Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 5: Tô Bối, lát nữa tới phòng làm việc tìm ba



Người phụ nữ mặc sườn xám bị gọi tên, trên mặt không nhịn được nói: “Không có chuyện đó... Nhưng mà...”

Người phụ nữ mặc trang phục thời Đường không cho mọi người cơ hội phản bác, trực tiếp kéo Tô Bối đến một bên, nghiêm túc nói một loạt quy củ và trình tự.

Tô Bối thấy thế không có ý đùn đẩy, người phụ nữ mặc trang phục thời Đường ôm mục đích gì dạy cô, cô không quản được.

Ít nhất bọn họ có “cùng một kẻ địch”, kẻ địch của kẻ địch chính là “bạn”.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Tô Bối: “Có thể đứng vững ở cái nhà này hay không, lúc này chính là cơ hội của cháu.”

Tô Bối ngoan ngoãn thẹn thùng nói cảm ơn với bà ta: “Cảm ơn thím năm chỉ điểm.”

Tô Bối không để ý tới nụ cười mỉa của người phụ nữ, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi nhớ hết tất cả quy trình.

Vì tế tổ, Tô Bối cố ý thay đổi cách trang điểm thoải mái ở nhà lúc sáng.

Nghe người phụ nữ mặc trang phục thời Đường nói, Tô Bối thay sườn xám tối màu thiên về trầm ổn, đường cong lả lướt thon thả hiện ra, khiến gương mặt vốn đã quyến rũ không tự giác lại thêm một tầng quyến rũ nữa.

Nghi thức tế tổ bắt đầu.

Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối mặc sườn xám tràn ngập khí thế đứng ở vị trí vốn thuộc về Lâm Quyên, không khỏi nhíu mày: “Sao lại thế này... Mẹ chồng con…”

Ông còn chưa nói xong, đã bị giọng nữ ở phía sau cắt ngang: “Chị dâu cả ăn cơm xong nói cơ thể không thoải mái, trở về phòng nghỉ ngơi. Chuyện tế tổ vừa nhiều vừa rườm rà, cơ thể chị dâu không được tốt, để cháu dâu trưởng luyện tập trước vậy... Dù sao cũng đều là nàng dâu của Văn gia...

Những lời này vừa nghe không có vấn đề gì, nhưng mấy thế hệ trước ở đây đều biết nghi thức tế tổ có ý nghĩa gì.

Văn Quốc Đống nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng: “Chuyện này không hợp quy củ...”

“Anh cả, chậm trễ nữa sẽ quá thời gian, khi ba mẹ còn sống cũng không xảy ra loại chuyện như vậy.”

Những lời này vang lên, ngại với tổ huấn Văn Quốc Đống không tiện phản bác, nhấc chân đi tới bên cạnh Tô Bối.

Văn Quốc Đống nhìn con dâu hoàn toàn không biết gì tận tâm tận lực lo liệu, sắc mặt có chút khó coi.

Tế tổ xong.

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối bận trước bận sau, trầm giọng nói: “Tô Bối, lát nữa tới phòng làm việc tìm ba!”

Đây là lần đầu tiên Tô Bối thấy Văn Quốc Đống lạnh lùng sắc bén với cô, vô cùng sửng sốt hỏi: “Ba... Làm sao vậy?”

“Sau khi bận xong thì đi thẳng vào...” Văn Quốc Đống xanh mặt nói xong, nhấc chân rời đi. 

Chỉ còn lại Tô Bối ngây ngốc tại chỗ.

Mấy năm nay anh em Văn gia ngoại trừ lão tứ ở bộ đội không trở về ra, mấy người còn lại đều ở đây.

Đối với chuyện này cũng đều câm miệng không đề cập tới, càng khỏi phải nói mấy nữ quyến khác.

Còn đám hậu bối trẻ tuổi như Văn Lê, mỗi năm đều là cùng nhau lướt ngang qua, càng không chú tâm tìm hiểu hàm nghĩa bên trong.

Lâm Quyên ở trong phòng bày đủ tư thế, tính thời gian đợi người đi lên mời bà ta xuống tế tổ.

Nhưng bà ta bày đủ dáng vẻ, tư thế, ngồi đợi mãi cũng không đợi được người tới.

Trơ mắt nhìn đồng hồ qua 0 giờ, nhưng không có một ai đi lên gọi bà ta.

“Liễu Nhứ! Con tiểu tiện... Tiện nhân này!”

Lâm Quyên tức tới mức ngực sinh đau, lời nói cũng không nói rõ được, không thể vứt bỏ mặt mũi chủ động xuống tầng, chỉ có thể đập đồ trong phòng phát ra lửa giận.

Chuyện quan trọng như tế tổ, bọn họ cũng dám tùy tiện lừa gạt. 

Lâm Quyên càng nghĩ càng giận, dưới cơm thịnh nộ bà cầm lấy đèn bàn ném thẳng qua.

Văn Quốc Đống vừa mở cửa, thì có một cái đèn bàn bay sát qua tai, đập lên cửa.

“Lâm Quyên!”

Lâm Quyên bị tiếng rống bất ngờ dọa sợ, sau khi kịp phản ứng thì lập tức bùng nổ.

“Văn Quốc Đống! Anh giỏi lắm... Tế tổ không gọi tôi... Có phải sau này Văn gia không có tôi cũng được đúng không? Một đám người đều không để tôi vào mắt!”

Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, nhìn người phụ nữ điên cuồng rống giận trước mặt, lạnh lùng nói: “Cô không thích Tô Bối, từ trước tới nay không ai cưỡng cầu cô thích con bé, cũng không ai ép cô tiếp nhận con bé... Nhưng mà tôi không ngờ, vậy mà cô chẳng biết phân biệt nặng nhẹ như thế!”

“Tôi không biết phân biệt nặng nhẹ à? Tôi chẳng cần phân biệt nặng nhẹ! Các người bỏ qua tôi đi tế tổ, đây là lỗi của tôi à?”

Vốn rong lòng Lâm Quyên tràn ngập tức giận, hiện giờ Văn Quốc Đống còn không đứng về phía bà, lửa giận trong lòng càng tăng lên mạnh hơn.

Văn Quốc Đống nhíu mày, nặng nề nhìn Lâm Quyên: “Cô nghĩ hành động ngày hôm nay của cô sẽ khiến Tô Bối cảm thấy không chịu nổi à? Có thể khiến Tô Bối không dám ngẩng đầu ở Văn gia sao?”

“Lâm Quyên, cô cho rằng Tô Bối gả cho Văn Lê, là vì những người của Văn gia sao? Bây giờ không còn là mấy chục năm trước, thời đại chú ý môn đăng hộ đối... Hôm nay cô quậy như vậy, ngoại trừ khiến cô cảm thấy không chịu nổi ra, Tô Bối không chịu chút ảnh hưởng nào...”

“Văn Quốc Đống! Rốt cuộc anh là người nhà ai? Người phụ nữ nông thôn kia có gì tốt?” 

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống dạy dỗ, trong lúc nhất thời đại não chưa kịp phản ứng, nói the thé không lựa lời: “Có phải là anh còn đang nhớ tới người phụ nữ kia hay không? Có phải hay không?”

"Hồ ly tinh! Đều là hồ ly tinh không biết xấu hổ!”