“Ta làm như vậy, có phải chàng rất khó chịu không?”
Lúc Lâm Ngọc ngập ngừng hỏi lời này, Lý Hạc Minh ngẩng đầu nhìn nàng, dáng vẻ hiện tại của hắn thật sự không ổn, nét điềm tĩnh, trầm ổn khi xuất hiện trước mặt người khác của hắn giờ đây bị dục vọng nuốt chửng, thân thể ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp gồng căng cứng, đến cả ánh mắt cũng mơ hồ, không tinh tường như trước nữa.
Khi Lâm Ngọc nói, nàng không dừng động tác, vẫn đạp lên dương vật nóng bừng của hắn chà sát, vốn là vật cứng thô rắp dài như cây trụ, nhưng sau khi dính dâm dịch lại trơn nhớt. Nàng thấy nó trơn tuột, cho nên lực dẫm có hơi mạnh một chút, lòng bàn chân non mềm dẫm lên gốc dương vật, men theo huyết quản, miết lên đến đỉnh, như thể muốn ép ra hết tinh dịch hắn đang cất giữ ra ngoài.
Cảm giác sung sướng cùng với đau đớn mơ hồ quấn lấy nhau, len lỏi trong cơ thể, Lý Hạc Minh nhíu mày, đầu óc đều trở nên chậm chạp.
Hắn hình như không nghe rõ lời Lâm Ngọc nói, chầm chậm chớp mắt, nhìn nàng, hỏi lại: “Cái gì?”
Một giọt mồ hôi trôi từ đôi mày kiếm lướt qua gương mặt tuấn tú, xuống đến quai hàm đang căng chặt rồi nhỏ xuống mu bàn chân trắng nõn của Lâm Ngọc, nàng nhìn thần sắc của hắn hiện giờ rồi nói: “Chàng có thoải mái không? Mày chàng nhíu sâu quá!”
Lúc này, Lý Hạc Minh đã nghe rõ, hắn hít sâu một hơi, giữa chân mày hơi giãn ra, nhưng không được bao lâu lại nhíu trở lại.
Lâm Ngọc thấy vậy, liền nhìn về phía bàn chân đang đạp lên dương vật hắn, nàng biết bản thân mình thân thể gầy yếu, bàn chân cũng không có thịt, khi dùng sức khớp chân và mu bàn chân đều trắng bệch, tất cả xương xẩu đều nổi lên. Khi nàng dùng tay giúp hắn, hắn “ra” chậm hơn bình thường, chân thì không linh hoạt như tay, nàng dẫm lên như vậy, hắn sướng được sao?
Nhưng nếu nói khó chịu cũng không đúng, khi lòng bàn chân nàng chạm vào côn thịt căng cứng kia, nó giật giật run rẩy, nàng hơi dùng sức một chút, quy đầu đã tiết ra một đống dâm dịch trong suốt, dính ướt bụng dưới rắn chắc của hắn.
Nàng còn chưa nghĩ thông suốt, Lý Hạc Minh đã nhận ra tâm trí nàng lơ đễnh, hắn buông hai tay ở sau lưng ra, giữ chặt cổ chân mảnh khảnh của nàng, thở dốc, thúc hông lên chạm vào chân nàng thật mạnh: “Đang nghĩ gì?”
Lâm Ngọc sẽ không thừa nhận mình thất thần, nàng lắc đầu: “Không nghĩ gì cả…ưm…”
Nàng có lạc vào cõi tiên hay không, Lý Hạc Minh là người cảm giác rõ ràng nhất, nàng còn chưa nói xong đã bị Lý Hạc Minh nắm mu bàn chân đè lên dương vật, chà sát lên xuống giống như tay nàng lúc trước làm cho hắn.
Nàng sợ đến mức rụt chân lại, nhưng nào đọ được với sức lực của Lý Hạc Minh, bàn chân mềm mại rất nhanh bị côn thịt thô cứng chà sát cho nóng lên, thậm chí làn da trắng nõn còn nổi lên đốm hồng nhạt.
Lâm Ngọc nhíu mày, thân thể hơi cong lên ngồi không vững, làn váy đong đưa theo cơ thể, lộ ra đôi chân đẹp đẽ tinh tế.
Nàng đưa tay nắm cạnh bàn, rụt rè nói: “Chàng…chàng đã nói không động mà…”
Hình như Lý Hạc Minh muốn bắn, hắn liếc nhìn cảnh vật dưới váy nàng, hơi thở nặng nề: “Nếu ta không động…ư.. có phải nàng vẫn tiếp tục dùng tâm trí lơ đễnh chà sát ta?”
Lâm Ngọc phủ nhận: “Ta không lơ đễnh, ta chỉ đang quan tâm xem chàng có thoải mái hay không thôi…a… chậm một chút…”
Nghe thấy nàng nhỏ giọng rên, Lý Hạc Minh ngẩng đầu nhìn nàng, cả người hắn đổ đầy mồ hôi, mặt Lâm Ngọc ửng đỏ, đôi tay vô thức nắm cạnh bàn, hoa lê trên tóc lỏng lẻo. Tình thế bị xoay chuyển, tựa như người bị bức bách, đùa bỡn đã biến thành nàng.
Lý Hạc Minh lên xuống mấy chục cái, thì nghe nàng nhỏ giọng bảo hắn “nhẹ chút”, hắn liền nói: “Thân thể nàng làm từ ngọc sứ sao, vừa làm mạnh một chút nàng đã đòi chậm lại, nhẹ lại!”
Lâm Ngọc nâng chân khác lên, mũi giày ấn vào ngực hắn, bất mãn nói: “Nếu Nhị Ca chê ta, thì tự mình làm đi…”
Lý Hạc Minh liếm đôi môi khô khốc: “Ta sẵn lòng!” Dứt lời, hắn liền nâng côn thịt đang sưng đau lên cọ vào làn da tinh tế ở chân nàng.
Thời khắc bắn tinh, Lý Hạc Minh híp mắt, cắn chặt răng để không bật ra tiếng rên rỉ, nhưng côn thịt to lớn lại vui sướng tột độ, nguyên cây gậy nặng trĩu run run, đánh lên mu bàn chân nàng vang lên tiếng “bụp”.
Tinh dịch đặc sệt không nén được, đành bắn ra, dính đầy lên mu bàn chân ngọc ngà của nàng, ngay cả mắt cá chân gầy gầy kia cũng không tránh được, dính vài vệt.
Mỹ nhân hoa lê với bàn chân ướt đẫm tinh dịch, thật sự là một bức tranh dâm đãng cực kỳ.
“Đạn” của hắn quá đặc, tinh dịch trắng đục từ từ chảy xuống, Lâm Ngọc xoay xoay cổ chân, đỏ tai nhìn trái, nhìn phải vài lần, nói: “Nhiều quá…”
Không biết là đang khen hắn sung mãn hay là đang trách hắn làm dơ chân nàng, nhưng, thấy nàng duỗi chân bôi thứ tanh nồng nóng hổi lên bụng hắn, đoán chừng, có thể là nàng đang trách hắn bắn nhiều.
Lý Hạc Minh không nhúc nhích, để cho nàng bôi, thậm chỉ còn ân cần xách làn váy nàng lên, tránh làm dơ xiêm y.
Lâm Ngọc bôi xong thì thấy Lý Hạc Minh đã lấy lại hơi thở, hắn vẫn quỳ trên mặt đất nhìn nàng không chớp mắt, hắn không hề tức giận, chỉ là trong ánh mắt kia hiện lên chút bất mãn.
Không đợi nàng trả lời, bàn tay thô ráp của Lý Hạc Minh đã sờ soạng tìm kiếm cổ chân nàng, chậm rãi nói: “Thê Thê vui vẻ rồi, có phải nên đến phiên ta không?”