Căn phòng ở dịch quán không được rộng lắm, Lý Hạc Minh ở Nguyệt Thiên Các, là căn phòng tốt nhất ở đây, nhưng vẫn chật hơn so với tưởng tượng của Lâm Ngọc.
Cánh cửa đóng lại, không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lặng, đến cả động tác vuốt ve xiêm y cũng đều phát ra âm thanh.
Bên trái cửa ra vào, có một cửa sổ nhỏ đang hé mở, nắng xuân chiếu vào phòng dừng trên bộ bàn ghế gỗ, lặng lẽ chạm đến mép váy của Lâm Ngọc. Nàng cẩn thận nhìn cái nơi Lý Hạc Minh đã ở trong thời gian qua, nào ngờ, chỉ mới nhìn một chút, thì sau lưng nàng đột nhiên có một thứ nặng nề đè lên.
Lý Hạc Minh luồng dưới cánh tay nàng quấn lấy vòng eo, im lặng ôm nàng từ phía sau, một cái ôm lấp đầy nỗi nhớ.
Hắn ôm rất chặt, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua lớp y phục dán lên da thịt, hắn vùi đầu vào cổ nàng, giống như con chó săn lạc đường, cuối cùng đã tìm được chủ nhân. Hắn nhắm hai mắt, hít hà hơi thở thuộc về nàng một cách nghiêm túc.
Trước kia, hắn cũng thường xuyên ngửi nàng như vậy, tuy Lâm Ngọc không hiểu được hắn muốn ngửi cái gì, nhưng mỗi lần như vậy nàng đều mặc kệ hắn, đợi đến khi hắn ngửi xong, rồi thèm muốn hôn nàng, Lâm Ngọc cũng ngoan ngoan để yên cho hắn cởi xiêm y nàng luôn.
Hơi thở nóng rực phả trên vai, Lâm Ngọc buông lỏng cánh tay hắn, xoay người lại, ngước mắt hỏi: “Hôm nay chàng không bận sao?”
Đương nhiên Lý Hạc Minh có việc phải làm, nhưng với tình cảnh trước mắt, trừ phi Hoàng Thượng đích thân đến, bằng không hắn không thể dứt ra khỏi thân thể mềm mại, thơm ngát của Lâm Ngọc được.
“Không quan trọng!” Hắn nói xong liền cúi đầu muốn hôn nàng.
Tuy nhiên, Lâm Ngọc lại rụt người ra sau, che miệng hắn lại không cho chạm vào nàng: “Chàng muốn làm gì? Chuyện còn chưa nói rõ đâu!”
Lời này nghe như đang muốn khơi lại chuyện, Lý Hạc Minh rũ mắt nhìn bàn tay đang che miệng mình, hắn vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ vào lòng bàn tay. Lâm Ngọc run lên, rụt tay lại muốn trốn tránh, nào ngờ hắn cúi đầu xuống ngậm đầu ngón trỏ của nàng.
Hắn ngậm lỏng lẻo bằng đôi môi của mình, nhưng khi Lâm Ngọc muốn rút tay ra thì hắn lập tức thay đổi bằng hàm răng sắc nhọn.
Trời sinh bản tính hắn là sói, là hổ, vốn thích cắn người. Lâm Ngọc sợ Lý Hạc Minh cắn mình cho nên không dám động, nàng nhíu mày hỏi: “Chàng đang đùa với ta sao?”
Lâm Ngọc đi đường xe mệt mỏi, vượt mấy trăm dặm để đến Cấp Huyền, hiện tại, Lý Hạc Minh lại ngoan ngoãn đến kỳ lạ, chiếc lưỡi mềm mại, nóng ướt quấn lấy ngón tay mảnh khảnh của nàng mút một chút, rồi mới nhả ra.
Hắn hôn lên đầu ngón tay nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng đến đến thăm ta, hay là cố ý vượt ngàn dặm xa xôi đến để dạy dỗ ta?”
Lâm Ngọc cọ ngón tay lên môi hắn, không đáp mà hỏi lại: “Chàng đã làm gì mà sợ người khác dạy dỗ?”
Động tác Lý Hạc Minh dừng lại, nhớ đến trong ngực mình chỉ còn lại mấy khối bạc vụn, vẫn ngoan cố nói: “…Ta không biết!”
“Chàng không biết?” Lâm Ngọc móc túi tiền mình ra, lấy ra một bức thư được gấp gọn gàng, là lá thư cuối Lý Hạc Minh gửi cho nàng.
Nàng mở thư, nghiêm túc đọc dòng chữ do chính tay hắn viết cho hắn nghe: “Thê Thê, ta hết tiền!” Ngữ điệu của nàng giống hệt với cách nói chuyện hằng ngày của hắn.
Vốn, Lý Hạc Minh đang hy vọng khi Lâm Ngọc xuất phát từ Đô Thành đến đây, nàng chưa nhận được thư của hắn. Hiện tại, hy vọng của hắn tan biến, nhớ đến bản thân mình đã chi ra 1800 lượng, hắn liền lảng tránh ánh mắt nàng, không hé răng, nhưng cũng không chịu buông eo nàng ra.
Trước giờ, ở bên ngoài hắn luôn uy phong lẫm liệt, ít khi nào lép vế không dám lên tiếng, Lâm Ngọc giữ mặt hắn lại, hỏi: “Chàng đã làm gì? Chỉ trong thời gian ngắn vậy đã tiêu hết tiền!” Hiếm khi Lý Hạc Minh động lòng trắc ẩn, muốn làm Bồ Tát, nhưng lại không xem kỹ túi tiền của mình, một lần tiêu tốn hết gần hai ngàn lượng, trong lòng cảm thấy hơi chột dạ, vì bổng lộc mỗi năm của hắn chỉ hơn trăm lạng bạc.
Khác với những viên quan tham ô khác, Lý Hạc Minh làm việc dưới mí mắt của Hoàng Thượng, nên không thể tham được, mà hắn cũng không muốn tham, những lần hắn sa hoa lãng phí hoàn toàn dựa vào ban thưởng của Hoàng đế và sản nghiệp tích luỹ của Lý Gia.
Lý Hạc Minh không biết phải trả lời thế nào, im lặng một hồi, hắn nói: “Không phải nàng cho ta để tiêu sao?”
Lời này chẳng khác nào như thêm dầu vào lửa, Lâm Ngọc tức giận cắn môi hắn: “Chàng là trẻ lên ba sao? Đưa chàng bao nhiêu chàng tiêu bấy nhiêu, không biết tiết kiệm là gì. Ta cho chàng hai ngàn lượng, là vì lo lắng cho chàng một thân một mình ra ngoài cần dùng đến tiền, chứ không bảo chàng ra ngoài phung phí như vậy!”
Lý Hạc Minh ngoan ngoãn chịu cơn giận của nàng, hắn muốn hôn nàng nhưng còn chưa động đến đã bị Lâm Ngọc đẩy ra: “Không cho hôn!”
Hắn luôn làm việc cẩn trọng chính xác nhưng khi liên quan đến tiền bạc, hắn lại hời hợt, tuy rằng trường hợp hắn dùng đến tiền không nhiều lắm, nhưng hơn phân nửa là đều tiêu tiền như nước, mặt không hề đổi sắc. Tựa như khi còn bé, hắn lấy tiền mua rượu định sẽ mua hai túi bánh hạt dẻ cho Lâm Ngọc, kết quả, hắn đã mua hết nửa gian hàng.
Lâm Ngọc biết tật xấu của hắn cho nên hiện tại mới dạy dỗ hắn như thẩm vấn phạm nhân: “Tiêu ở đâu?” Lý Hạc Minh thấy nàng tức giận, liền giải thích, nói: “Lúc trước, phụ thân ta từng có thuộc hạ tên là Lạc Thiện, hiện giờ hắn sống chung với thê tử và ái nữ ở Cấp Huyền, gia cảnh nghèo khó, lại còn nhận thêm một đứa trẻ từ dân tị nạn, cho nên ta đã cho hắn tiền!”
Lâm Ngọc nghe những lời này liền gật đầu đồng tình: “Nên như vậy!”
Cả nhà Lạc Thiện cần tiền để chữa bệnh, hơn nữa ngày tháng sau này sẽ không phải lo cơm áo gạo tiền, nhẩm tính 500 lượng là đủ dùng, nàng hỏi: “Vậy số còn lại đâu?”
“……”
Lâm Ngọc không hiểu vì sao hắn lại im lặng, nàng giật giật eo hắn, nói: “Hả? Chàng nói chuyện đi!”
Lý Hạc Minh mặc quan phục gấm lụa, bị một người thấp hơn hắn một cái đầu bức cho không dám mở miệng, dáng vẻ trông thật buồn cười, lại vừa tội nghiệp. Hắn chỉ cảm thấy cả đời này của hắn chưa khi nào lại đau đầu vì tiền thế này, nhưng lại không ngăn được bộ dạng nũng nịu truy hỏi của Lâm Ngọc, đành phải thành thật kể lại: “….Ta cho nhà Lạc Thiện 1800 lượng!”
Lâm Ngọc mở to hai mắt, nàng cho rằng chính mình nghe lầm, nàng nhớ vừa rồi trên phố có một cô nương nói chuyện với hắn, nên hỏi: “Cô nương trên đường vừa rồi là nữ nhi của Lạc Thiện sao?”
Lý Hạc Minh liếc nhìn sắc mặt của nàng, “ừ” một tiếng.
Lâm Ngọc nói tiếp: “Ta vất vả quản gia cho chàng, chàng lại lấy tiền đi nuôi cô nương khác?”
Lý Hạc Minh nhíu mày, không tán đồng lời này của nàng: “Đến cả ta còn phải dựa vào nàng nuôi, sao có thể đi nuôi người khác được?”
Nhưng, hiện tại, Lâm Ngọc nghe không vào, nàng tức giận nhào lên ôm cổ hắn: “Cắn chết chàng!”