Lâm Ngọc chơi đùa trong tuyết nửa ngày, còn chắc nịch khẳng định với Lý Hạc Minh rằng mình không sao. Nhưng thân thể nàng được nuôi dưỡng bằng thuốc bổ quanh năm thì sao có thể chịu được, đến đêm đã bắt đầu ho khan.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy nhiễm phong hàn lại là chuyện đáng xấu hổ như lúc này, nàng ho hai tiếng liền vội che miệng, nghiêng đầu lén nhìn Lý Hạc Minh đang cắt bấc đèn, hy vọng hắn không nghe nàng ho.
Nhưng tiếng ho chói tai như vậy sao Lý Hạc Minh không thể nghe được, hắn không nói gì đứng lên, cầm áo ngoài đang treo trên giá, cau mày ra ngoài cho người đi gọi đại phu.
Đại phu chẩn bệnh xong, nói Lâm Ngọc không có gì đáng ngại, chỉ bị nhiễm chút phong hàn. Rồi kê một phương thuốc điều trị, bảo nàng sắc thuốc uống theo đơn một, hai ngày là sẽ khỏi.
Lý Hạc Minh tiễn đại phu đi rồi lập tức bảo phòng bếp sắc một chén, hắn nhìn chằm chằm Lâm Ngọc uống hết mới được đi ngủ.
Lâm Ngọc súc miệng xong, hai người nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, nàng thấy giữa trán Lý Hạc Minh đã nhăn thành nếp gấp, liền đưa tay vuốt thẳng mày hắn: “Đừng có lúc nào cũng nhíu mày như vậy, sẽ mau già lắm đó, lỡ như chàng xấu xí thì sao?”
Lý Hạc Minh giãn mày ra, bắt lấy tay nàng, nhét vào trong chăn, nghiêm túc đáp lại: “Vậy thì nàng chỉ có thể sống hết quãng đời còn lại cùng với Lý Hạc Minh vừa già vừa xấu này thôi!”
Lâm Ngọc mím môi cười, sau đó cảm giác cổ họng ngứa ngáy, che miệng lại ho vài tiếng. Lý Hạc Minh lật người nàng nằm nghiêng vỗ lưng cho nàng. Lâm Ngọc ngưng cơn ho, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Lúc trước ở trên núi Linh Vân, chàng hỏi ta vì sao từ hôn, bây giờ đã biết nguyên nhân chưa?”
Lý Hạc Minh từng kiên quyết muốn biết nguyên do từ chính Lâm Ngọc, mà, hiện giờ hắn đã cưới được người vào cửa, nên không còn chấp niệm như trước nữa. Hắn nhướng mày, bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Lâm Ngọc nghĩ đến lời Từ Thanh Dẫn nói, trong lòng vẫn buồn bực không yên, nàng từ tốn nói: “Từ Thanh Dẫn ám chỉ thân thể ta yếu ớt, khó bề mang thai, họ Lý chỉ còn một mình chàng nối dõi, nếu ta thành thân với chàng, có khi sẽ khiến Lý gia đoạn tử tuyệt tôn, trở thành tội nhân của Lý gia!”
Lý Hạc Minh nhớ đến thái độ né tránh của Lâm Ngọc lúc trước, hắn đưa tay dịch lại chăn cho nàng, nói: “Vậy là nàng tin?”
Lâm Ngọc khẽ gật đầu, áy náy nói: “Ta luôn cho rằng những lời này là chàng muốn nàng ta chuyển đến, muốn ta tự biết xấu hổ mà rút lui, trong cơn tức giận, ta quyết định thoái hôn!”
Từng tội danh đổ lên đầu Lý Hạc Minh mà hắn không hề hay biết gì, chỉ sau khi thành thân, hắn mới biết được ngọn nguồn của chuyện này.
Nhưng Lâm Ngọc lại nói: “Trước kia, khi nghe nàng ta nói, ta thật sự rất tức giận, giờ nghĩ lại, không phải nàng ta nói không có lý. Chàng nhìn đi, ta chỉ chơi tuyết một chút thôi đã đổ bệnh rồi, thân thể gầy yếu như vậy, sợ là rất khó để mang thai!”
Lâm Ngọc không phải là người sẽ ép uổng bản thân để làm hài lòng người khác, nàng sẽ không vì vậy mà khuyên Lý Hạc Minh cưới thêm thiếp thất, chỉ là, nàng cảm thấy nên nói rõ ràng với hắn một lần.
Lý Hạc Minh không quan tâm lắm, hắn nhàn nhạt nói: “Có cũng được, không có cũng được, ta không quan tâm đến hài tử, cũng không có kiên nhẫn để dạy bảo chúng. Nếu nhất định cần phải có hài tử để nối dõi tông đường thì ta đã đi tìm một quả phụ mắn đẻ để nuôi dưỡng rồi, hà cớ gì phải năm lần bảy lượt tính kế chỉ để cưới được nàng!”
Vẻ mặt hắn nói đến hai chữ “tính kế” cực kỳ thản nhiên, Lâm Ngọc thấy trái tim mình có cảm giác rất khó tả, giữa nàng và Lý Hạc Minh có rất nhiều gút mắc thăng trầm.
Rất nhanh nàng đã thoát khỏi những suy nghĩ đó, đưa tay véo mạnh eo hắn, giận dỗi nói: “Cái gì mà nuôi quả phụ mắn đẻ, chàng đừng mơ!”
Lý Hạc Minh đưa tay phất ánh nến, buông rèm, xoay người ôm nàng, nhắm mắt nói: “Vậy thì vào giấc mơ để quản ta luôn đi!”
Thân thể Lâm Ngọc không khoẻ, hai ngày nay sắc mặt Lý Hạc Minh không được tốt. Hà Tam thấy vậy, cả ngày không dám nói thêm nửa lời, sợ lửa kia phừng cháy trên đầu mình, sau khi làm xong thì đến Giáo Phường Ti tìm Bạch Trăn cô nương để kể khổ.
Lâm Tĩnh gặp Lý Hạc Minh trên phố, y cho rằng hai người bọn họ lại cãi nhau. Hỏi ra mới biết Lâm Ngọc nhiễm bệnh, nên đi theo Lý Hạc Minh đến Lý phủ thăm.
Lâm Ngọc đã ổn hơn nhiều, chỉ là nàng rất sợ lạnh, một chút cũng chịu không nổi. Huynh muội gặp nhau, Lý Hạc Minh biết ý đi xuống bếp xem thuốc của nàng đã sắc xong chưa, nhường nơi này cho hai người.
Lý Hạc Minh không hề nói với Lâm Tĩnh nguyên nhân vì sao Lâm Ngọc nhiễm lạnh, nhưng y nhìn thấy tuyết đắp thành hình “Tam Ca” trong sân, thì đã rõ, vừa vào cửa đã sầm mặt giảng cho Lâm Ngọc một trận.
“Chơi tuyết vui không? Vừa mới gả cho người ta thì đã bắt đầu phóng túng, muội đúng là con thỏ tinh thích nghịch trong tuyết. Chẳng trách mẫu thân bảo ta đến tìm Lý Hạc Minh nói hắn trông chừng muội một chút, mới qua mấy ngày mà muội đã nằm trên giường bệnh!”
Lâm Ngọc ôm lò sưởi tay ngồi trên ghế dựa nghe hắn “thuyết giảng”, không dám cãi lại nửa lời. Đợi đến khi hắn mỏi miệng, vội dâng ly trà lên, xin tha: “Ca ca đừng nói nữa, muội biết sai rồi!”
Nàng thấy Lâm Tĩnh còn muốn nói nữa, lập tức đổi đề tài: “Lúc trước thân thể tẩu tẩu không khoẻ, bây giờ đỡ hơn chưa?”
Lâm Tĩnh đưa trà lên đến miệng còn chưa kịp uống, nghe Lâm Ngọc hỏi, khoé miệng không thể kìm được, cong lên: “Không sao. Chỉ là nàng đang có thai thôi. Sáng nay, khi ta ra cửa, nàng bảo ta thông báo với Lý Hạc Minh để hắn nhắn lại cho muội!”
Lâm Tĩnh làm bộ bình tĩnh, nhưng dáng vẻ vui mừng trên mặt lại không thể giấu được.
Tuy ngày đó, Lâm Ngọc đã đoán được Tần Mi An có thai, nhưng bây giờ đã chắc chắn vẫn khiến nàng cười vui vẻ. Nàng nhớ đến tính tình của Lâm Tĩnh, nên nhắc nhở: “Tẩu tẩu bây giờ rất quý giá, huynh phải cẩn thận chút, thu tính tình lại, đừng khiến tẩu tẩu không vui!”
Lâm Tĩnh buông chén trà: “Ta biết rồi, cho nên hôm nay ta đến cửa hàng Hà gia trên phố mua điểm tâm thì gặp Lý Hạc Minh!”
Nhắc đến điểm tâm, Lâm Ngọc nhớ đến mấy lời dở dang Lý Hạc Minh nói lúc đó. Nàng hỏi Lâm Tĩnh: “Lúc trước muội ở nhà, có người nào của Lý gia đưa bánh hạt dẻ đến không?”
Lâm Tĩnh đột nhiên nghe nàng nói đến chuyện không liên quan, nên khó hiểu: “Bánh hạt dẻ gì?”
Lâm Ngọc giải thích: “Lý Hạc Minh nói, trước kia chàng ấy từng mua bánh hạt dẻ cho muội, nhưng muội không nhớ gì cả. Muội hỏi chàng ấy mua khi nào thì chàng ấy không chịu nói. Muội nghi ngờ chàng ấy lừa muội!”
“Hắn tặng muội trong mơ đó!” Lâm Tĩnh thuận miệng nói, hắn ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, chợt “à” lên, rồi nói: “Khi còn nhỏ, muội từng bị lạc, muội còn nhớ không? Lúc đó có một thiếu niên trạc tuổi ta đưa muội về, trong ngực muội còn ôm hai túi bánh hạt dẻ nữa!
Chuyện Lâm Ngọc đi lạc hắn nhớ rất rõ, bởi vì hắn là người làm lạc mất nàng, sau khi tìm thấy nàng, hắn bị ăn một trận đòn mềm xương, lúc sau còn bị bỏ đói hai ngày ở từ đường, cuối cùng đầu gối bầm tím đến độ bò đi không nổi.
Dứt lời, đột nhiên hắn tỉnh táo hơn, kinh ngạc hỏi Lâm Ngọc: “Con khỉ ốm đen như than kia chẳng lẽ là Lý Hạc Minh?”