hô hấp suиɠ sướиɠ.
Nhưng mà ——

Không đủ… Quá dài… Cũng quá nông…

Vị trí thọc ra rút vào vĩnh viễn chỉ ở cửa huyệt, vách thịt cùng hoa tâm sâu bên không từng được côn ŧɦịŧ lớn của Lâm Mặc Bạch cọ đến suиɠ sướиɠ, làm sao có thể vì chút ngon ngọt này mà thỏa mãn.

“A… A… Huhu… A Bạch…”

Cô thật sự không còn sức đi làm những việc này, chỉ có thể tiếp tục không thoả mãn rêи ɾỉ, dùng ánh mắt kiều mị câu dẫn nhìn Lâm Mặc Bạch, so với sử dụng ngôn ngữ thì hữu dụng hơn nhiều.

Thọc ra rút vào như vậy không chỉ tra tấn một mình Nguyễn Tình, mà Lâm Mặc Bạch cũng ăn không ít khổ.

Trong lòng ngực anh là một người phụ nữ hoạt sắc sinh hương, toàn thân trắng nõn dưới ánh mặt trời càng thêm thần thánh, dường như trên da thịt của cô được mạ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, giống như thiên sứ.
Càng đừng nói, da thịt cọ xát ở đùi, bao vây lấy côn ŧɦịŧ trong hoa huyệt, còn có vú lớn đang lay động theo nhịp điệu của cơ thể, từ bên hông đến trước ngực, là đường cong hình chữ S hoàn mỹ.

Giờ phút này Nguyễn Tình giống như thiên sứ và ác ma cùng nhau hợp thể, cô chính là được phái tới để quyến rũ anh! Làm anh điên cuồng mất khống chế!

“Chồng ơi, cầu xin anh…”

Trong đêm nay, cuối cùng đáy mắt của Lâm Mặc Bạch cũng bị bao trùm bởi du͙ƈ vọиɠ, đột nhiên bộc phát ra sức mạnh của mãnh thú, eo bụng cường tráng thúc thật mạnh lên trên, làm Nguyễn Tình ảo giác mình bị đâm bay.

Cả người cô nhẹ bẫng, không kịp phát ra kinh hô, lại bị Lâm Mặc Bạch nặng nề kéo xuống, hoa huyệt cứ như vậy bị côn ŧɦịŧ xỏ xuyên thật sâu.

“A…”

Hai loại kɦoáı ƈảʍ này hoàn toàn khác biệt, điện lưu chậm rãi lập tức biến thành tia chớp hung mãnh.
Một lúc sau, thân thể mềm mại của cô hoàn toàn bị Lâm Mặc Bạch khống chế, vừa bay lên, lại lập tức rơi xuống, thân thể dồn dập đâm vào nhau phát ra âm thanh vang dội cùng tiếng rêи ɾỉ, tuyên cáo Lâm Mặc Bạch lại một lần đột kích.

Tất thảy chỉ vừa mới bắt đầu, đến khi trời tối vẫn chưa hạ màn.

Mấy ngày sau của kỳ nghỉ, đừng nói là sắp xếp hành trình, bọn họ chỉ ở trong phòng khách sạn đến cửa cũng không ra, ăn cơm cũng gọi phục vụ mang tới.

Phòng to như vậy nghiễm nhiên trở thành nơi tốt nhất để phát tiết dâʍ ɖu͙ƈ, nếu không phải Lâm Mặc Bạch muốn giải khóa tư thế mới, địa điểm mới, thì Nguyễn Tình chắc chắn sẽ bị khóa trên giường một ngày 24 giờ, chân không chạm đất, ngay cả đi vệ sinh cũng là Lâm Mặc Bạch bế đi.

Lúc bị Lâm Mặc Bạch ôm cô như một bé gái tới trước bồn cầu, Nguyễn Tình muốn tìm khe đất chui xuống, nhưng cả người mềm nhũn, ngay cả đầu ngón chân cũng không còn sức lực để cử động, chỉ có thể nhắm mắt lại giải quyết nhu cầu sinh lý trước.
Lúc trở lại trên giường, Nguyễn Tình kéo cái chăn giấu cả người vào trong.

Lâm Mặc Bạch kề sát phía sau, ôm lấy cơ thể đang cuộn như tôm luộc của cô. Thế nhưng từ phía sau lại…

Chiếc chăn bông vừa lúc cũng che đi sự kháng nghị và tiếng rêи ɾỉ dâʍ mỹ của cô tràn đầy khắp không gian nho nhỏ.

Lâm Mặc Bạch xốc chăn chui vào, trong bóng tối, hôn cô thật sâu, mà du͙ƈ vọиɠ không ngừng nghỉ quay cuồng.

Cho đến buổi chiều cuối cùng của kỳ nghỉ, Nguyễn Tình mới dựa vào Lâm Mặc Bạch lắc lư ra khỏi phòng.

Giống như lúc tới, khi rời đi, cô cũng ở trên xe ngủ suốt một đường, Lâm Mặc Bạch vội vàng lái xe, không có thời gian quấy rầy cô, cuối cùng cô cũng có thể thanh thản ổn định ngủ, không cần lo lắng sẽ bị làm tỉnh.

Về tới nhà, lúc xuống xe, Lâm Mặc Bạch mới chú ý tới sắc mặt của Nguyễn Tình tái nhợt, mất tự nhiên, đôi môi không còn phấn nộn như bình thường.
Anh đối với chuyện này lo lắng sốt ruột, tuy chưa nói ra khỏi miệng, nhưng đáy mắt đã hiện lên tia hối hận.

“Đừng lo lắng, em chỉ bị say xe thôi, ngủ một giấc sẽ tốt.” Nguyễn Tình nỗ lực mỉm cười, quay về phía Lâm Mặc Bạch an ủi.

Lâm Mặc Bạch sờ sờ khóe miệng cô, mở miệng nói, “Đừng cậy mạnh, cảm thấy khó chịu thì không cần cười.”

Nguyễn Tình suy sụp hạ khóe miệng, cau mày, lộ ra biểu tình thống khổ chân thật, rêи ɾỉ nói, “A Bạch, em đau đầu, anh mau giúp em xoa xoa.”