Ham Muốn Đơn Phương - Ma Trát Hải

Chương 6



Editor: Kẹo Mặn Chát

6. Bị ép buộc tuốt súng cho bạn cùng phòng, ngậm ngón tay đi ngủ.

417L:

Lại BE nữa à?

418L:

Tí nữa mà không phải show ân ái thì tôi trồng cây chuối đi ẻ cho mấy người coi.

419L:

Quác quác quác quác quác, thím trên đừng vạch trần người ta thế.

420L (Chủ thớt):

Sao lại không có ai thương tiếc tôi vậy ah (˵¯͒⌢͗¯͒˵).

421L:

Ỏ ỏ, bảo bối xảy ra chuyện gì à?

422L:

Phải tường thuật đầy đủ nha.

423L (Chủ thớt):

Bạn cùng phòng bắt nạt tôi!! Bại hoại xấu xa!!!

424L:

Bắt nạt? Là ý tứ mà tôi đang nghĩ tới sao?

425L:

Chẳng lẽ là bạn cùng phòng biết chủ thớt đã làm gì, hạ gục anh ta rồi?

426L:

Tôi muốn xem tôi muốn xem, CP tôi chèo bọn họ ịch rồi!

427L (Chủ thớt):

Không phải ý kia đâu! Xin các vị thu hồi tâm tư nhỏ xấu xa của mấy người. Kỳ thật nói đến chuyện này cũng là tôi đáng đời, bởi vì là tôi đi tìm anh ấy trước, nhưng ai có thể nghĩ đến sự tình lại phát triển không khống chế được chứ!

Nói đi cũng phải nói lại, sinh viên mỹ thuật thật sự không phải là người nữa. Mỗi tuần sau giờ học có rất nhiều bài tập, mà không phải tùy tiện sao chép là có thể hoàn thành, hơn nữa cảm hứng của tôi giống như bị táo bón vậy, mỗi ngày đều bị kẹt trong đầu tôi không thoát ra được. Hai ngày trước, giảng viên ác ma lại giao bài tập về nhà cho chúng tôi, bảo chúng tôi lấy ham muốn làm đề tài, tự mình hoàn thành một tác phẩm.

Lại phải vẽ tranh cũng rất đau đầu, nhưng lần này có phần không giống, bởi vì khi tôi nghe được đề mục này, trong đầu lập tức hiện lên bóng dáng của bạn cùng phòng. Nói thật thì tôi không biết đây có phải là đặc tính của sinh viên thể thao hay không, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, luôn cảm thấy trên người anh ấy có một luồng hơi thở sắc dục bị kiềm nén, có thể là bản thân anh ấy phát ra, nhưng phần lớn là một loại có thể dụ dỗ người khác sinh ra ý nghĩ gì đó.

Cơ mà thực ra anh ấy không có gì hết, nhưng lúc nhìn thấy anh ấy rồi sinh ra ý nghĩ lớn mật nào đó, sau lại lầm tưởng là do hormone cơ thể anh, giống như ma quỷ mê hoặc người ta phạm tội vậy.

Mọi người chưa từng gặp anh ấy, đại khái không thể thấu hiểu cảm giác này của tôi.

Trong giây phút nhận được đề mục đó, tôi quyết định phải vẽ anh ấy, sự xuất hiện của cảm hứng đầu tiên luôn luôn làm cho những thứ khác đều không còn phù hợp nữa. Cho nên tôi vội tới cửa tìm anh ấy, đây cũng là lần đầu tiên tôi lấy lý do đứng đắn đi tìm anh.

Sau khi giải thích rõ tình huống với bạn cùng phòng, anh ấy đồng ý và hỏi tôi là anh ấy phải làm những gì. Người mẫu thôi mà, còn có thể làm gì, đơn giản chính là đứng chỗ đó duy trì một tư thế bất động là đủ rồi. Bên cạnh phòng tôi có một gian phòng nhỏ, ban đầu là cùng nhau thuê lại, xem như là một phòng tranh nhỏ. Lúc tôi vừa bước vào cửa đã nghe thấy bạn cùng phòng khẽ cười một tiếng, tôi biết, anh ấy chắc chắn đang chê cười cái phòng vẽ lộn xộn của tôi, nhưng phòng vẽ của ai không lộn xộn chứ! Nói không chừng khi cảm hứng cạn kiệt còn có thể dựa vào những khối giấy nhăn nheo vo tròn đầy đất cùng với bảng vẽ bị đá xiêu vẹo ngổn ngang.

Được rồi, thật ra lúc đó tôi xấu hổ đến mức có chút đỏ mặt •﹏•. Dù sao phòng của anh ấy thật sự rất sạch sẽ, thôi được, sau này tôi nhất định sẽ thu dọn ngăn nắp.

Lúc mới bắt đầu vẫn không tìm được tư thế làm tôi hài lòng, sau đó lại bảo anh ấy cởi áo ra, ôi cứu mạng, cái này làm sao có thể bày ra như thế, hơn nữa không biết ai dạy anh ấy kéo quần thấp xuống, vòng hông kia cmn quá gợi cảm, thân thể cường tráng mạnh mẽ này thật sự khiến người ta mất trí. Tôi lại sắp bắt đầu mlem chảy nước miếng rồi, mà nước phía dưới cũng đã có chút rục rịch.

Không được, tôi tự mình tẩy não, trước tiên phải làm việc liên quan đến chính sự.

Gần nửa tiếng đồng hồ ngồi vẽ, tôi đã vẽ xong đường nét cơ bản, sợ anh ấy mệt mỏi liền bảo anh tạm thời nghỉ ngơi trước. Vốn dĩ đang nghĩ có nên thêm vài đạo cụ gì khôn thì ở ngay bên cạnh tìm thấy một dải ruy băng màu hồng, tôi lôi ra khoa tay múa chân trên người anh ấy một chút. Ấy thế mà lại phù hợp ngoài ý muốn, chỉ là không nghĩ tới bản thân có hơi kích động, một cước giẫm lên phần dây của dải ruy băng, sau đó giống như tình tiết phát sinh của mỗi bộ phim thần tượng, tôi ngã vào trong ngực anh ấy.

Cơ mà phim thần tượng luôn luôn lãng mạn, mà tôi thì lúng túng xấu hổ. Cũng không biết có phải lúc đó anh ấy cũng không đứng vững hay không, tôi cho rằng anh ấy có thể đỡ tôi, nhưng kết quả là chúng tôi cùng nhau ngã trên mặt đất. Điểm chết người nhất chính là bởi vì mới đầu tôi đứng cách anh ấy một khoảng nhỏ, lúc bị vấp chân là duỗi tay về phía trước đẩy anh ấy ngã xuống, dẫn tới mặt tôi cách mặt anh ấy có chút xa, nụ hôn xuất hiện trong tưởng tượng cũng không phát sinh, và thực tế là mặt tôi vùi vào đáy quần của anh ấy (°ー °〃).

Kê kê của anh ấy lập tức đứng lên, lại vì rằng mặc quần thể thao tương đối rộng rãi, cho nên cứ như vậy thẳng tắp chọc vào bên má tôi. Nói thật khi đó cảm giác đầu tiên của tôi không phải là xấu hổ mà là buồn cười, không biết vì cái gì, kết quả tôi cười ra tiếng, sau đó tôi vội vàng nhận thấy bầu không khí thoáng chốc ngưng đọng, lúc phản ứng lại thì chính là xấu hổ xông lên tận óc.

Vấn đề là, không phải là tôi mất kiểm soát!

Sau đó bạn cùng phòng giống như phát điên ôm tôi lên sô pha bên cạnh, từ "ôm" này có thể không chính xác lắm, phải nói là túm lấy, tôi thật sự như bị xách lên vậy. Trước kia bạn học tóc thắt bím chắc cũng đã nói với mọi người rồi, bạn cùng phòng là một người rất ngầu, bình thường trên mặt sẽ không xuất hiện biểu cảm gì, nhìn người cũng là quăng một cái liếc mắt, dáng vẻ không sao cả chuyện không liên quan đến mình. Nhưng ngay khi anh ấy ném tôi lên sô pha, tôi cảm nhận được sự nổi nóng trong mắt anh ấy, giống như những đám mây đen bao trùm toàn thành, chấn động đến mức khiến da đầu tôi tê dại.

Tôi thừa nhận trong thời khắc đó tôi rất sợ hãi, anh ấy chưa bao giờ để lộ ra ánh mắt hung ác như vậy. Tôi hoảng hốt muốn nhanh chóng bỏ chạy, nhưng lại bị xách về, anh ấy còn chống cằm bảo tôi tuốt ra cho anh ấy.

Ôi chúa ơi, khi đó ai còn có thể tuốt cho ra được, răng tôi đều đang run cầm cập, khàn giọng nói với anh ấy là tôi không muốn, có lẽ đã khóc nghẹn luôn rồi, sau đó anh ấy trực tiếp dùng một tay ôm tôi lên đùi, cởi quần ra, lặp lại lời nói vừa nãy một lần nữa.

428L:

Trời ơi, bộ dáng cường thế của bạn cùng phòng quá đẹp trai!

429L:

Cảm giác bạn cùng phòng không nhịn được nữa.

430L:

Lần này thật sự không thể trách bạn cùng phòng, người đàn ông nào có thể nhịn nổi chứ?

431L (Chủ thớt):

Vậy tôi còn có thể làm gì khác sao, chỉ đành méo miệng tuốt cho anh ấy. Mỗi một lần anh ấy đều có thể làm mới nhận thức của tôi về kích thước kê kê của ảnh, hiện tại chỉ một bàn tay có thể cầm hết, cả cán còn cực kỳ nóng, tôi lo lắng lát nữa nó sẽ nổ tung mất. Có điều gân xanh trên kê kê của bạn cùng phòng thật sự rất đẹp, giống như các khớp tay của anh, giương nanh múa vuốt, có chút dữ tợn nhưng rất có lực, còn quy đầu vừa to vừa tròn.

Trước tiên tôi lướt một vòng quanh mắt ngựa của anh, ngón trỏ qua lại từng chút một tại nơi đó, đợi đến khi anh ấy có cảm giác tràn ra một ít dịch nhầy, rồi dùng chút nước ẩm ướt kia nhanh chóng ma sát thân cán, tay còn lại thỉnh thoảng chiếu cố đến hai túi tinh nặng trịch phía dưới. Để cho bạn cùng phòng nhanh chóng bắn ra, tay tôi tuốt muốn chuột rút luôn.

Làm gần hai mươi phút, một chút phản ứng cũng không có, tôi tức muốn nổ phổi, chẳng lẽ là tay nghề của tôi rất kém sao? Nhưng tôi thấy dáng vẻ của bạn cùng phòng không giống như không thoải mái, hơn nữa anh ấy hơi ngửa đầu cùng với biểu cảm nhíu mày thở dốc quả thực quá sắc dục.

Nhưng tay tôi cũng không cố được nữa, đến cuối cùng là hoàn toàn bất động mà tuốt, một dáng vẻ hồn đã thoát khỏi xác.

Tôi mệt đến mức không để ý tới gì khác, dừng tay nằm sấp trên vai anh nói muốn nghỉ ngơi, tôi mặc kệ anh có hung ác hay không, cùng lắm thì bị anh ấy ném ra ngoài.

Nhưng sau khi bạn cùng phòng kéo tôi làm một loạt các thao tác hỗn loạn, vậy mà anh ấy lại kéo chân tôi qua, dùng bàn chân của tôi ma sát kê kê cho anh ấy, quy đầu còn cọ cọ gang bàn chân của tôi! Cmn biến thái gì đây, mu bàn chân tôi bị làm ướt một mặt, đành bất đắc dĩ kẹp chặt giúp anh ấy.

Kết quả việc này vẫn vô dụng như trước, vẫn không thể ra được, rốt cuộc anh ấy làm sao vậy, tôi không nói nên lời luôn. Về sau chính anh ấy cũng thấy có chút phiền, tay bao lấy cùng nhau làm, chỉ là lúc đó tôi cảm thấy anh ấy giống như đang nhìn chằm chằm vào miệng tôi... Anh ấy sẽ không phải là muốn tôi dùng miệng chứ? Chuyện đó nghĩ thôi cũng không muốn, ngộ nhỡ ép buộc tôi thì phải làm sao bây giờ? Cũng may nhìn một hồi rồi anh ấy dời ánh mắt đi.

Chẳng qua miệng thoát khỏi một kiếp nạn, chân lại gặp tai ương. Bởi vì vẫn bắn không ra, anh ấy bảo tôi ngồi lên dùng bắp đùi kẹp lấy, căn bản là tôi bị kéo qua, cưỡng chế quỳ trên đùi anh ấy, cặp chân đáng thương bị cọ sát từ trên xuống dưới từ trái qua phải, dương v*t thẳng tắp của anh ấy biến mất rồi lại ló đầu ra giữa hai chân tôi...

Tôi không biết đã qua bao lâu, cho đến khi người tôi cũng thấy mơ màng, làn da bên trong đều ửng đỏ, cuối cùng bạn cùng phòng đã bắn, giống như một đài phun nước nhỏ rải rác lấm tấm khắp trên đùi tôi. Có lẽ dục vọng đã hạ xuống, anh ấy cũng tỉnh táo không ít, ôm cả người tôi vào trong ngực nói xin lỗi với tôi.

Lúc ấy tôi thật sự lười để ý tới anh ấy, vừa sợ vừa tức giận.

Tôi im lặng không nói lời nào, không ngờ anh ấy đưa tay xuống phía dưới tôi sờ soạng, hỏi tôi có phải chảy nước rồi không.

Vừa rồi giúp anh ấy làm lâu như vậy, là người thì đều sẽ có cảm giác với thân thể đó của anh, nhưng làm sao anh ấy biết được?

Anh nói vừa nãy cọ vào giữa chân tôi cảm giác miệng huyệt hé ra khép lại, co rút kịch liệt là biết tôi cũng động tình rồi. Nếu như trong thời gian bình thường, thế nào tôi cũng phải tranh thủ cho mình một ít phúc lợi, nhưng lúc này coi như là thân thể tôi có phản ứng, nhưng đại não đã mệt mỏi đến mơ mành. Tôi không muốn quan tâm đến anh ấy, tôi chỉ muốn ngủ thôi.

Hơn nữa giờ ngủ trưa của tôi đã tới rồi, tứ chi cũng không còn một chút sức lực nào.

Nhưng mà dường như bạn cùng phòng không có bắt được ý nghĩ của tôi, anh nhìn tôi không đếm xỉa tới mình, bèn tự thò tay vào trong quần lót của tôi, ngón trỏ và ngón áp út đẩy âm môi ra, xoa xoa thịt mềm bên trong.

Tôi ngửa đầu nói với anh ấy rằng tôi mệt mỏi và muốn đi ngủ.

Anh ấy đáp không có việc gì rồi ôm tôi về phòng.

Quả thật là ôm tôi về, chỉ là anh ấy cũng nằm xuống theo, còn đè lên con thỏ bông nhỏ của tôi. Tôi bảo anh ấy dịch ra một chút, anh ấy không nhúc nhích, hai ngón tay còn ở phía dưới nhẹ nhàng nắm lấy hạt đậu nhỏ của tôi. Tôi muốn tức chết, với lại đừng tưởng tôi không chú ý tới do dự ban nãy khi anh ấy vừa tiến vào phòng tôi, khẳng định cũng là ghét bỏ đống lộn xộn này!

Tôi không muốn anh ấy chạm vào mình, kêu anh ấy rời đi.

Anh nói để như vậy sẽ khó chịu, bảo tôi ngoan ngoãn nằm yên.

Nhưng mà anh ấy sờ rất thoải mái, cho dù giờ khắc này tôi không có khoái cảm kích thích chạy thẳng đến da đầu, nhưng cảm giác an ủi dịu dàng này hẳn là chỉ có giữa hai người yêu nhau mà thôi. Cho nên sau đó tôi cũng không cự tuyệt anh ấy, còn dạy anh cắm ngón tay vào một ít, chỉ cắm hai ngón vào, tôi sợ nhiều hơn tôi sẽ không chịu nổi.

Tuy nói ngón tay anh ấy ở vách thịt không có động đậy gì, nhưng ngón tay cái của anh vẫn ấn lên môi âm hộ và âm vật của tôi, mang theo chút lực độ liên tục xoa nắn, lại thỉnh thoảng vuốt vuốt kê kê bán cứng của tôi, tiết tấu của anh giống như thôi thúc người ta buồn ngủ vậy.

Sau đó anh ấy hỏi tôi có muốn động một chút không, lúc ấy tôi đã buồn ngủ, không nhớ rõ đã đáp lại cái gì, chỉ nhớ mang máng là nói một câu ngậm thật thoải mái.

Hồi sau tôi hoàn toàn rơi vào giấc ngủ, chờ đến khi tỉnh lại thì mặt trời vừa vặn xuống núi, bạn cùng phòng cũng đã về phòng mình.

432L:

Hiện tại tôi có chút trợn mắt há hốc ngỡ ngàng bật ngửa.

433L:

Tôi cũng vậy, tại sao vốn là chuyện tình dục mãnh liệt lại bị làm cho đẹp như vậy.

434L:

Chỉ là người qua đường thuần túy, đây không phải là đôi tình nhân nhỏ thì là cái gì?

435L:

Đơn phương thầm mến biến thành cưỡng chế yêu, muốn thay kịch bản sao?

436L:

Cho nên chủ thớt còn muốn để ý tới bạn cùng phòng nữa không?

437L (Chủ thớt):

Hừ, không có đâu, ít nhất tôi sẽ không đi tìm anh ấy trong một khoảng thời gian dài!!

438L:

Thời gian dài là bao lâu?

439L (Chủ thớt):

Ít nhất là hai... ngày!

440L:

Quàooo, thật đúng là lâu đấy.