Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 3: Vợ ơi, em giận à?



Từ trước tới nay Tô Bối luôn biết cách ở trước mặt đàn ông nên yếu thế như thế nào, ngoan ngoãn cúi đầu không nói một lời.

Nhưng khi nhìn thoáng qua nửa người trên trần trụi vạm vỡ của Văn Quốc Đống, tinh thần không nhịn được mà dao động.

Mười bảy tuổi Văn Quốc Đống đã đi lính, dù đã qua nhiều năm nhưng ông vẫn luôn kiểm soát trong việc ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi, cho nên dáng người đẹp hơn Văn Lê rất nhiều.

Đặc biệt là cơ bắp trên cánh tay và phần bụng... Đến chỗ này, Tô Bối không dám nhìn xuống nữa, không được tự nhiên mà dời mắt đi.

Cảnh này lọt vào trong mắt Văn Quốc Đống lại thay đổi cảm xúc, nhìn con dâu mảnh mai ấm ức trước mặt.

Văn Quốc Đống xoay người trở về phòng, sau đó không lâu, cầm một cái thẻ đi ra.

“Cầm đi… Ba không biết đám trẻ các con thích cái gì, cầm lấy mua đồ cho mình, coi như là mẹ chồng con nhận lỗi với con...”

“Ba... Không... Con không thể nhận được...”

Tô Bối đỏ mắt lắc đầu: “Ba... Con không sao đâu... Mẹ cũng không nói gì thêm...”

Văn Quốc Đống nhét thẻ vào trong tay Tô Bối, trước khi đi còn dặn dò: “Đừng để Văn Lê biết, nếu không mẹ chồng con lại ầm ĩ.”

Tô Bối cầm thẻ ngân hàng, trong mắt hiện lên chút ánh sáng tối tăm, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn ba...”

“Nếu đã kết hôn với Văn Lê thì sống tốt là được, bà ấy không thích con, nên con ít xuất hiện trước mặt bà ấy là xong...

Những lời này của Văn Quốc Đống là muốn khuyên bảo Tô Bối, đừng quá để tâm đến thái độ của Lâm Quyên, cuộc sống là của cô và Văn Lê.

Nhưng hiện giờ ở trong tình huống này lại nói những lời này, Tô Bối không khỏi nghĩ nhiều. 

Ở Văn gia Tô Bối không gặp Văn Quốc Đống nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng ngày lễ sẽ gặp Văn Quốc Đống, ngày thường chỉ có Lâm Quyên ở nhà.

Lâm Quyên ở Văn gia nhìn như nói một là một không có hai, nhưng Tô Bối biết đó là vì Văn Quốc Đống không muốn nhúng tay mà thôi.

Mà bây giờ, Văn Quốc Đống nói những lời này với cô…

Tô Bối rũ mắt xuống giấu đi cảm xúc trong mắt, nhỏ giọng nói: “Con đã biết...

“Ừm...” Sau khi Văn Quốc Đống nói xong, thì xoay người rời đi.

Tô Bối nắm lấy thẻ ngân hàng, đứng tại chỗ nhìn Văn Quốc Đống rời đi.

Trên lưng căng đầy của người đàn ông lưu lại không ít vết sẹo từ thời thiếu niên, cho dù vết thương ở khắp nơi, nhưng cũng có hương vị đàn ông hơn Văn Lê dáng người gà luộc không thường vận động.

Nghĩ tới Văn Lê, Tô Bối nắm chặt lấy thẻ ngân hàng trong tay.

Năm nay, cô nhất định phải có một đứa bé, mới có thể đứng vững gót chân ở Văn gia.