Canh năm, bóng đêm dày đặc, không thấy sao trời. Lưu Giản An giữ mũ đang nghiêng ngả trên đầu, chạy lảo đảo đến trước tẩm điện của Uyển phi. Khuôn mặt già tràn đầy nếp nhăn giờ đây trắng bệch như giấy tuyên thành, đôi môi run rẩy gân cổ lên hô vọng vào trong điện.
“Hoàng thượng, xảy ra chuyện rồi, ối…” Tay chân hắn mềm nhũn giẫm lên thềm đá, không cẩn thận trượt một bậc, té lăn quay trên bậc thang.
Tiểu thái giám canh giữ ngoài tẩm điện bị tiếng kêu như đòi mạng của y kéo ra khỏi giấc mộng, vội dùng tay áo lau nước miếng chảy ra từ khoé miệng, rồi tiến đến dìu Lưu Giản An bò dậy.
Lưu Giản An nhặt mũ lăn long lóc trên đất lên, đưa tay đẩy hắn ra, đầu đầy mồ hôi lạnh: “Đồ đui! Đỡ ta làm cái gì, mau đi thỉnh hoàng thượng đi!”
Hoàng thượng đang nghỉ với Lâm Uyển trong điện, tiểu thái giám kia nào dám xông vào, hắn nắm chặt cửa điện do dự nhìn: “Nhưng mà Lưu công công…”
Đột nhiên Lưu Giản An lấy phất trần đánh trên đùi hắn, giận dữ: “Nhưng cái gì mà nhưng! Nhanh lên!”
Mấy ngày nay, Sùng An Đế lo lắng bất an, ban đêm vốn không thể ngủ được, giọng Lưu Giản An kêu la om sòm, lão sớm đã nghe được.
Tiểu thái giám đang muốn mở cửa thì hai thị nữ dẫn đường đã mở cửa từ bên trong, Sùng An Đế mặc trung y trên người, mặt lạnh lùng bước ra. Lão nhìn Lưu Giản An còn bò trên đất chưa đứng dậy, đè nén cơn giận: “Giờ này đã hơn nửa đêm ngươi ở đây gào thét cái gì?”
Vài thị nữ cầm đèn chầm chậm bước ra, chiếu sáng gương mặt trắng bệch của Lưu Giản An, cũng chiếu lên vết máu mơ hồ trên đế giày hắn. Lâm Uyển được thị nữ đỡ đi ra, nàng rũ mắt nhìn vết máu dưới đế giày của Lưu Giản An, sau đó lặng lẽ dời tầm mắt.
Nàng nhận hoàng bào trong tay thị nữ, khoác áo lên người Sùng An Đế, nhìn Lưu Giản An chật vật trên mặt đất, nhíu mày nói với tiểu thái giám đứng bên cạnh: “Ngươi còn thất thần ở đó làm gì, còn không mau đỡ Lưu công công đứng lên!”
Lưu Giản An từ Võ Anh Điện chạy một mạch đến đây, vừa rồi lại té ngã, xương cốt này của hắn sắp vụn vỡ. Giờ đây, sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc, có hai tiểu thái giám đỡ dậy mới có thể đứng lên.
Lưu Giản An theo Sùng An Đế đã lâu, đây là lần đầu tiên Sùng An Đế thấy bộ dạng hấp tấp của y, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên linh cảm bất thường, nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Giản An vừa mới bò dậy, nghe thấy lời này, y lập tức đẩy tay tiểu thái giám ra quỳ xuống, run lẩy bẩy, khóc gào: “Hoàng thượng, Nhị điện hạ…Nhị điện hạ đã chém đầu Lục điện hạ…”
Vừa nói xong, tất cả mọi người như chết trân tại chỗ, ngay cả Sùng An Đế cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Lâm Uyển là người đầu tiên có phản ứng, nàng nói với Lưu Giản An: “Công công có biết mình đang nói gì không?”
Lúc này, cung nữ và thái giám trong điện ý thức được, lập tức quỳ đồng loạt xuống đất, Lưu Giản An dập đầu xuống đất, giọng run như dây đàn: “Hoàng thượng, chính lão nô đã tận mắt nhìn thấy, không dám nói bậy, Nhị điện hạ….giờ phút này Nhị điện hạ đang ôm đầu của Lục điện hạ chờ ngài ở Võ Anh Điện…”
Y còn chưa nói xong, Sùng An Đế đã xông ra ngoài chạy theo hướng Võ Anh Điện, nhưng đi được vài bước, sắc mặt lại trắng bệch, đưa tay lên ôm ngực, Lưu Giản An mặc kệ vết thương ở chân vừa bị té ngã, y thất tha thất thểu chạy theo đỡ.
Lâm Uyển đỡ bụng đi ra đến cửa, mặt lộ ra nét buồn rầu: “Hoàng thượng…”
Sùng An Đế không quay đầu lại, chỉ thấp giọng để lại một câu: “Quay về đi, đừng theo trẫm!” Sau đó, hắn bước nhanh rời đi.
Trong Võ Anh Điện, ánh nến sáng rực, ngoài điện lại không hề có một ai, không có cấm quân, cũng không có cung nữ hay thị vệ. Khi Sùng An Đế đến, Chu Hi đưa lưng về phía cửa điện, yên lặng ngồi trên xe lăn, dưới chân đọng lại vũng máu tanh nồng chói mắt.
Nghe tiếng bước chân của Sùng An Đế, hắn đẩy bánh xe chầm chậm xoay người lại, nâng đôi tay dính đầy máu tươi hành lễ với Sùng An Đế, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra: “Nhi thần Chu Hi, tham kiến phụ hoàng!”
Ngữ khí hắn bình tĩnh, tư thái cung kính, nhưng khoảnh khắc hắn xoay người, Sùng An Đế như chết trân tại chỗ. Đầu của vị tướng lĩnh nam chinh bắc chiến giết vô số quân địch giờ đây đầm đìa máu nằm trên đùi Chu Hi, thần sắc kinh ngạc hốt hoảng.
Sùng An Đế chớp mắt, đôi mắt không còn minh mẫn của tuổi trẻ, chân lảo đảo lùi về sau, tay run rẩy giơ lên như muốn ai đó ở phía sau đỡ lấy, nhưng Lưu Giản An quỳ rạp ở phía sau, làm gì còn ai để đỡ hắn.
Sùng An Đế nhìn Chu Hi máu me đầy người tựa như Tu La đến từ địa ngục, hắn không tin vào mắt mình, lắp bắp: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Giọng hắn khô khốc giống như thanh đao rỉ sét rút ra khỏi vỏ đao, song, ngữ khí của Chu Hi lại vô cùng bình tĩnh, đến độ làm người khác phải run sợ: “Phụ hoàng yêu thương Lục đệ nên không xuống tay được, vậy thì hãy để cho huynh trưởng tàn nhẫn độc ác này động thủ vậy!”
Nói xong, một tay nâng đầu Chu Minh lên, nhìn sắc mặt dữ tợn của chiếc đầu đứt lìa mắt hơi nhắm. Ở chỗ cổ bị chặt còn nhỏ máu, huyết sắc mất đi, trông không khác gì sắc mặt nhợt nhạt của Chu Hi đang trọng thương.
Hai nhi tử xưa nay không hợp nhau, trong lòng Sùng An Đế biết rất rõ, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày một người xách đầu người kia đến gặp hắn.
Sùng An Đế cố nén bi thương, bước chầm chậm đến chỗ Chu Hi, ngón tay run rẩy vén tóc trên mặt Chu Minh.
Sau khi nhìn rõ gương mặt nhi tử nhỏ mình yêu thương nhất, vị đế vương kiên định đột nhiên lộ vẻ đau buồn. Hắn nhìn thái độ bình tĩnh của Chu Hi, cổ họng nghẹn đắng: “Vì sao?”
Giọng hắn run rẩy: “Hắn là đệ đệ ngươi, rốt cuộc là thù hận đến đâu mà ngươi lại có thể tàn nhẫn giết hắn được!” Lời truy vấn đầy chua xót nhưng lại khiến Chu Hi khó hiểu, hắn ngước nhìn Sùng An Đế đang thống khổ: “Vấn đề này nhi thần nên hỏi phụ hoàng mới phải, rốt cuộc phụ hoàng muốn dung túng Lục đệ gây hoạ cho bá tánh đến nông nỗi nào thì mới có thể giáng tội đệ ấy?”
Giọng Chu Hi lạnh lẽo: “Bá tánh dạy hài tử không được hư hỏng, đế vương dạy hài tử không được tổn thương dân. Phụ hoàng mê muội bị phụ tử tình thâm che mắt, không nhìn thấy thây cốt của bá tánh Cấp Huyền rải rác khắp nơi. Hiện giờ dân chúng phẫn nộ, tất cả đều do Lục đệ gây ra, nhưng phụ hoàng vẫn chấp mê bất ngộ, chỉ giam giữ Lục đệ trong cung, chẳng lẽ còn đang chờ Lục đệ lãnh binh tiến cung sao? Phụ hoàng, tỉnh lại đi!”
“Hắn là đệ đệ của ngươi!” Sùng An Đế đau lòng đến cực độ, hắn nhìn nhi tử giờ phút này bỗng nhiên trở nên xa lạ, bi thương nói: “Tuy khác mẹ, nhưng là đệ đệ ruột, hắn tổn thương bá tánh, thì sẽ có hình phạt dành cho hắn, cớ sao ngươi lại giết hắn?”
Chu Hi nghe được lời này, hắn cúi đầu, cười khẽ: “Đệ đệ ruột, phụ hoàng thật biết nói đùa, thế gian này nào có đệ đệ ruột nào làm hại ca ca mất đi hai chân, cả đời không thể đi lại được chứ!”
Chu Hi trào phúng: “Người đời đều nói, tất cả phụ thân đều thương hài tử út, luôn luôn thiên vị, ban đầu nhi thần còn không tin. Đến khi nhi thần bị người của Lục đệ đánh gãy xương đầu gối, đẩy xuống hồ nước lạnh thì mới hiểu lời này quả không sai. Lúc ấy căn cơ của phụ hoàng không tốt, người luôn quan tâm đến quyền thế nhà mẫu thân Lục đệ, muốn một điều nhịn chín điều lành, nên nhi thần cũng giả ngu ngơ theo người. Song, hận thì vẫn là hận, những năm gần đây, nỗi hận trong nhi thần mỗi một lớn hơn!”
Chu Hi buông tay, ném đầu Chu Minh lăn trên mặt đất, hắn lạnh mắt nhìn chiếc đầu lăn vài vòng, từ từ nói: “Sau khi mẫu phi ra đi, nhi thần giống như một đứa trẻ con mất sạch tôn nghiêm được thái giám ôm đi xi tiểu, khi ấy nhi thần đã từng thề, đời này nhi thần và Chu Minh không thể đội trời chung!”
Sùng An Đế khom lưng đỡ đầu Chu Minh lên, vuốt ve vết sẹo trên cổ kia: “Lục đệ ngươi cùng ta tắm máu chiến trường, đã từng cứu mạng ta ba lần, sao ta lại không thiên vị cho được, nếu ngươi muốn hận ta…”
“Nhi tử không hận!” Chu Hi cắt lời, hắn cúi đầu nhìn hai chân mình: “Chỉ là nhi thần ngồi trên xe lăn đã lâu, phụ thân hẳn là đã quên, nhi tử vốn cũng có thể tắm máu chiến trường cùng người. Nhi tử thà giống tam đệ, tứ đệ chết trên chiến trường còn hơn tồn tại như thế này!”
Sùng An Đế nhìn nhi tử mới một ngày đã trở nên xa lạ, bi phẫn nói: “Ngươi hận hắn vậy thì lấy đi đôi chân của hắn là được, sao phải giết hắn?”
“Phụ hoàng vẫn chưa chịu tỉnh sao? Hành vi của Lục đệ mấy năm nay đã khơi lên căm phẫn của dân chúng đối với Chu gia ta rồi, hắn nhất định phải chết! Nếu hắn không chết, thiên hạ khởi nghĩa, sẽ không còn thái bình nữa!”
Nơi đến đây, đột nhiên Chu Hi ho khan vài tiếng, ngực rỉ máu tươi, sắc mặt tái nhợt giờ đây có chút huyết sắc.
Hắn điều hoà hô hấp, tiếp tục nói: “Hiện giờ dân chúng đã nguôi ngoai, phụ hoàng cần phải cho bá tánh một công đạo. Nhưng nếu phụ hoàng thật sự thấy Lục đệ không nên chết, hận nhi thần đã giết Lục đệ, thì người cứ hạ lệnh giết nhi thần, ngay đến cả việc ăn mặc ngủ nghỉ cũng đều cần có người hầu hạ, cuộc sống hèn nhát như vậy nhi thần cũng không muốn sống nữa!”
Nói xong, hắn xoay bánh xe di chuyển ra ngoài điện, bánh xe gỗ lăn trên bề mặt đá lạnh lẽo phát ra tiếng vang nặng nề.
Phía sau, Sùng An Đế cởi long bào che đầu Chu Minh lại, từ từ mất lực ngồi xuống, gục đầu. Giờ phút này hắn giống như một phụ thân già của gia đình bình thường đang mang tang hài tử, hai mắt nhắm lại lệ rơi không ngừng, qua một lúc lâu vẫn không nói được lời nào.