Lâm Ngọc về đến nhà không lâu, Lâm Tĩnh cũng nhíu mày bước vào cửa.
Dưới gối Lâm gia có ba người con, Lâm Uyển vào cung, trong nhà chỉ còn Lâm Tĩnh và Lâm Ngọc. Lâm Tĩnh năm nay 25 tuổi, lớn hơn Lâm Ngọc bảy tuổi, hắn chăm lo cho nàng còn hơn cả Lâm đại nhân.
Tướng mạo Lâm đại nhân rất bình thường, cũng may, ba người con đều giống Lâm phu nhân, dung mạo xuất chúng. Tuy, bề ngoài Lâm Tĩnh chính trực ngay thẳng, cao lớn đĩnh bạt nhưng danh tiếng không mấy tốt đẹp, ở Ứng Thiên Phủ, hắn nổi tiếng là người có tính khí nóng nảy.
Hai năm trước, Lâm Tĩnh tranh cãi với một quan thần khác tại triều, bị Hoàng Đế cho người của Tư Lễ Giám kéo xuống, suýt chút nữa bị ăn gậy trước mặt mọi người. Nếu không phải Lâm đại nhân cầu tình cho, sợ là hắn phải cởi quần nằm sấp trước Ngọ Môn, mất sạch thể diện.
Lâm Tĩnh bước vào viện, bàn chân như đạp gió, hạ nhân quét lá trong đình thấy đôi mày dính chặt kia của hắn vội khom người tránh đi thật xa.
Lâm Ngọc đang ở trong phòng tán gẫu với đại tẩu Tần Mi An. Vừa vào cửa, Lâm Tĩnh không quan tâm đến hình tượng, ngồi phịch lên ghế dựa, vẻ mặt bực bội nhìn chằm chằm cây cổ thụ đang rớt lá trong sân.
Với bộ dạng này, nếu trong tay có rìu, sợ là hắn sẽ chém hết tất cả các cây cổ thụ trong đình mất.
Mỗi khi cãi nhau với người khác trên triều, Lâm Tĩnh trở về nhà sẽ không nói gì, Tần Mi An đã quen với điều đó. Nàng và Lâm Ngọc liếc nhìn nhau, sau đó rót ly trà nóng đứng dậy đưa đến cho hắn, dịu dàng nói: “Sao vậy? Ai chọc chàng giận rồi?”
Lâm Tĩnh nhận ly trà định uống, Tần Mi An giữ tay hắn lại, nói: “Chậm chút, còn đang nóng!”
Nói rồi, nàng khom lưng đến gần thổi trà giúp hắn, rồi cầm tay đưa trà đến miệng hắn: “Được rồi!”
Tần Mi An làm phu thê với Lâm Tĩnh đã gần mười năm, tính tình nàng ôn nhu, cẩn trọng, vừa hay khắc chế được tính khí nóng nảy của Lâm Tĩnh. Chỉ vài câu nói đã khiến sắc mặt Lâm Tĩnh dịu đi không ít.
Hương thơm của trà nóng làm dịu tâm tình, Lâm Tĩnh buông chén trà, nói: “Chuyện Hoàng Thượng hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ bắt Vương Thường Trung vào ngục thẩm vấn, hai người đã nghe chưa?”
Tần Mi An gật đầu: “Hôm nay, khi tiểu muội vừa về, trùng hợp gặp Bắc Trấn Phủ Sử Lý đại nhân ở bên ngoài Vương phủ, hai người bọn ta vừa mới nhắc đến chuyện này!”
Lâm Tĩnh cười lạnh: “Hắn ta thật nhanh nhẹn, Hoàng Thượng vừa mới hạ chỉ chưa đầy một canh giờ, vậy mà người của Cẩm Y Vệ đã bắt người về Chiếu Ngục, có lẽ giờ này đang ăn đòn roi rồi cũng nên!”
Lâm Tĩnh nhìn Lý Hạc Minh không thuận mắt, không bởi chỉ vì quyền thế của Cẩm Y Vệ quá lớn, hình phạt khắc nghiệt, mà còn vì chuyện từ hôn của Lâm Ngọc và Lý Hạc Minh.
Tần Mi An lo lắng: “Vương Thường Trung có làm việc chung với chàng ở Hộ Bộ, lần này hắn vào ngục có ảnh hưởng gì đến chàng không?”
Lâm Tĩnh nghe được lời này, cơn giận vừa mới dịu đi, bỗng bùng lên lại: “Chính vì không liên quan đến ta nên mới khiến người ta khó chịu! Sự việc của Vương Thường Trung ảnh hưởng sâu rộng, hiện tại không thể nói rõ ràng với hai người được. Nhưng ta được bổ nhiệm vào Hộ Bộ được bao lâu? Vậy mà Lễ Bộ lại nhảy ra nói vị trí tả, hữu Thị Lang của ta và Vương Thường Trung có liên quan đến nhau, cần phải đưa đi thẩm vấn cùng. Thật nực cười! Một khi bước vào Chiếu Ngục của Cẩm Y Vệ, đến khi bước ra có còn nửa cái mạng không? Nếu lưu lại mầm bệnh thì phải làm sao, ta còn chưa kịp sinh nữ nhi nữa!”
Tần Mi An nghe hắn nói, cảm thấy có hơi không đứng đắn, nàng vội cầm khối điểm tâm trên bàn nhét vào miệng hắn: “Tiểu muội còn ở đây, chàng nói lung tung cái gì đấy!”
Lâm Tĩnh nhai điểm tâm nàng vừa nhét vào, Tần Mi An rót ly trà cho hắn.
Lâm Tĩnh lấp đầy bụng, nhìn thấy từ khi mình trở về, Lâm Ngọc không nói gì cả, hắn quan tâm hỏi: “Sao vậy? Hình như tâm tình muội không tốt lắm!”
Hắn nhớ đến lời Tần Mi An vừa nói, rằng khi nàng trở về có nhìn thấy Lý Hạc Minh đang làm việc, vội hỏi: “Chẳng lẽ tên họ Lý kia ức hiếp muội!”
Lâm Ngọc không muốn nói về chuyện ngựa của Cẩm Y Vệ chắn lộ, nàng lắc đầu: “Không phải, muội không làm quan trong triều, sao hắn có thể ức hiếp muội được. Chỉ là, muội thấy trước giờ mẫu thân và thê tử của Vương Thường Trung có giao tình rất tốt, muội sợ mẫu thân biết được chuyện sẽ buồn!”
Lâm Tĩnh nhíu mày: “Việc này ầm ĩ rất lớn, sợ là không thể giấu được người, khoảng thời gian này nếu người muốn ra ngoài, muội ngó chừng người một chút, đừng để người bi thương nói những lời không hay, bị người ta bắt thóp!”
Lâm Ngọc gật đầu: “Được!”
Hiểu ý con cái, ngày hôm sau, sau khi ăn xong Lâm phu nhân muốn lên núi cầu phúc.
Lâm Tĩnh vừa nghe xong định lên tiếng can ngăn, nhưng Lâm phu nhân lại nói: “Mấy ngày trước, lão hoà thượng của Linh Vân Tự đi du ngoạn đã trở về, sắp tới sẽ phải đi nữa, ta đưa tiểu muội con đến đó xin nhân duyên. Nó đã mười tám tuổi rồi, nếu còn chần chừ sợ là không gả đi được!”
Mấy năm nay người làm gì bận tâm đến hôn sự của Lâm Ngọc, còn cầu nhân duyên? Lâm Tĩnh biết đây chỉ là cái cớ, nhưng hắn không muốn phật ý, vả lại Lâm Ngọc ở nhà một ngày thì người ngoài sẽ đồn đại quan hệ của nàng và Lý Hạc Minh thêm một ngày.
Nghĩ đến đây hắn lại phiền lòng, nửa năm nay Lâm Ngọc không đề cập đến hôn sự là vì thân thể nàng không tốt. Còn về Lý Hạc Minh, nữ nhân trong thành muốn gả cho hắn làm thê thiếp nhiều vô số kể, hắn cứ ở vậy không chịu tìm một nữ nhân để thành hôn là có ý gì?
Lâm đại nhân không có ở nhà, nên không ai lay chuyển được mẫu thân. Lâm Ngọc nhìn sắc mặt Lâm Tĩnh khó coi, nàng đặt chén thuốc bổ xuống: “Mẫu thân, con không gấp!”
“Nhưng ta gấp,” Lâm phu nhân thở dài: “Có một số việc không cúi đầu với thần Phật, ta không thể ngủ được, con cứ xem như đi giải sầu cùng mẫu thân đi!”
Lâm Ngọc nghe xong, đành gật đầu đồng ý: “Vâng!”
Mỗi lần Lâm phu nhân lên núi không dưới năm ngày. Nghe kinh, bái phật, cầu thần, hỏi quẻ cái nào cũng làm. Bà lớn tuổi có thể tĩnh tâm được nhưng Lâm Ngọc thì không như vậy, nàng không tin thần, không tin quỷ, cũng không ăn được đồ ăn thanh đạm, nhạt nhẽo trên núi.
Trước ngày lên núi một ngày, Lâm Ngọc đưa Trạch Lan lên phố tìm mua một chút đồ linh tinh và đồ ăn vặt, định sẽ giấu trong hành lý, lén mang lên núi.
Mua xong, thời gian vẫn còn sớm, nàng nhìn thấy các triều thần nối đuôi nhau ra khỏi Ngọ môn, nên lệnh cho xe ngựa dừng bên đường. Nàng đứng bên cạnh xe ngựa đợi Lâm Tĩnh về cùng.
Quan phục của triều thần đều hao hao giống nhau, nàng nhìn hơi rối mắt. Vất vả lắm mới nhìn thấy được bóng dáng của Lâm Tĩnh trong đám đông, nàng định gọi hắn thì bên cạnh đột nhiên phủ một bóng râm.
Nàng quay đầu lại nhìn, thấy Lý Hạc Minh ngồi trên lưng ngựa, tay nắm dây cương, eo mang Tú Xuân đao, từ trên cao nhìn nàng.
Ánh mắt vô cùng sắc bén, tựa như muốn nhìn thấu nàng.