Hàm Ngọc

Chương 64: BÀI VỊ!



Edit: Khả Khả

Trong từ đường của Lý phủ có vô số bài vị của tổ tông, vì lo lắng mưa gió sẽ làm hỏng bài vị, nên quanh năm suốt tháng, cửa sổ đều bị rèm che kín mít.

Cửa vừa đóng lại, không khí bên trong từ đường yên tĩnh đến mức khiến người ta sinh ra cảm giác sởn gai óc.

Hương khói nghi ngút, ánh nến mờ nhạt chiếu lên một vài cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ trên bài vị. Từ Thanh Dẫn quỳ trên đệm hương bồ, sắc mặt thờ ơ nhìn linh bài viết ba chữ “Lý Phong Lâm” ở hàng dưới cùng.

Thị nữ của nàng ta đứng ở phía xa xa nơi ánh sáng có thể chiếu vào căn phòng, ánh mắt khiếp sợ đảo qua khắp các góc tường tăm tối, vẻ mặt đầy hoang mang, quả nhiên là đang sợ hãi cái nơi thờ phụng người chết này.

Thường ngày Từ Thanh Dẫn thắp hương bái phật, dường như rất tin vào thần phật, giờ phút này không hề có chút sợ hãi. Nàng đốt giấy vàng ném vào chậu tang, đốt từng tờ chậm rãi, mỗi một tờ nàng xé rách rồi mới ném vào, chớp mắt đã bị ngọn lửa đốt thành tro.

Dân gian thường nói, nếu giấy tiền đốt không hết, người dưới sẽ không nhận được.

Trên mặt Từ Thanh Dẫn không còn nét cười như vừa rồi gặp Lâm Ngọc nữa, ánh lửa lướt qua ánh mắt lãnh đạm đầy mệt mỏi, một thân bạch y tầm thường, trông giống như một nữ quỷ đến từ địa ngục.

Nàng thì thầm với bài vị của Lý Phong Lâm: “Đừng trách ta vì sao mấy tháng rồi không đến thăm chàng, năm ngoái, đệ đệ tốt của chàng đã đuổi ta ra khỏi phủ, ta không tiện ghé phủ, sợ là sau này cũng không thể thường xuyên đến, tiền này ở dưới chàng dùng tiết kiệm một chút, dùng hết rồi thì không còn nữa đâu!” Nàng nói hết những lời muốn nói, sau đó từ đường lại yên ắng trở lại.

Lúc này, thị nữ không dám đáp lời nàng, và đương nhiên linh vị lạnh lẽo kia cũng sẽ không thể trả lời nàng.

Có lẽ, Từ Thanh Dẫn đã quen với sự im lặng lạnh lùng này, nàng cũng không cần người khác đáp lời, tiếp tục nói: “Chàng cũng đừng trách ta bủn xỉn, hay giận ta vì sao không đốt nhiều hơn một chút, ta không có tiền. Chàng biết đấy, ta không phải người giỏi buôn bán, cửa hàng chàng để lại cho ta làm ăn không tốt, cũng chỉ đủ sống qua ngày, không dư giả gì!”



“Đúng rồi, thời gian trước, ta có về nhà mẹ đẻ, đi đi về về cũng mất hơn 20 ngày, chỉ là muốn về thăm người nhà, nhưng lại không có tiền, đi đến đâu cũng bị né tránh. Minh Nhi ngày xưa gọi hai tiếng “tẩu tẩu”, giờ đây không còn thân thiết nữa, cha mẹ nhìn ta với ánh mắt chán ghét, họ phàn nàn vì sao ta lại vô dụng như vậy, ngay cả cây cột vàng của Lý gia mà ôm cũng không xong!”

Giọng của Từ Thanh Dẫn có chút bi thương, nói đến đoạn này đột nhiên lại cười lên: “Bọn họ chỉ biết oán trách, nào biết được ta đã cố gắng thế nào, ta đã vứt bỏ mặt mũi cam chịu làm thiếp thất cho đệ đệ chàng rồi, nhưng người ta không cần ta, vậy thì ta còn cách nào nữa đây?”

Nàng lải nhải việc nhà trước bài vị người đã khuất, tựa như phu quân nàng vẫn còn sống. Nhưng thị nữ đứng ở cửa nghe nàng nói năng không kiêng dè, trong lòng nàng hoảng sợ, vội nói: “Phu nhân, người đang nói gì vậy, nếu lang quân trên trời có linh thiêng nghe được sợ là sẽ quở trách người đó!”

Từ Thanh Dẫn im lặng một hồi, bỗng nói: “Trên trời có linh thiêng?”

Nàng ngẩng đầu nhìn mái nhà tối đen như mực, tựa như muốn nhìn xem linh hồn đang ở đâu: “Nếu hắn thật sự có linh thiêng, vì sao mấy năm nay vẫn trơ mắt nhìn ta chịu khổ ở thế gian này, ngay cả trong mộng cũng không về gặp ta?”

Nàng cúi đầu, cười giễu cợt: “Lúc trước cha tử trận, hắn ở biên quan xa xôi, bà bà bệnh dậy không nổi, Nhị Lang tuổi còn nhỏ, là ta khom lưng cúi đầu với người ta, nhận hết mọi tủi nhục. Khi bị miệng lưỡi người đời thoá mạ thì hắn đang ở đâu? Khi ta không có ai nương tựa bị người ngoài oán hận thì lúc ấy, hắn đang ở đâu?”

Trong giọng nói của nàng lộ ra ý hận, đôi mắt không tự chủ được ngấn lệ: “Có nữ nhân nào như ta không, gả cho phu quân đã nhiều năm rồi nhưng số lần gặp mặt vô cùng ít ỏi, đến khi mất đi rồi hài cốt cũng không tìm thấy! Lúc Lý phủ gặp khó khăn nhất, ta không né tránh, ở lại đồng cam cộng khổ đã là tận tình tận nghĩa rồi, hắn ra đi nhẹ nhàng, không quan tâm đến người còn sống đang trong bộ dạng thế nào, hắn có tư cách gì để trách ta?”

Thị nữ chứng kiến nàng từ đầu cho đến bước đường hôm nay, tận mắt nhìn khổ cực của những năm qua bào mòn tính cách nàng như thế nào, thấy nàng oán trách lang quân qua linh bài, thị nữ cũng đỏ mắt theo.

Từ Thanh Dẫn quay đầu lau nước mắt, chiếc trâm bạc trên đầu rơi ra, rớt trên mặt đất, tiếng “keng” giòn giã vang lên, nàng quay đầu ngơ ngác nhìn chiếc trâm bạc rơi cạnh chậu tang, một lúc lâu cũng không cử động.

Thị nữ thấy vậy, vội tiến đến nhặt trâm lên đưa cho nàng, Từ Thanh Dẫn run rẩy tiếp nhận, thấp giọng nói: “Ra ngoài đi…”



Thị nữ lo lắng nhìn thân hình gầy gò của nàng: “Phu nhân…”

Từ Thanh Dẫn đưa lưng về phía nàng, phất  tay, như thể không cầm được nước mắt, giọng nức nở: “Ra ngoài đi…ta có vài lời muốn nói với hắn…”

Thị nữ thở dài, đành đồng ý: “Dạ, phu nhân!”

Cánh cửa sau lưng chậm rãi mở ra, tiếng kẽo kẹt kéo dài, cảnh xuân tươi đẹp chiếu vào phòng, chiếu vào xiêm y trắng ngà của Từ Thanh Dẫn. Nhưng rất nhanh, hai cánh cửa từ từ đóng lại, mọi thứ biến mất.

Từ đường lại quay về không gian yên tĩnh, Từ Thanh Dẫn quỳ lên gối hương bồ, cúi đầu cẩn thận vuốt ve chiếc trâm bạc chạm trổ hoa lài, nói: “Đây là cây trâm lúc trước ở biên quan chàng đích thân làm mang về cho ta, nhiều năm qua ta vẫn luôn giữ!”

Nàng móc khăn lụa, nhẹ nhàng lau cánh hoa không dính chút bụi nào, sau đó cắm cây trâm lên tóc lại: “Lúc trước chàng ở biên quan xa xôi không thể bảo vệ cho ta, ta không trách chàng. Chỉ là, hiện giờ ta phải mưu cầu cho bản thân mình, nếu có thương tổn đến Lý gia nhà chàng, chàng cũng đừng trách ta!”

Nàng sợ hắn không đồng ý, nhìn bài vị của hắn, chậm rãi nói: “Chàng không thể trách ta, Lý Phong Lâm, khi ta gả cho chàng, là muốn trọn đời trọn kiếp ở bên nhau!”

Nàng nhìn chằm chằm bài vị viết ba chữ “Lý Phong Lâm”, sau đó, đứng lên đi ra ngoài, để lại lời nói quả quyết: “Nếu chàng không đồng ý, vậy thì biến thành lệ quỷ tới tìm ta đi!”

 

------oOo------