Hàm Ngọc

Chương 62: ĐI ĐIỀU TRA!



Edit: Khả Khả

Năm nay tuyết rơi rất nhiều, màu trắng xóa phủ khắp đất trời, núi rừng không còn nhìn thấy màu xanh tươi. Sau khi Tần Mi An có thai, trong cung cũng truyền ra tin vui, Uyển phi vào cung nhiều năm cuối cùng cũng đã có thai.

Khi Lâm Uyển vào cung, nàng còn rất trẻ, tuy những năm qua sống trong hậu cung, nàng nhận được rất nhiều sự sủng ái của hoàng đế, nhưng bản thân lại không có con, hiện giờ đã mang long thai, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm rồi.

Trong ba tỷ muội, chỉ có Lâm Ngọc là được nhàn thân, khi nàng về Lâm phủ thăm Tần Mi An, nàng có viết thư nhờ người mang vào cung hỏi thăm sức khỏe của đại tỷ mình.

Vương Nguyệt Anh nhìn thấy bóng dáng của nàng ở phía xa xa, tựa như đang nhìn thấy dáng vẻ của tiểu cô nương khi nàng chưa xuất giá.

Tuy trong lòng bà rất vui, nhưng không khỏi lo lắng việc Lâm Ngọc về nhà mẹ đẻ sẽ khiến Lý Hạc Minh không hài lòng, cho nên khuyên nhủ vài câu.

Nào ngờ, Lâm Ngọc lại nói là do Lý Hạc Minh bảo nàng thường xuyên về nhà chơi, còn nói, tuy là đã gả cho hắn nhưng không cần phải xa cách người nhà. Sau khi nghe xong, Vương Nguyệt Anh càng thêm hài lòng về tiểu tế Lý Hạc Minh này.

Có khi Lý Hạc Minh xong việc sớm, hắn sẽ đến Lâm phủ đón Lâm Ngọc về nhà, Vương Nguyệt Anh thường giữ họ lại ăn cơm, hắn cũng nghe theo.

Nhưng so với nữ nhi bé bỏng này, bà càng nhớ đến đại nữ nhi của mình ở trong cung cả năm chưa được thấy mặt lần nào, nghĩ đến đây bà lại buồn tủi.

Trời đông giá rét vội vàng trôi qua, đầu xuân, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc, thì ở Cấp Huyền cách Đô Thành vài trăm dặm về phía Tây Bắc cấp báo tình hình thiên tai về…. một cơn động đất nhỏ.

Trận động đất này đã xảy ra vào cuối năm trước, không nghiêm trọng lắm, ít nhất là ở Ứng Thiên Phủ xa xôi này không hề phát hiện ra. Nhưng gần đây Cấp Huyền báo lên cho triều đình rằng có vài trăm hộ dân đã sụp lún.

Thiên tai vốn là việc nằm ngoài kiểm soát, nhà sập thì cứ sập, chỉ có mấy trăm hộ dân, sau khi trấn an bá tánh xong thì cho Hộ Bộ chi tiền tái tạo là được. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hầu hết những ngôi nhà sụp lún này vừa tái tạo cách đó không lâu.

Mấy năm trước, vùng Hà Nam xảy ra lũ lụt, cơn lũ đã hủy hoại hơn nửa huyện Cấp Huyền, Công Bộ và Tri Huyện ở đó phụ trách tu bổ hơn ngàn ngôi nhà mới.

Cái gọi là miếu nhỏ thì luôn gió lớn, hồ cạn rùa sống nhiều. Hiện tại, chỉ mới mấy năm, mái hiên của những ngôi nhà đó còn chưa đóng rêu, thì đã sụp lún với cơn động đất nhỏ này.

Nhẩm tính lại, hầu hết những nhà mới làm đều bị sập, không biết lúc trước xây dựng đã dùng loại gỗ mục, đá vụn nào mới gây ra thảm họa này, tội này nếu tra ra sẽ liên quan đến tham ô, không làm tròn trách nhiệm.

Luật lệ của Đại Minh vô cùng nghiêm khắc, cho nên, khi xảy ra động đất, các quan địa phương lo sợ mũ quan của mình gặp nguy hiểm, nên giấu nhẹm không báo, giả vờ trích chút tiền riêng của bản thân để tu sửa cho dân. Trong đó, có một vài viên quan yêu dân bị đám quan khác cấu kết với nhau bịt kín thông tin, không cho truyền đến tai thiên tử, cho dù bọn họ có dùng hết tiền của trong nhà cũng không thể cứu tế bá tánh đã trôi dạt khắp nơi.

Nhà dân bị sụp, hơn một ngàn bá tánh không có nơi ở, quấn người bằng bộ y phục rách nát, co ro trong túp lều tranh dựng tạm. Tuyết mạnh gió lớn, chỉ mới hơn hai tháng ngắn ngủi, trong huyện đã mọc lên hơn trăm cái mộ hoang, thật sự thảm khốc vô cùng



Suy cho cùng, giấy không thể gói được lửa, đầu xuân, thời tiết ấm hơn chút, một viên quan ở Cấp Huyền báo cáo việc này lên, lập tức Công Bộ và vài viên quan phụ trách việc này năm đó bị tống vào ngục.

Khi Cẩm Y Vệ thẩm vấn, viên quan ấp úng, nói năng thận trọng, mập mờ. Chuyện này muốn giải quyết triệt để, Lý Hạc Minh cần phải đến Cấp Huyền một chuyến.

Cẩm Y Vệ đi điều tra không được chậm trễ giây phút nào, sau giờ ngọ, Lý Hạc Minh vào cung nhận lệnh, sáng hôm sau, trời chưa tỏ đã phải xuất phát.

Khi hắn hồi phủ, Lâm Ngọc đang ngồi cạnh bàn, cầm cây búa nhỏ đập quả hạch đào (hạnh nhân) ăn. Tay còn lại đang lật sổ sách ra xem, nước trà châm đầy ly, trông giống như là đang tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để tính toán lại.

Luận về thêu thùa, Lâm Ngọc đứng hàng đầu, nhưng đập quả hạch đào, nàng lại rất vụng về. Khi còn bé, trong lúc đập quả hạch đào thì chiếc búa sắt lại gõ trúng tay nàng, rướm máu đau tận mấy ngày, từ đó nàng không dám đập quả hạch đào nữa, kẹp ở sau cửa thì nàng ngại dơ. Hiện tại, nàng lấy búa sắt gõ lên quả hạch đào nằm trên bàn đá, nó lăn qua lăn lại, không hề có vết nứt.

Lý Hạc Minh đi vào, gỡ đao xuống, hỏi nàng: “Sao không sai người tách rồi mang lên?”

Lâm Ngọc đang “chiến đấu” với quả hạch đào, Lý Hạc Minh nói xong, phải đến nửa ngày sau nàng mới “ừ” một tiếng, không biết có hiểu hắn đang nói gì hay không.

Lý Hạc Minh không nói nữa, bưng chén trà của nàng lên uống, Lâm Ngọc gõ vài cái không được thì bắt đầu bực bội, nàng buông búa ra, nhỏ giọng nói với Lý Hạc Minh: “Chàng giúp ta đi!”

Lý Hạc Minh buông chung trà, không cần dùng đến búa, đưa tay nhặt hai viên hạch đào, nắm lòng bàn tay lại, dùng lực, lập tức nghe được tiếng “rắc” giòn tan.

Hắn mở tay ra, hai quả hạch đào đã lộ nhân bên trong.

Hắn đưa tay đến trước mặt Lâm Ngọc, nàng nhặt hạch đào trong tay hắn ăn, ăn xong thì lấy bàn chải nhỏ quét bụi trong tay hắn đi. Sau đó, lựa hai viên hạch đào lớn hơn bỏ tiếp vào lòng bàn tay hắn.

Lý Hạc Minh vẫn bóp nát rồi đưa cho nàng. Lâm Ngọc nhặt một hạt lên đưa đến miệng hắn, còn một hạt thì mình ăn. Sau, nàng đưa cả đĩa ngọc cho hắn, sai bảo như hạ nhân: “Tách hạt ra đi!” Nói xong, nàng tiếp tục xem sổ sách.

Đương nhiên, Lý Hạc Minh vẫn làm theo ý nàng, hắn vừa bóc hạt cho nàng, vừa nói: “Ngày mai ta phải rời khỏi thành rồi!”

Lâm Ngọc khảy bàn tính: “Đi đâu?”

“Cấp Huyền, vùng Hà Nam!”

“Điều tra sao?”

“Ừ”



“Khi nào về?”

“Xong việc sẽ về!”

Nàng chăm chú nhìn sổ, hỏi vài câu rồi thôi. Lý Hạc Minh chăm chỉ bóc quả hạch đào cho nàng, cũng không quấy rầy. Nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sổ sách trong tay nàng.

Trước kia, hắn rất ít khi quản chuyện trong phủ, mấy cửa hàng, thôn trang đều bỏ hoang. Từ sau khi Lâm Ngọc tiếp quản mới bắt đầu có khởi sắc, cũng từ đây, mỗi ngày Lý Hạc Minh phải ngửa tay xin tiền, xin được bao nhiêu là còn phải phụ thuộc vào chuyện kinh doanh trong phủ.

Hắn nhìn thấy Lâm Ngọc cười tươi hạ bút ghi một con số khủng thu vào, chầm chậm vươn tay về phía nàng: “500 lượng!”

Lâm Ngọc ngơ ngác: “Hả? 500 lượng gì?”

Lý Hạc Minh nói: “Lộ phí!”

Hắn vừa nói xong, liền thấy Lâm Ngọc nhíu chặt mi lại. Lý Hạc Minh không thường lui tới với các quan viên, cũng ít phải chi tiền ra ngoài, ba năm cầm mười lượng bạc cũng coi là giàu. Hiện tại, hắn thấy sắc mặt Lâm Ngọc không vui, liền giật mình, hắn cho rằng bản thân mình đã xin nhiều quá.

Hắn sợ Lâm Ngọc nghĩ hắn phá của, nên vừa quan sát sắc mặt nàng, vừa cẩn trọng nói: “Không cho 500 thì cho 200 cũng được!”

Mày Lâm Ngọc càng nhíu chặt hơn, Lý Hạc Minh không chịu nhượng bộ, phân tích: “Nam nhân đi ra ngoài làm việc, ít nhất phải có 200 lượng trên người!”

Lâm Ngọc thở dài, nàng đứng dậy đến trước rương trang điểm, mở ngăn kéo nhỏ ở dưới ra, bên trong có một xấp ngân phiếu, nàng tiện tay lấy một ngàn lượng, sau đó ngẫm nghĩ, sợ hắn không đủ dùng, nàng lại mở ra lấy thêm một ngàn lượng nữa.

Nàng đưa bốn tờ ngân phiếu cho Lý Hạc Minh, nghiêm túc nói: “500 lượng sao mà đủ được, chàng ra ngoài làm việc, có rất nhiều việc phải cần dùng đến tiền, trên người ít gì cũng nên có vài ngàn!”

Lý Hạc Minh nhướng mày, cất ngân phiếu vào trong ngực.

Khả: Các bà nghĩ xem, lão Lý cầm tiền đi đâu?? Là đi cho gái, bị tiểu Ngọc bắt quả tang kkk.

 

------oOo------