Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 83



“Ừm... Công việc so với ba... Con lại thích công việc hơn một chút...”

Dưới cái nhìn chằm chằm đầy c.h.ế.t c.h.ó.c của Văn Quốc Đống, hôn khóe miệng Văn Quốc Đống một lát rồi tách ra: 

“Ba... Tạm biệt...”

Một tháng sau gặp lại.

Văn Quốc Đống cau mày nhìn Tô Bối rời đi, trong lòng luôn cảm thấy hôm nay Tô Bối dính người hơn, cảm giác không bình thường.

Tô Bối đi không lâu.

Y tá bưng bữa sáng vào, Lâm Quyên mồ hôi đầy đầu khó khăn tỉnh lại.

Vừa tình, Lâm Quyên lập tức tìm kiếm Tô Bối khắp nơi: 

“Tô Bối! Văn Quốc Đống! Tiện nhân... Tiện nhân!”

Mới vừa vào cửa, Văn Quốc Đống nghe thấy tiếng động thì thấy Lâm Quyên giống như phát điên lao về phía ông: 

“Văn Quốc Đống! Anh không biết xấu hổ! Tô Bối đâu? Tiện nhân Tô Bối kia ở đâu?”

“Tối qua hai người đã làm gì? Hai người làm gì hả?”

Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh lùng: “Lâm Quyên! Cô phát điên cái gì?”

“Tôi... Tôi đều nghe thấy được anh, hai người... Chính là ở trên chiếc giường này... Làm... Làm loạn!”

Lâm Quyên chỉ vào giường dành cho người nhà, thì phát hiện trên giường chỉnh tề không có một chút nếp nhăn.

“Sao, sao lại như thế?”

Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm lợi hại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Quyên.

Lâm Quyên bị ánh mắt lạnh lẽo của Văn Quốc Đống nhìn, trái tim chợt lạnh, lao tới trước giường kiểm tra đi kiểm tra lại. 

Phía trên sạch sẽ không có một sợi tóc, càng không có bất cứ dấu vết từng làm chuyện đó.

“Không... Không thể thế này...”

Sau khi nói xong, Lâm Quyên như nhớ tới gì đó liếm miệng, trong miệng là hương vị không nói nên lời: “Tô Bối đâu? Tô Bối ở đâu?”

Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Lâm Quyên: 

“Nếu thần kinh cô có vấn đề, tôi lập tức đổi bệnh viện cho cô.” 

Nghe thấy thế, mới đầu Lâm Quyên còn cảm thấy đúng, dần dần không còn tự tin nữa:

“Không... Tối qua em... Em mơ thấy... Em thực sự mơ thấy!”

“Anh và Tô Bối... Hai người... Hai người...”

Lâm Quyên che đầu sắp ngất đi: “Hai người... Hai người đang làm gì... Em...”

Văn Quốc Đống lạnh lùng nói: “Tối hôm qua bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô... Liều lượng đó đủ cho cô ngủ một giấc tới hửng đông.”

Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn bác sĩ tiến vào kiểm tra: 

“Trạng thái của cô ta không ổn định, lát nữa lại tiêm cho cô ta một mũi.”

Nghe thấy thế, bác sĩ có chút do dự há miệng thở dốc, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của Văn Quốc Đống, cùng với nghe Lâm Quyên mở miệng nói những lời điên điên khùng khùng.

Cuối cùng vẫn gật đầu.

Quan viên chính phủ sợ nhất gièm pha quấn thân, đặc biệt là loại người trong nhà truyền ra “việc xấu trong nhà”.

Nghĩ tới dùng nhiều thuốc an thần có tác dụng phụ, so với địa vị của mình, đương nhiên là địa vị quan trọng hơn. 

Bệnh viện tư yêu cầu rất cao đối với nghề nghiệp tu dưỡng của bác sĩ, mắt điếc tai ngơ đối với những nội dung mới nghe thấy.

Mãi đến khi kiểm tra phòng xong, hai y tá đi theo sau bác sĩ nhỏ giọng thì thầm với nhau: “Vào buổi sáng, hình như gian phòng kia thay…”

Còn chưa nói xong, đột nhiên bác sĩ đi phía trước dừng bước, liếc mắt nhìn một cái.

“Có một số lời trước khi nói phải suy nghĩ... Trước khi các cô vào đây, bệnh viện không cho các cô xem hợp đồng sao?” 

Nghe thấy thế, y tá vội vàng nhận lỗi: “Xin, xin lỗi...”

Chuyện ở bệnh viện, Tô Bối không rõ lắm, căn bản cũng không nhọc lòng.

Văn Quốc Đống làm cảnh sát điều tra nhiều năm, chút chuyện này mà không xử lý được, thì uổng phí mấy năm ông ăn cơm.

Còn Lâm Quyên, thuốc của Văn Uyển cộng thêm thuốc an thần của bệnh viện, hai thứ này tương xung.

Trạng thái tinh thần của Lâm Quyên mấy ngày này, Văn Quốc Đống có thể nhịn được bà ta, vậy chỉ có thể nói lên hai người là chân ái.

Tô Bối bảo tài xế của Văn Quốc Đống đưa cô tới phòng thuê ở bên ngoài:

“Chú Lý... Chú về bệnh viện đón ba cháu đi làm đi... Lát nữa cháu tự mình gọi taxi đến công ty luật là được.”

Tài xế nhìn kỹ tiểu khu chỗ Tô Bối: “Vâng.”

Tô Bối cười với ông ta, xoay người tiến vào tòa nhà.

Cô không ngại người đàn ông phía sau nhìn chằm chằm, dù sao hơn một tháng nay, cô đều không ở thành phố Lâm, để Văn Quốc Đống biết cô ở đâu cũng không sao.

Tài xế xác nhận Tô Bối ở tòa nhà này và số tầng xong mới vào trong xe gọi điện cho Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống nhận được điện thoại của tài xế xong, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng ngày càng trở nên nồng đậm. 

Im lặng một lát xong, ông gọi điện thoại.

Chỉ một lát sau, trong phòng bệnh lập tức có người tới.

Đúng là người đàn ông lúc trước ở đảo Phù Dung, cùng với rừng mai gọi Tô Bối là “chị dâu nhỏ”.

“Anh cả... Chị dâu cả đây là...”

Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm nhìn Lâm Quyên đã im lặng lần nữa:

“Tìm hai nữ y tá đáng tin tới đây, trông chừng bà ta, trong khoảng thời gian này đừng để bà ta liên lạc với người bên ngoài! Văn Tuyết cũng không được!”

“Ồ... Vậy... Người Văn gia tới đây.”

Văn Quốc Đống nhíu mày lạnh lùng nói: “Không gặp! Văn Lê tới cũng như vậy.”

“Vâng... Anh cả yên tâm đi.”

Sáng sớm Tô Bối đến công ty luật, giao hết công việc không quan trọng trong tay cho nhân viên thực tập có quan hệ thân thiết.

“Chị Bối Nhi... Chị đây là chuẩn bị nghỉ dài hạn à?”