Cả Văn gia người hận Văn Tuyết đi chết đi nhất là mẹ cô ấy, cuối cùng là cô ấy, nhưng mà không ngờ tới lúc này mới qua một đêm, Văn Tuyết lại đắc tội nữ chủ nhân tương lai của Văn gia hoàn toàn như vậy.
Tô Bối nghĩ tới những lời Văn Tuyết nói khi nổi điên, đôi mắt âm trầm: “Lời nói của con người đáng sợ, dư luận có sức mạnh ghê gớm...”
“Văn Tuyết ngu ngốc, nhưng có đôi khi lực sát thương của loại ngu ngốc này thường tàn nhẫn hơn người thông minh tính kế...”
Về “sổ sách” mà Văn Tuyết nói, Văn Quốc Đống nói có vẻ rất hờ hững, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy trạng thái của Văn Quốc Đống không đúng.
Lúc trước Văn Quốc Đống đã từng lộ ra Văn gia sâu mọt vô cùng nghiêm trọng, chỉ sợ vấn đề của người Văn gia liên lụy tới trên người Văn Quốc Đống, còn có người ngu ngốc như Văn Tuyết ở đây…
“Chậc chậc... Văn Tuyết thực sự là vẫn luôn tự mình tìm đường chết như vậy.”
Đổi lại là người khác, đã sớm nhận thua xin tha, nhưng mà đầu óc của Văn Tuyết không thích hợp, làm thế nào cũng muốn xông thẳng tới con đường chết.
Qua năm mới xong, Tô Bối nghỉ sinh đã nghỉ xong, mọi việc khôi phục đến trạng thái công việc bình thường.
Chị em dâu Văn gia gần như đều ăn ý ở biệt viện người nào cũng không đi, nhưng thật ra Văn Uyển khai giảng xong thì không thấy bóng dáng.
Văn gia vốn vắng vẻ, sau năm mới người tới cửa dần nhiều hơn.
Sau khi ứng phó xong một đám người lời trong lời ngoài đều có ý thử tộc nhân của Văn gia, thím hai Văn gia không nhịn được cười mỉa một tiếng: “Hai bọn họ tránh quấy rầy... Như vậy người không biết còn tưởng chủ nhân của Văn gia là lão nhị.”
Tô Bối và Liễu Nhứ ngày thường đi sớm về trễ cơ bản không thấy được người tới cửa, đương nhiên cũng không cần đối mặt với đám người này.
“Lúc này chị nói ít đi mấy câu đi... Lâm Quyên làm Văn phu nhân hai mươi năm, bà ta làm được gì cho nhà này không?”
Thím tư Văn gia ngồi ở một bên đan áo len lắc đầu: “Có người của thị tộc nào không hiện thực? Thiên hạ rộn ràng toàn vì lợi tới, thiên hạ nhốn nháo toàn vì mất lợi ích... Mấy năm trước đại ca chắn đường phát tài của người ta không ít...”
Cho dù là thị tộc nào đều biết đạo lý ôm nhau sưởi ấm, nhưng người nhiều sẽ nảy sinh ra vấn đề ích lợi càng nhiều hơn.
Nhất tộc Văn thị chưa bao giờ thiếu người muốn xoay người làm chủ nhân, đặc biệt là thế hệ trước trong tộc đều lớn tuổi, trước đây còn có thể áp chế được.
Bây giờ... Ồ…
Dường như mùa đông này đặc biệt lâu dài, Tô Bối liên tục mấy ngày không liên lạc được với Văn Quốc người của Văn gia đều hiểu trong lòng mà không nói ra không nhắc tới Văn Quốc Đống.
Trong thời gian Văn Quốc Đống mất tích, Tô Bối cảm nhận được rõ chủ nhiệm công ty luật muốn nói lại thôi.
Nhưng mà Tô Bối ở trong công ty luật cũng không chủ động nhắc tới Văn Quốc Đống, đương nhiên sẽ không có người tới trước mặt Tô Bối hỏi chuyện.
Văn Quốc Đống mất tích, Diệp Liệt Thanh không mất tích, nhưng mà mỗi ngày đều xuất quỷ nhập thần, ngay cá Văn Uyển cũng không tìm thấy người.
Tô Bối ở biệt viện vẫn luôn đợi đến nửa đêm, mới đợi được Diệp Liệt Thanh trở về.
Diệp Liệt Thanh thấy Tô Bối đợi trong phòng khách thì không có chút bất ngờ, trước khi cô mở miệng đã nói trước: “Có đôi khi không có tin tức chính là tin tức tốt.”
Nghe thấy thế, lúc này Tô Bối mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, có đôi khi nhàn một chút cũng là chuyện tốt.
Một ngày tới gần giờ tan làm, trên di động của Tô Bối đột nhiên hiện lên một tin tức.
[Phó thư ký, phó cục trưởng Vương Lương của cục tư pháp thành phố Lâm bị nghi ngờ có liên quan trọng tới hành vi trái pháp luật, chủ động đầu thú, hiện tại đang tiếp nhận thẩm tra và giám sát điều tra của ban thanh tra thành phố Lâm.]
Tô Bối nhìn thấy tên người này xong, không biết vì sao trong lòng dâng lên một loại ảo giác không chỉ có mình ông ta.
Nhưng mà sự thật đúng là như vậy, liên tục mấy ngày, thành phố Lâm liên tục có người bị truyền thông đăng lên.
“Ai da, được rồi được rồi... Ở trong mắt chúng tôi các cô vĩnh viễn 18 tuổi... Vừa trẻ tuổi xinh đẹp còn có năng lực…”
Trong tiếng trêu đùa ồn ào của đám người, cuối cùng bầu không khí không còn cứng đờ như trước.
Ăn được nửa, chủ nhiệm nhìn Tô Bối đột nhiên mở miệng: “Trợ lý Tô mới trở về công việc vẫn ổn thỏa chứ?”
Ở nơi làm việc sẽ không có bữa tiệc nói chuyện phiếm, điểm này Tô Bối vẫn luôn biết.
Nghe thấy thế, Tô Bối chỉ mỉm cười nói: “Mới nghỉ sinh xong trở về, công việc trên đầu đúng là có chút nhiều cũng vội tới đây.”
“Haizz... Không vội, làm nghề của chúng ta... Kiêng kỵ nhất chính là nóng vội, không cao ngạo không nóng vội, vững bước mới có thể tiến xa hơn, cô nói xem có phải hay không?”
Nghe thấy thế, trong lòng mỗi người ở đây đều có tâm tư riêng.
“Chăm chỉ làm việc, tôi thấy cô trời sinh thích hợp làm nghề này của chúng ta... Thi tư pháp năm nay... Cô...”
Không đợi người ta nói xong, Tô Bối đã mở miệng: “Tôi chuẩn bị sang năm lại thi...”
“Hửm? Cũng tốt, có thêm một năm chuẩn bị sẽ đủ tự tin hơn.”
Chủ nhiệm Sở khen mấy câu, lại mở miệng nói mấy câu với các trợ lý mang tính tượng trưng, chầu cơm này cũng coi như tới cuối.
Tuy chủ nhiệm Sở không nói rõ cái gì, nhưng từ thái độ tên giảo hoạt này biểu đạt ra, mấy luật sư ở đây đều không hẹn mà cùng trao đổi kinh nghiệm qua lại với Tô Bối.
Thấy thế, ít nhiều gì Tô Bối cũng hiểu một chút cách làm của chủ nhiệm Sở.
Từ sau bữa cơm đó, trong văn phòng đã bớt nói linh tinh nhiều hơn.
Nhưng mà Văn Quốc Đống vẫn không có tin tức, Tô Bối không có tâm trạng ứng phó đám người trong công ty, mỗi ngày đúng giờ đi làm đúng giờ tan làm theo ý mình.
Biệt viện Văn gia.
Tô Bối mới mở cửa tiến vào, thì thấy trong phòng khách chen chúc đầy người.
Ngồi ở chủ vị là một bà cụ, tóc xám trắng mặc trang phục thời Đường kiểu cũ, chống quải trượng biểu cảm vô cùng nghiêm túc, mà trong tầm tay bà ta ngồi ba người phụ nữ lớn tuổi đều có vẻ mặt u sầu.
Tướng mạo của bà cụ kia không tốt, đôi mắt sắc bén đảo qua mấy chị em dâu Văn gia ở đây: “Ba người không đảm đương nổi vị trí chủ nhân, không làm chủ được thì gọi người làm chủ được ra đây...”
Nghe thấy thế, sắc mặt ba chị em dâu Văn gia khó coi.
Văn Quốc Đống mất tích gần một tháng, một tháng này có không ít người tới cửa thăm dò, chế giễu, đây là lần đầu tiên gặp phải loại người đi lên là không cho mặt mũi.