Lâm Uyển quay lại trong điện, Chu Hi vẫn ngồi nơi đó, không di dời nửa bước. Hai tay hắn ôm lò sưởi tay của nàng, đan vào trong cổ tay áo rộng thùng thình. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nét mặt có vài phần ngoan ngoãn, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, như là biết nàng sẽ quay lại.
Hắn đưa lò sưởi về phía nàng: “Mẫu hậu quay lại để lấy lò sưởi tay sao?”
“Không phải!” Lâm Uyển nói. Vì vậy, hắn lại cất vào trong cổ tay áo.
Có vết xe đổ lúc trước, nên nàng không không dám đứng quá gần, nàng dừng cách hắn khoảng hai bước chân, thấp giọng hỏi: “Người của người nói với ta ban đêm ngươi không về Cảnh Hoà Cung mà ở lại Võ Anh Điện!”
Hình như Chu Hi không muốn nói đến chuyện này, hắn nhìn gương mặt dịu dàng của nàng: “Ai đã lắm điều với mẫu hậu vậy?”
Lâm Uyển nhíu mày: “Có chuyện này hay không?”
Chu Hi tránh không thoát, khẽ “ừ” một tiếng, rồi giải thích: “Chân cẳng nhi thần không tiện, chạy tới chạy lui phiền phức, dù sao cũng lẻ loi một mình, ở đâu thì cũng như nhau!”
Mấy chữ “lẻ loi một mình” của hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng qua tai Lâm Uyển lại mang một tư vị rất khó tả, giống như chính nàng là kẻ đầu sỏ khiến cho hắn cô độc một mình không nơi nương tựa.
Nàng nghiêng người né tránh ánh mắt chằm chằm của hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã biết bản thân mình chân cẳng không tiện, thì càng cần có người hầu hạ, hiện giờ ngươi một mình ở trong điện lạnh lẽo này, nếu đổ bệnh ngươi vui lắm sao?”
Chu Hi nghe ra được nàng đang nén giận, không khỏi cười khẽ, nói: “Sao có thể, trong điện có lò lửa, mẫu hậu không cần lo lắng!”
Vừa rồi khi ôm Chu Dục đi, Lâm Uyển đã nhìn qua bếp lò kia, mặc dù bếp lò còn lửa nhưng than lại không còn nhiều, sao có thể châm được cả đêm, sợ là chưa đến canh bốn đã tắt rồi.
“Chỉ dựa vào mấy cục than vụn kia sao?” Lâm Uyển tức giận hắn không màn đến thân thể, nên giọng điệu đương nhiên sẽ không tốt lắm: “Khi Dục Nhi ngủ, ngươi muốn thiêu lên cho thiên điện ấm hơn, hiện tại bản thân lại ngồi trong điện lạnh lẽo, sao có thể khiến người khác bớt lo được đây?”
Chu Hi bình tĩnh nhìn nàng: “Mẫu hậu đang đau lòng cho nhi thần sao?”
Lâm Uyển ngẩn ra, Chu Hi đưa một tay chậm rãi đẩy xe lăn đến gần nàng: “Đúng không? Mẫu hậu!”
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lại vô cớ lộ ra ý tứ tra hỏi, Lâm Uyển lui về sau hai bước theo bản năng, khoảng cách vừa được nhích lại, lập tức giãn ra xa, thậm chí còn xa hơn vừa rồi nửa bước chân.
Chu Hi nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của nàng, hắn dừng bánh xe lại, giọng ôn hoà: “Mẫu hậu sợ cái gì, ta đã nói rồi, nếu mẫu hậu quyết tâm rời đi thì hai chân này của ta đuổi không kịp!”
Vừa dứt lời, đột nhiên mặt hắn đổi sắc, cúi đầu ho khan không ngừng, hai tai đỏ lên, lò sưởi tay rơi xuống lăn trên đất.
Lâm Uyển thấy hắn cong lưng ho đến độ thở không nổi, nàng không nghĩ ngợi gì liền tiến đến vỗ lưng nhuận khí cho hắn. Bàn tay mảnh khảnh vuốt ve bộ y phục mỏng manh trên lưng hắn, ngón tay nàng có thể cảm nhận được những đốt xương sống gồ ghề trên lưng.
Nàng xoa xoa ước chừng độ dày y phục trên người, rồi nhíu mày cởi áo khoác bạch hồ ra khoác lên cho hắn. Nàng lo lắng mở miệng như ra lệnh: “Ngươi đã ho đến mức này, đêm nay không thể ở lại đây nữa, lát nữa về Cảnh Hoà Cung, thỉnh thái y đến xem…”
Lâm Uyển vừa dứt lời, bàn tay đột ngột bị Chu Hi nắm lấy, sức hắn lớn đến mức các khớp tay nàng đều trắng bệch.
Lúc này, Lâm Uyển không nhẫn tâm vứt bỏ hắn, đành chịu cơn đau mặc hắn nắm lấy, trong khoảng thời gian ngắn, khắp điện đều chỉ nghe được tiếng hắn cố gắng đè nén con ho, nếu không phải hắn biết mình mang bệnh gì, thì trông như hắn ho đến chết đi.
Mấy ngày nay, Chu Hi không tiếc mạng sống chà đạp bản thân mình, cuối cùng cũng nhiễm phong hàn như mong muốn, ho liên tục không ngừng nghỉ, qua một hồi lâu, hắn mới chầm chậm điều tiết hơi thở.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn ấm áp trong tay, sau đó liếc mắt nhìn đám lông hồ ly quấn quanh vai mình, trên chiếc áo lông vẫn còn vương hơi ấm của nàng, đặc biệt có mùi hương rất dễ ngửi.
Chu Hi rũ mắt nhẹ ngửi, sau đó từ từ ngẩng đầu, nhìn Lâm Uyển mặt mày lo lắng không biết phải làm sao.
Sự quan tâm của nàng rõ ràng đã vượt qua khoảng cách của mẫu hậu và nhi thần nên có, Chu Hi cong khoé môi cười, mở miệng: “Đến cuối cùng, mẫu hậu vẫn đau xót cho nhi thần!”
Vì ho quá nhiều, nên giọng hắn có hơi khàn, Lâm Uyển xem như không nghe thấy lời này, nàng lấp liếm, nói: “Để ta đưa ngươi về Cảnh Hoà Cung…” Nói rồi nàng muốn rút tay ra khỏi hắn.
Chu Hi không dây dưa, hắn buông tay nàng ra, khom lưng nhặt lò sưởi trên đất lên, nói: “Gió tuyết quá lớn, nếu phải về Cảnh Hoà Cung khả năng dọc đường sẽ hứng hết gió lạnh, sợ là ngày mai nhi thần không dậy nổi, tối nay cứ ngủ ở đây đi!”
Hắn ho một hồi, dường như đã nhận thấy nơi này cực lạnh, hắn kéo cổ áo bạch hồ lại, đưa lò sưởi vào tay áo.
Chu Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Uyển: “Vừa rồi nhi thần ho mệt rồi, giờ không còn sức nữa, phiền mẫu hậu đẩy nhi thần vào thiên điện được không?”
Thái độ hắn thay đổi đột ngột, làm cho Lâm Uyển không thể thích nghi được, nhưng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nàng không đành lòng cự tuyệt.
Nàng đẩy hắn vừa đi vừa nói: “Nếu ngươi muốn ở Võ Anh Điện nghỉ ngơi thì phải giữ ai đó ở bên cạnh để chăm sóc, lát nữa ta tìm tiểu thái giám đưa chút than củi đến cho ngươi, ngươi đừng đuổi người đi nữa!”
Chu Hi nói: “Nhi thần không thích thái giám, tàn tật với đứt mệnh căn chẳng khác gì nhau cả!”
“Vậy thì tìm một tiểu cung nữ an phận vậy!”
Xe lăn đi đến cửa thiên điện, Chu Hi nói: “Nhi thần cũng không thích cung nữ!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Uyển thấy Chu Hi khó hầu hạ như vậy, nàng hỏi: “Vậy ngươi thích…”
Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên đèn dầu trên tường vang lên tiếng “bụp”, chân nàng dừng lại, cuối cùng hiểu được chuyện gì, tay nàng run lên, ném xe lăn lại muốn xoay người rời đi.
Nhưng nào ngờ chân còn chưa cất bước thì cái người vừa rồi không còn chút sức lực nào, bỗng xoay xe lăn lại, đưa tay ôm eo nhỏ của nàng kéo vào trong lồng ngực.
Tấm lưng mảnh khảnh chạm phải vòm ngực rắn chắc, Lâm Uyển bất lực ngã ngồi trên người hắn, lo sợ quay đầu nhìn lại. Chu Hi cười khẽ trên đỉnh đầu nàng, môi hắn dán lên trâm cài, thấp giọng nói: “Mẫu hậu quá mềm lòng với nhi thần, chỉ một chiêu mà người mắc mưu đến hai lần!”