“Người đàn ông có thể khiến em dễ dàng nói ra lời yêu thương như vậy, không định giới thiệu cho anh biết sao?”
Mỗi bước Lâm Mặc Bạch tiến về phía trước, lại kèm theo một câu chất vấn lạnh lùng, mỗi một chữ, mỗi một âm điệu lạnh lùng đều như mưa rền gió dữ, lạnh buốt dừng ở trên mặt Nguyễn Tình, cô hoảng loạn không thôi, trước ngực phát ra từng đợt đau đớn.
Cô há miệng thở dốc, vừa mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cánh môi run rẩy lợi hại, chỉ phát ra được một âm tiết đơn giản.
Mà giờ khắc này, Lâm Mặc Bạch căn bản cũng không muốn nghe cô giải thích, hoàn toàn không nghe vào.
Hai mắt anh tràn ngập sự phẫn nộ và phản bội, ngày anh biết được chân tướng 6 năm trước, trong mắt trùng trùng, thời gian và không gian đều tɦác ɭoạи. Lúc ấy, nếu người đứng trước mặt Lâm Mặc Bạch là Tần Phong, anh có thể không cố kỵ vung mạnh nắm đấm qua, nhưng người con gái đứng trước mặt anh bây giờ, nhỏ yếu như vậy, bất lực như vậy, đừng nói là động thủ ngay cả chạm vào anh còn cảm thấy luyến tiếc.
Ở trong lòng anh… Cho dù chuyện gì xảy ra anh đều yêu cô không đổi.
Tình yêu như vậy, tổn thương càng nhiều, tổn thương cuối cùng chỉ có thể biến thành phẫn nộ.
Lâm Mặc Bạch đi tới trước mặt Nguyễn Tình, giận không thể át, nói ra hết những nỗi lòng đè nén suốt 6 năm.
“Nguyễn Tình, chuyện của em, em luôn gạt anh, em không muốn nói cho anh một câu sự thật, 6 năm trước như thế, 6 năm sau cũng vậy, em có phải lại đang tính toán vô thanh vô tức không từ mà biệt đúng không! Em coi anh như một món đồ chơi đùa giỡn trong lòng bàn tay, vui vậy sao? Em có từng thật sự! Yêu! Anh chưa!” “A Bạch…” Hốc mắt Nguyễn Tình run lên, nước mắt dường như sắp rơi xuống, nhưng hiện tại không phải thời điểm khóc thút thít, cô buộc chính mình phải cố nén nước mắt, phải thật bình tĩnh, “A Bạch, anh nghe em nói, em không phải cố ý gạt anh, anh muốn biết gì, em đều nói cho anh, em đều nói cho anh… A Bạch…”
Lâm Mặc Bạch nhìn nước mắt của cô, sự khẩn trương, vẻ mặt hoảng loạn, thất thố… Nhưng mà anh không biết nên tin cô bao nhiêu phần, lúc này anh chỉ sợ lại phải nghe một lời nói dối khác.
Ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt toàn bộ sức lực cuối cùng của anh, thậm chí bao gồm cả dũng khí.
Anh cho cô cơ hội, ngay cả chuyện xảy ra 6 năm trước anh cũng không thúc giục, không chất vấn, không truy cứu, chỉ hi vọng Nguyễn Tình có thể mở lòng, can tâm tình nguyện nói toàn bộ mọi chuyện với anh. Chẳng sợ một năm, hai năm, kể cả mười năm… Anh đều nguyện ý chờ.
Nhưng chính cô không đề cập với anh một lời nào, lại nguyện ý nói hết với người đàn ông đầu bên kia, bí mật thuộc về hai người họ, cô làm nũng nói lời yêu thương với cậu ta… Anh thì tính là cái gì.
Hai tay đang buông thõng của Lâm Mặc Bạch nắm chặt lại, rồi lại buông ra, cuối cùng mở miệng nói một câu.
“Nguyễn Tình, đã muộn rồi.”
Trước mắt Nguyễn Tình tối sầm, cảm giác như cô đang đứng bên cạnh vực sâu, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Nếu cô thật sự ngã xuống, đó sẽ là vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan, phía sau không ngừng phát lạnh cả người.
Cô biết mỗi bước kế tiếp đều không thể đi nhầm.
“A Bạch, anh ngồi xuống trước đã, hiện tại anh muốn biết gì, em đều nói cho anh nghe.” Nguyễn Tình kéo tay anh, nhìn chăm chú thật cẩn thận rồi vội vàng nói, “6 năm trước, em đột nhiên rời đi là bởi vì –“
“Đã như vậy rồi, còn cần phải nói rõ ràng sao?”
Một câu nói không thuộc về Nguyễn Tình, cũng không phải của Lâm Mặc Bạch, một giọng nói nam tính đột nhiên xuất hiện, đánh gãy lời Nguyễn Tình đang định nói.
Ngay sau đó, người nọ nhân lúc Lâm Mặc Bạch vẫn còn đang khϊếp sợ chưa kịp đóng cửa, đi vào.
Là cậu ta –
Lâm Mặc Bạch đảo mắt, lập tức nhận ra thân phận của đối phương, mặc dù giữa hai người chưa từng đối diện trực tiếp.
Sáu năm trước, là thiếu niên xuất hiện dưới lầu nhà Nguyễn Tình, cùng cô có những cử chỉ thân mật.
Sáu năm sau, là người đàn ông lái xe tới đón Nguyễn Tình dưới lầu nhà anh!
Là Nguyễn Vân Diệc.
“Sao em lại tới đây! Chị đã bảo em đừng tới rồi mà.” Nguyễn Tình nhìn thấy Nguyễn Vân Diệc thì càng đau đầu, tên nhóc này tới khẳng định sẽ làm tăng lửa giận của Lâm Mặc Bạch, nói không chừng anh còn không muốn nghe cô giải thích, cô lo lắng nhảy dựng lên. Lâm Mặc Bạch nhíu mày, sự khẩn trương của Nguyễn Tình vào trong mắt anh biến thành chột dạ, đây là bằng chứ tốt nhất, nếu giữa cô và người đàn ông này có mối quan hệ không phải không thể cho ai biết, vậy tại sao cô lại chột dạ.
Nguyễn Vân Diệc mặc kệ ánh mắt bài xích của hai người, cậu đi nhanh về phía trước, giơ tay nắm lấy cánh tay của Nguyễn Tình, không vui nói, “Anh ta cũng chưa nói muốn nghe, chị cần gì phải nói, còn cả cái dáng vẻ ép dạ cầu toàn này nữa. Chị mau đi theo em, cần gì phải ở đây chịu đựng nỗi nhục này.”
Nguyên nhân Nguyễn Vân Diệc xuất hiện ở đây là cậu thật ra chỉ muốn tới đây thăm Nguyễn Tình, ai ngờ lại gặp được một màn đặc sắc như vậy.
Cậu không thể để Nguyễn Tình chịu tủi thân, cả tên Lâm Mặc Bạch đáng ghét này nữa, từ 6 năm trước cậu đã bắt đầu xuất hiện địch ý. “A Diệc, em đừng nghịch nữa.”
“Chỉ bằng cậu cũng muốn đưa cô ấy đi!”
Nguyễn Tình và Lâm Mặc Bạch đồng thời mờ miệng, một người giãy giụa, một người nhăn cản, hai người đàn ông cùng lúc chộp lấy cánh tay Nguyễn Tình, tình huống hoàn toàn hỗn loạn.
“Hừ.” Nguyễn Vân Diệc cười lạnh, “Không phải anh cảm thấy Nguyễn Tình rất có lỗi sao? Lại gạt anh nhiều chuyện như vậy? Còn có mối quan hệ không rõ ràng với tôi? Không cần chị ấy như vậy, còn không mau buông tay!”
“Ai nói tôi không cần cô ấy! Cậu muốn đưa Nguyễn Tình đi, nằm mơ đi, cả đời này tôi nhất định sẽ không buông tay!”
Hai người đàn ông liên tục giằng co, dường như đã quên mất sự tồn tại của Nguyễn Tình.
“Hôm nay tôi nhất định phải mang chị đi, anh đừng cản tôi, cũng không có tư cách cản tôi.” Tuy Nguyễn Vân Diệc chỉ là bác sĩ, nhưng trên bàn phẫu thuật khí thế của cậu không thua gì người hô mưa gọi gió trên thương trường như Lâm Mặc Bạch.
“Ai nói tôi không có tư cách, tôi chính là chồng của cô ấy, không ai có thể đưa cô ấy đi trước mặt tôi. Mà cậu có tư cách ở đây ăn nói ẩu đả.”
“Chỉ bằng tôi chính là em trai của người phụ nữ ngốc nghếch này, chúng tôi có cùng huyết thống, tôi có quyền–“
Trong giây lát, hai người đàn ông đỏ bừng mắt, đầu óc nóng nảy hoàn toàn chấn động.
“Cậu ta là em trai em?” Lâm Mặc Bạch kinh ngạc nhìn Nguyễn Tình.
“Anh ta là chồng của chị?” Nguyễn Vân Diệc cũng như thế, còn nổi trận lôi đình, tức giận truy vấn, “Chị kết hôn với tên đàn ông ngu ngốc này lúc nào, tại sao không nói cho em?”
Nhưng mà giây tiếp theo, hai người bắt đầu hoảng loạn. Một thời gian dài Nguyễn Tình không mở miệng nói chuyện, cũng không phải cô không muốn ngăn trận khắc khẩu giữa Nguyễn Vân Diệc và Lâm Mặc Bạch, mà là cô thật sự không còn sức lực, đầu đau muốn nứt ra, mặt mũi trắng bệch, nếu không phải hai người khẩn trương đỡ lấy, chắc cô không đứng nổi.
“A Diệc, đau quá…”
Sắc mặt Nguyễn Tình tái nhợt, thân thể vô lực, lung lay cuối cùng ngã vào trước lồng ngực Nguyễn Vân Diệc.