Hàm Ngọc

Chương 105: NGOẠI TRUYỆN 1



Edit: Khả Khả

Thất hoàng tử Chu Dục đăng cơ Đế vị khi chỉ mới ba tuổi, ở độ tuổi vừa mới bắt đầu học mấy dòng thơ, tay cầm bút còn không chuẩn. Lúc thượng triều, thái hậu phải buông rèm ngồi sau long ỷ, thì hắn mới yên tâm.

Mấy lớp mành trướng che đậy dung nhan của Thái Hậu, bá quan văn võ trong triều chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng hình đoan trang ở phía sau rèm, nửa ẩn nửa hiện, tựa như tiên nhân lẫn trong đám mây.

Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, việc triều chính được Sở Vương Chu Hi phò tá. Phía trên Ngự đài, vẻ mặt Nhiếp Chính Vương bình thản ngồi ngay ngắn trên xe lăn, yên lặng nghe triều thần bên dưới dâng tấu.

Bên cạnh đó, Hoàng Đế nhỏ cũng học theo dáng vẻ đoan chính trang nghiêm của hắn, đôi tay nho nhỏ lồng vào cổ tay rộng rinh đặt trên đầu gối, một lớn một nhỏ, như một khuôn đúc ra.

Nếu thần tử dâng tấu lên việc nhỏ, đa phần Chu Dục sẽ trả lời: “Trẫm biết rồi!” Tiếng trẻ con non nớt, nhưng ngữ điệu lại trầm ổn hơn so với lứa tuổi rất nhiều.

Song, quốc sự phức tạp, khi Chu Dục gặp chuyện quan trọng không biết thế nào, hắn sẽ nhìn về phía Chu Hi, đợi Chu Hi mở miệng trả lời thay hắn, hoặc hắn sẽ nói: “Đợi trẫm và Sở Vương bãi triều nghị sự xong sẽ định đoạt!”

Tuy chỉ mới ba tuổi, nhưng hắn vẫn có thể đảm đương được dáng vẻ của Hoàng Đế.

Hôm nay mười lăm, ngoài điện tuyết lớn bay lả tả tựa như lông ngỗng, trong điện lò sưởi đốt nghi ngút, triều thần dâng tấu lâu hơn mọi khi, Chu Dục có hơi mê man, bàn tay trong tay áo trượt ra, rơi trên long ỷ lạnh ngắt.

Thần tử đang xì xào bẩm tấu vẫn chưa phát hiện bất thường, nhưng Chu Hi ngồi cách hai bước chân thấy rất rõ.

Nửa tháng nay, mỗi đêm Chu Hi đều giữ Chu Dục ở lại Võ Anh Điện để tập viết lâu hơn một chút, hắn đoán chừng ban đên Chu Dục ngủ không ngon giấc, giờ đây lên triều bị ép nghe chúng triều thần lẩm nhẩm ru ngủ, gắng gượng không nổi nên mơ màng ngủ gục.

Chu Dục ngủ rất nghiêm túc, mí mắt như dính lại với nhau, nhưng vẫn ngồi vững, ngay cả đầu cũng không ngoẹo qua một bên. Chu Hi để cho hắn ngủ, nhưng Lâm Uyển ở sau mành trướng thấy vậy, đưa tay lên môi, ho nhẹ một tiếng.

Âm thanh nhẹ nhàng và yếu ớt này hiển nhiên không phải để cho Chu Dục đang ngủ nghe thấy.

Chu Hi khẽ liếc qua màng trướng phía sau, đợi cho thần tử bẩm báo xong, hắn mở miệng nói: “Hoàng thượng mệt rồi, hôm nay dừng ở đây thôi!”



Giọng Chu Hi vang lên, thái giám lập tức hô to: “Bãi triều~” Chu Dục đột nhiên tỉnh dậy, hắn thấy thần tử bên dưới đồng loạt quỳ xuống.

Sau mành trướng vươn ra một bàn tay như ngọc sứ, âm giọng dịu dàng của Lâm Uyển truyền ra: “Dục Nhi, đi thôi, bãi triều rồi!”

Chu Dục giống như chưa kịp phản ứng, hắn ngây ngốc nhìn về phía Chu Hi, chờ đến khi Chu Hi gật đầu, hắn mới giẫm xuống bệ gỗ bên dưới long ỷ thiết kế riêng cho hắn, chạy đến cầm tay Lâm Uyển.

Tuy nói là thân thể mệt mỏi, nhưng Chu Dục không có phút giây rảnh rỗi, sau khi kết thúc buổi triều, hắn tiếp tục quay về Võ Anh Điện học với Chu Hi.

Hồng mai nở rộ, tuyết bay tán loạn phủ kín hoàng cung, Lâm Uyển nắm tay Chu Dục đi đằng trước, Từ Văn đẩy xe lăn Chu Hi lóc cóc đi theo sau.

Cung nữ bung dù che gió tuyết nhưng không thể ngăn được cái không khí lạnh thấm vào tận xương. Tuy trên người Chu Dục có mặc áo khoác nhung, trong lòng ngực có ôm lò sưởi, song, khi vừa ra khỏi điện, hắn vẫn bị cơn gió lạnh thổi cho tỉnh ngủ.

Dọc đường đi Lâm Uyển thấy hắn im lặng không nói gì, nàng nhéo nhéo lòng bàn tay non mềm của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ đang nghĩ gì?”

Chu Dục ngước nhìn trận tuyết lớn trước mặt, chớp mắt, hỏi: “Nhi thần đang nghĩ, bá tánh làm thế nào có thể vượt qua được cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông năm nay!”

Lâm Uyển cong môi cười, hài lòng nói: “Bệ hạ có thể suy nghĩ cho bá tánh là phúc của bá tánh, nếu biết nghĩ cho lê dân bá tánh thì bệ hạ phải càng nỗ lực hơn nữa, làm một đế vương tốt!”

Chu Dục nghiêm túc gật đầu, giọng trong trẻo: “Hôm qua Hoàng huynh cũng dạy nhi thần như vậy, nhi thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của mẫu hậu và Hoàng huynh!”

Nhắc đến Sở Vương, Lâm Uyển không nói nữa. Nhưng, Chu Dục nói xong thì lại quay đầu nhìn về phía Chu Hi đang theo ở phía sau.

Chu Hi mặc trên người long bào màu đỏ, da hắn vốn đã trắng hơn so với người bình thường, giờ đây dưới sắc đỏ, da hắn càng thêm tái nhợt. Lúc này, hắn yên lặng ngồi trên xe lăn để cho người ta đẩy đi, trong mắt Chu Dục, luôn có một cảm giác ốm yếu khó tả, giống như chỉ cần một cơn gió tuyết thổi qua thì y sẽ bệnh ngay.

Chu Dục nhíu mày quay đầu, thương lượng với Lâm Ngọc: “Mẫu hậu, nhi thần muốn Thượng Cung Cục may cho Hoàng huynh hai bộ xiêm y dày dặn!”



Chu Dục hiếm khi yêu cầu điều gì, đột nhiên lúc này yêu cầu làm quần áo cho Chu Hi, khiến Lâm Ngọc ngạc nhiên. Nàng còn chưa biết trả lời thế nào thì lại nghe Chu Dục nói: “Đêm qua gió lớn, có lẽ vì ăn mặc phong phanh nên Hoàng huynh đã nhiễm lạnh. Khi Hoàng huynh giảng quốc sách cho nhi thần ở Võ Anh Điện đã ho một trận, nếu huynh ấy mà bị bệnh thì không ổn rồi. Nhưng nhi thần không biết chọn xiêm y, mẫu thân có thể chọn giúp nhi thần được không?”

Chu Dục mở to đôi mắt hồ ly nhìn vào mắt Lâm Uyển, song Lâm Uyển vẫn không đồng ý.

Nàng chậm rãi nói: “Bệ hạ có biết đạo lý “không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều” không? Bệ hạ không chỉ có một vị Hoàng huynh, nếu muốn tặng Sở Vương thì Ngũ Hoàng huynh của bệ hạ cũng phải có!”

Chu Dục ngẫm nghĩ nói: “Nhưng Nhị Hoàng huynh thân thiết với nhi thần hơn, Ngũ Hoàng huynh một năm gặp được mấy lần đâu, sao lại cũng muốn ban thưởng?”

Lâm Uyển nói: “Đương nhiên rồi, nếu không thì người được thưởng sẽ sinh kiêu ngạo, người không được thưởng sẽ bị khó chịu, điều đó đồng nghĩa với thưởng và phạt!”

Lời này nghe rất có lý, Chu Dục gật đầu: “Nhi thần nghe theo mẫu hậu!”

Hai mẫu tử phía trước thấp giọng nói chuyện với nhau, lời nói mơ hồ tan biến trong gió. Chu Hi thu hồi tầm mắt từ hai người, che môi đè thấp âm thanh ho vài tiếng.

Từ Văn thở dài, y lấy lò sưởi cung nữ đã chuẩn bị đưa cho Chu Hi: “Vương gia chớ có cậy mạnh, người cầm đi, nếu tiếp tục chịu lạnh như vậy, bệnh ở chân tái phát, thì sẽ rất nguy hiểm!”

Chu Hi phất tay: “Không cần!”

Hắn ngước nhìn trận tuyết trước mặt, thậm chí còn đưa tay đón lấy từng hạt tuyết lạnh lẽo. Từ Văn thấy vậy thở dài, nhưng cũng không thể làm được gì.

 

------oOo------