Văn Quốc Đống nhìn hai chân trắng bóng trước mắt, hít sâu một hơi, cười mà như không cười nhìn Tô Bối:
“Hi vọng lát nữa bà xã ở trên giường cũng có thể dâm như vậy...”
Nghe thấy thế, cơ thể Tô Bối dựa vào cạnh cửa phòng Bếp, đôi tay nắm chặt vạt áo trước đùi:
“Nhưng người ta muốn tao bây giờ...”
Vừa nói, đôi mắt cô vừa sáng rực nhìn phía dưới Văn Quốc Đống: “Ông xã nhỏ đều cứng cả buổi chiều... Nó không khó chịu sao?”
Không đợi Văn Quốc Đống đáp lời.
Tô Bối đã tự mình vén áo lên, hàm răng cắn chặt vạt áo ngắn tay, hai chân hơi mở ra, bàn tay vươn tới hoa huy*t, hai ngón tay
“ nhỏ n “hậm rãi tách hai cánh hoa môi ra, chậm rãi sờ đến hạt đậu nhỏ, đầu ngón tay cọ xát xoay vòng trên hạt
đậu
“Ừm ô... Ông xã... Ừm...”
Đôi mắt Tô Bối mê ly nhìn Văn Quốc Đống cách đó không xa, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, cắm ngón tay của bàn tay khác vào trong hoa huy*t trước mặt Văn Quốc Đống.
“Ừm... Thật ấm áp ô... Ừm... Bên trong... Dường như vẫn còn tinh dịch ông xã bắn vào lúc chiều...
“Ô... Nhão nhão dinh dính... Ah...
Tô Bối vừa kêu đau vừa rút ngón tay ra, ngón tay dính dân thủy một đường tiến về trước vuốt ve nộn nhũ:
“Ừm... Đùi đều bị làm ướt... Ông xã.
Đôi mắt Văn Quốc Đống đỏ rực, ném đồ trên tay xuống, nhanh chóng tiến lên khiêng Tô Bối đi về phía phòng ngủ.
Tô Bối bị ném mạnh lên trên giường, quăng ngã đầu váng mắt hoa, còn chưa lấy lại tinh thần đôi tay hai chân đã bị Văn Quốc Đống cột vào trên giường.
Giống như ngày sinh nhật của Văn Quốc Đống, cô bị trói giống y như vậy.
“Ông xã... Ừm...”
Tô Bối mới kêu lên.
Bàn tay của Văn Quốc Đống đã véo nhẹ hạt đậu nhỏ, nhìn hoa huy*t sưng đỏ mới tiêu đi một lát, dùng sức xoa một -un
lát:
“Dâm đãng...”
“Ừm... Ông xã... Nhẹ một chút... Đau...”
Văn Quốc Đống nhanh chóng cởi sạch quần áo, kéo bức rèm vào, cả căn phòng ngủ lập tức tối đen.
Tô Bối không rõ nguyên do: “Ông xã.
Văn Quốc Đống không đáp lời cô, lấy một cái hộp nhỏ màu đen ở đầu giường ra, ấn chốt mở bên giường.
Trong lúc nhất thời trần nhà cổ kính bị màn hình chiếu phim bao trùm, màn hình đen nhánh ở dưới động tác của Văn Quốc Đống, trực tiếp chiếu ra hình ảnh dâm mĩ.
“Ba... Núm vú rất trướng... Ba mút giúp con một lát được không...”
“Ừm... Ba mút giỏi quá.. Ừm... Mút tiểu huyệt của con dâu cũng ngứa... A...”
Trong hình ảnh, người phụ nữ to bụng ngồi lên người người đàn ông, khó nhịn vặn vẹo cơ thể trần trụi không ngừng cọ người đàn ông.
Tô Bối nhìn video ngắn của mình, trên mặt nhiễm chút ửng hồng.
Văn Quốc Đống nằm trên người trơn bóng của Tô Bối, bàn tay tránh đi hoa huy*t giữa hai chân của Tô Bối, vuốt ve điểm nhạy cảm ở hai bên đùi của cô.
“Là anh sai... Là anh đã quên rốt cuộc Bối Nhi dân đãng cỡ nào... Lúc trước khi trong bụng còn có một đứa bé, cái miệng nhỏ phía dưới đều phải mỗi ngày ăn côn th*t của cha...
99
“Bây giờ trong bụng không còn đứa bé nữa... Cái miệng nhỏ này càng đói khát mới phải...
99
Tô Bối đưa đẩy hoa huy*t muốn hùa theo tay của Văn Quốc Đống, nhưng mà mỗi lần khi người đàn ông sắp sờ tới hoa huy*t, tay đều thu hồi lại.
Tới tới lui lui mấy lần, Tô Bối nhìn màn hình trần nhà mình bị Văn Quốc Đống đè lên bàn làm việc thao tàn nhẫn, nước trong hoa huy*t gần như sắp tràn ra như lũ lụt.
Tô Bối thẹn thùng trừng mắt với Văn Quốc Đống, hai viên anh đào trên nhũ thịt cứng rắn lợi hại:
“Ông xã... Anh... Anh liến nó đi...” Văn Quốc Đống không thuận theo, cúi người trái lại hôn từ chân Tô một đường lên trên, vẫn luôn hôn đến đùi mới dừng xe lại.
“Ừm... Ông xã... Cha... Ô...”
Tô Bối cắn môi Muốn kẹp chân đều không kẹp được:
“Ông xã... Ông xã...”
“Ông xã ở đây...”
“Anh... Anh muốn làm gì...”
Hiện giờ toàn thân từ trên xuống dưới của Tô Bối vô cùng khó chịu, cho dù là hoa huy*t phía dưới hay là bộ ngực của cô, vừa ngứa vừa khó nhịn, nhưng Văn Quốc Đống vẫn không chịu sờ hoa huy*t, không nghịch ngực.
“Ba... ah... ba ơi... Tiểu huyệt ngứa... ba dùng côn th*t lớn lấp đầy tiểu huyệt của con được không... Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhếch miệng, lúc này mới chậm rãi đặt cự côn giữa hai chân Tô Bối:
“Thực sự muốn côn th*t lớn của ba sao?”
“Muốn... Tiểu huyệt rất muốn...” Tô Bối gấp không đợi nổi nâng mông lên đón, nhưng Văn Quốc Đống đẩy nhục côn trực tiếp trượt xuống hoa môi.
“Muốn côn th*t lớn của cha phải đồng ý mấy điều kiện của cha... Sau này mỗi ngày ba đều muốn đâm vào cái miệng nhỏ vừa ướt vừa ấm của con, còn muốn nhiều lần không đeo bao bắn vào bên trong...”
Văn Quốc Đống vừa nói vừa vươn tay tách hoa môi ướt đẫm ra, lộ ra từng tầng thịt non ở bên trong:
“Mỗi ngày tử cung nhỏ đều phải bị cha bắn đầy mới được...”
“Ô....”
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống ngang ngược vô lý cố định lên giá cho phúc lợi của mình, cơ thể run rẩy:
“Mỗi ngày con sẽ không chịu nổi... Ô...”
“Nếu Bối Nhi không đồng ý... Ba sẽ không đâm vào nữa... Bối Nhi còn chưa ăn cơm... Ba đi nấu cơm được không? Hửm?"
Sau khi Văn Quốc Đống nói xong, làm bộ đứng dậy muốn đi.
Trên hoa huy*t của Tô Bối không còn gì, từ trong ra ngoài tràn ngập cảm giác trống rỗng truyền khắp toàn thân, Tô Bối cắn môi nói mơ hồ không rõ:
“Đồng... Đồng ý... Muốn ba đâm vào... Muốn ba làm tình mỗi ngày... Ô...”
“Hửm?” Văn Quốc Đống đột nhiên rút bút ghi âm dưới gối đầu của Tô Bối ra, nhẹ giọng nói:
“Vừa rồi Bối Nhi nói quá nhỏ... Ba không nghe rõ... Lặp lại lần nữa...”
Tô Bối nghiến răng trừng mắt với người đàn ông, không mở miệng.
Nhưng Văn Quốc Đống đẩy cự côn để ở cửa hoa huy*t, đi vào nửa căn lại rút ra, lặp đi lặp lại mấy lần.
Cuối cùng Tô Bối không nhịn được, nhắm mắt nói to hơn:
“Mỗi ngày đều để cha thao... Để cha không đeo bao thao, để cha bắn vào trong, để tinh dich của cha rót đầy tử cung…A.....”
Sau khi Tô Bối vừa nói xong, Văn Quốc Đống lập tức ném bút ghi âm đồng thời thao vào hoa huy*t của Tô Bối: “Ừm... Cái miệng nhỏ của con mút thoải mái quá...”
“A ừm... Nóng quá.”
Tô Bối khó chịu một lúc lâu hoa huy*t đột nhiên bị lấp đầy, còn chưa hoàn hồn từ frong cảm giác phong phú no căng ở hoa huy*t, trên người trầm xuống.
Cả cơ thể của Văn Quốc Đống đè lên người Tô Bối, hôn lên đôi môi cô, đẩy eo không quan tâm đưa đẩy:
“Ừm... Bối Nhi dâm đãng đúng là giỏi mút... Ahss... Đừng mút chặt... Lát nữa đâm vào tàn nhẫn sẽ khiến con bị thương…’’
“Ừm... Ba... Ba chậm... Chậm một chút... Ô...”
“Chậm thì Bối Nhi sướng thế nào được?”
Tô Bối càng kêu chậm, Văn Quốc Đống càng không chịu chậm.
Được như ước nguyện xong, Văn Quốc Đống buông lỏng tay trói tay Tô Bối ra: “Ôm ba... ba khiến Bối Nhi sướng tới tận trời...”
“A... Ừm... Ba... Chậm... Chậm một chút... A...”
Cơ thể Tô Bối bị Văn Quốc Đống thao không ngừng lay động, đôi tay muốn bám lấy người Văn Quốc Đống nhưng lại không có sức.
“Văn Quốc Đống...”
"Hửm?"
Động tác đưa đẩy của Văn Quốc Đống đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng rút nhục côn ra, khi Tô Bối mới hoàn hồn, lại thao mạnh nhục côn trở về.
“A... A...” Tô Bối kêu lên kinh hãi, âm cuối đều nhiễm âm rung: “Ba... Ba...”
“Ô... Ba ơi... Con sai rồi...”
Văn Quốc Đống vùi đầu vào cổ Tô Bối, cự côn bị thịt non trong hoa huy*t cô mu"t da đầu tê dại:
“Bối Nhi dân đãng không sai... Cha rất thích Bối Nhi như vậy...”
Sau khi nói xong, hắn lại đẩy sâu vào frong hoa huy*t thao mãnh liệt mấy cái.
“A... Ô... Văn.”
Tô Bối vừa định há miệng chửi người, nhưng nghĩ lại mà sợ nuốt những lời muốn nói vào.
Tô Bối không ngừng lắc đầu xin tha: “Ba Văn... Con gái sai rồi... Ô...”
“Con gái dâm đãng không sai... Ba thích con dân đăng quyến rũ cha...”
Trong phòng ngủ mở máy sưởi mức lớn nhất, dưới vận động kịch liệt, trên cơ thể vạm vỡ của Văn Quốc Đống tràn ngập mồ hôi, mồ hôi theo động tác chảy lên người Tô Bối.
Bàn tay của Văn Quốc Đống sờ soạng trên người cô, nhìn mồ hôi của hai người dung hợp bên nhau:
“Con gái ngoan nhìn thật kỹ xem... Tinh dịch của ba là của con, mồ hôi cũng là của con...”
“Hưm... Biến thái... A...”
Tô Bối vừa mắng xong, Văn Quốc Đống rút côn th*t ra, ôm cô tới mép giường, hình ảnh trên màn ảnh vừa vặn là cảnh Văn Quốc Đống liến hoa huy*t của Tô Bối.
“Ừm... Ba... Mau tiến vào... Tiểu huyệt lại ngứa...”
Văn Quốc Đống cởi trói trên chân Tô Bối, để Tô Bối quỳ trên giường, thao từ phía sau vào:
“Ba tới đây... Hôm nay cha sẽ khiến con cảm nhận được rõ, cha biến thái thế nào...”
"Ùm... Um..."
Bởi vì câu biến thái kia của Tô Bối, Văn Quốc Đống trực tiếp ôm cô đi tới phòng khách, mở rộng cửa phòng khách ra nhấp vào.
“A... Văn Quốc Đống... Sẽ có người tới đây…’’
Vẫn luôn hồ nháo tới nửa đêm, thể lực của Tô Bối không chống đỡ nổi được Văn Quốc Đống ôm trở về giường.
Tô Bối nằm liệt trên giường hoa huy*t phía dưới hơi cử động một chút là đau, hơi cử động bên trong hoa huy*t sẽ có dòng nước ấm trào ra.
Văn Quốc Đống tắm xong, quấn khăn tắm ra khỏi phòng bếp tiếp tục làm bữa tối dưới nến của hắn.
“Tê... Đau Muốn chết! Văn Quốc Đống. Cầm thú!”
Mới mắng xong, di động của Văn Quốc Đống đặt ở mép giường vang lên, Tô Bối liếc mắt nhìn di động không thèm để ý lắm.
Nhưng mà điện thoại tự động cắt đứt xong, liên tục không ngừng Gọt tiếp.
Tô Bối liếc mắt nhìn màn hình di động, không ghi chú là số lạ.
Im lặng một lát, cuối cùng cô vẫn la to: “Văn Quốc Đống...”
Trên eo Văn Quốc Đống quấn tạp dề, nghe thấy thế đáp: “Sao vậy?”
“Có số lạ gọi tới, Gọt cho anh mấy cuộc.”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống không tiến vào cửa phòng, trực tiếp quay đầu đi đồng thời nói:
“Văn phu nhân nghe máy là được...
Tô Bối nhìn bóng dáng Văn Quốc Đống, không chút do dự nghe máy.
Điện thoại vừa mới kết nối, một giọng nữ chói tai truyền từ bên kia tới, ngay sau đó là tiếng gào điên điên khùng khùng của người phụ nữ.
“Văn Quốc Đống! Có bản lĩnh anh giết tôi! Anh giết tôi đi!”
“Anh không dám giết tôi! Ha ha ha ha... Anh không dám! Anh không dám giết tôi!”