Hàm Ngọc

Chương 83: LỤC HOÀNG TỬ!



Edit: Khả Khả

Lý Hạc Minh đi qua cửa cung đến trước Võ Anh Điện. Nhìn thấy đại thái giám bên cạnh Hoàng Thượng là Lưu Giản An cầm phất trần đứng chờ hầu ở cửa.

Lưu Giản An hầu hạ Sùng An Đế đã nhiều năm, là hồng nhân được lòng hoàng đế. Khi nhìn thấy Lý Hạc Minh, chân lão nhanh tiến đến, hiền hoà nói: “Lý đại ngân, ngài hồi Đô Thành rồi!”

Lý Hạc Minh khẽ gật đầu, tôn kính nói: “Công Công!”

Nói rồi, Lý Hạc Minh bình tĩnh liếc nhìn mấy bản mặt mời đang đứng canh gác trước điện, hắn hỏi: “Hoàng Thượng có trong điện không?”

Lưu Giản An lắc đầu: “Hôm nay ngài đến không đúng lúc rồi, hôm qua Hoàng Thượng đã đến Tân Cổ Tự nghe giảng phật rồi!”

Lý Hạc Minh ngẫm nghĩ về sự việc mấy ngày qua, hắn chợt hiểu ra, giơ tay nói: “Đa tạ Công Công, ngày khác Lý mỗ lại đến!”

Cửa điện mở ra, Lưu Giản An lại đang đứng ở cửa, hiển nhiên là trong điện có người, nhưng Lý Hạc Minh không hỏi thêm, quay đầu rời đi. Lưu Giản An khó hiểu nhìn theo bóng dáng hắn, đang định lên tiếng giữ lại, thì đúng lúc này, trong điện đột nhiên truyền ra một giọng trầm thấp, có chút khàn: “Nếu Lý đại nhân đã tới rồi, sao lại không công quay về, chi bằng nói cho bổn cung biết ngài muốn bẩm báo chuyện gì đi!”

Lý Hạc Minh dừng bước, xoay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy trước điện buông rèm xuống, không nhìn thấy được người vừa lên tiếng là ai, nhưng chủ nhân của giọng nói khàn trầm đặc biệt này cũng không khó đoán.

Là Lục hoàng tử đương triều, thủ phạm trong vụ án nhà ở ở Cấp Huyền, Chu Minh.

Lý Hạc Minh đứng yên không nhúc nhích, trong điện lại truyền ra tiếng nói: “Lưu công công, mời Lý đại nhân vào điện!”

Lưu Giản An vén màn, nói với Lý Hạc Minh: “Đại nhân, mời!”

Trong điện, Chu Minh ngồi trên Long ỷ cao, đôi mắt như hổ báo nhìn về phía Lý Hạc Minh đang tiến vào điện, ánh mắt mang ý vị sâu xa khiến người khác lạnh run.



Dáng người Chu Minh tráng kiện, vẻ ngoài xuất chúng, dưới yết hầu có một vết sẹo ngắn, đó là vết tích của mũi tên trên chiến trường, may là hắn tránh kịp, không nguy hại đến tính mạng nhưng lại ảnh hưởng trầm trọng đến thanh quản.

Y nói bằng giọng khàn đặc: “Lần này đến đây không biết Lý đại nhân muốn bẩm báo chuyện gì với phụ hoàng?”

Võ Anh Điện là nơi đế vương xử lý chính vụ, hiện giờ Lục hoàng tử ngồi lên long ỷ, nơi phê duyệt tấu chương. Lý Hạc Minh nhìn người ngồi trên cao, không trả lời câu hỏi của y, chỉ khom người về phía trước hành lễ: “Tham kiến điện hạ!”

Thái độ của Lý Hạc Minh thì cung kính nhưng sắc mặt của Chu Minh lại không dễ chịu chút nào, y nhàn nhạt nói: “Miễn lễ!”

Dưới gối của Sùng An Đế có sáu người con trai, Đại hoàng tử chết yểu, Nhị hoàng tử tàn phế, Tam, Tứ hoàng tử liên tục tử trận, Ngũ hoàng tử tầm thường yếu đuối, chỉ còn lại một mình Lục hoàng tử Chu Minh là có khả năng sẽ được lập làm Thái Tử.

Ngoại trừ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử Chu Hi, thì những hoàng tử khác đều ra chiến trận, trong đó Lục hoàng tử Chu Minh là anh dũng nhất, trong quân sự cũng được Sùng An Đế coi trọng hơn thảy.

Sau khi phụ thân của Lý Hạc Minh Lý Vân Khởi qua đời, binh lực cuối cùng của ông lúc đấy đều quy thuận dưới trướng của Chu Minh. Hiện giờ, trong tay Chu Minh đang nắm mười lăm vạn đại quân biên cảnh, toàn bộ trên dưới trong triều đều nói chuyện lập y là Thái Tử chỉ là chuyện sớm muộn, song không biết vì sao Sùng An Đế lại dây dưa chưa muốn ra chiếu thư.

Giờ đây, Uyển phi có thai, vị trí Thái Tử này bỗng trở nên xa vời.

Chu Minh hơi nâng tay, cung nữ đang hầu hạ trong điện lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài, cửa điện chầm chậm đóng lại, rất nhanh, trong điện chỉ còn lại hai người họ.

Chu Minh đưa tay xoa xoa con Thiềm ngọc trên bàn, từ tốn hỏi: “Lý đại nhân còn chưa trả lời bổn cung, hôm nay cầu kiến phụ hoàng là vì chuyện gì?”

Lần này Lý Hạc Minh được lệnh đến Cấp Huyền xa xôi, trên dưới triều đình đều biết là vì vụ án nhà ở, Chu Minh hỏi đến đương nhiên sẽ có ý đồ.

Lý Hạc Minh đứng trong điện, bình tĩnh đối diện với y: “Có chuyện nên đến!”

“Chuyện nhà ở sao?”

Lý Hạc Minh không lên tiếng, làm như không nghe thấy gì.



Chu Minh cười lạnh, y buông Thiềm ngọc ra, nhìn Lý Hạc Minh chằm chằm: “Hôm kia là ngày giỗ của Nguyên Huệ Thái Hậu, phó Trấn Bắc Phủ sử Vệ Lẫm đã hộ tống Hoàng Thượng đến Tân Cổ Tự để tụng kinh cho thái hậu, những ngày này bổn cung tạm thời sẽ xử lý chính sự thay phụ hoàng, chẳng lẽ Lý đại nhân chưa nghe đến chuyện này sao?”

Lý Hạc Minh dùng thái độ cương trực đến mức cực đoan, mặt không chút biểu tình, nói: “Chưa từng!”

Khói lượn lờ trên chiếc lư hương, mùi đàn hương nhạt nhàn, vốn đó là hương dùng để tĩnh tâm an thần, nhưng trong không khí lại tràn ngập khí thế giương cung bạt kiếm.

Chu Minh thân là thủ phạm gây án trong vụ án nhà ở ở Cấp Huyền, cho nên hắn cật lực ngăn cản Lý Hạc Minh đưa chân tướng đến trước mặt Sùng An Đế. Tuy nhiên, hắn cũng biết Lý Hạc Minh ngay thẳng không thích nịnh bợ, hối lộ, nên không thể thu mua, chỉ có thể uy hiếp: “Lý đại nhân làm việc trong triều nhiều năm, đương nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói!”

Chu Minh không giấu diếm nữa, y nói thẳng, những lời đại nghịch bất đạo y chứa đầy một bụng, đóng mở miệng là có thể nói ra được. Y dựa vào long ỷ, ngồi trên cao rũ mắt xuống nhìn Lý Hạc Minh đang im lặng, giọng nói khàn đặc như rắn kêu: “Chủ nhân của thiên hạ này rồi cũng sẽ thay đổi, Lý đại nhân không nên mắc thêm sai lầm nào nữa, tránh cho mất hết đường lui, đến lúc đó lại liên luỵ người nhà!”

Giọng nói gay gắt đánh vào tai Lý Hạc Minh, hai chữ “người nhà” này buộc hắn phải ngẩng đầu lên nhìn Chu Minh đang ngồi trên long ỷ, nhưng cùng lắm chỉ là cái liếc mắt.

Lời Lạc Thiện nói khi đó, Lý Hạc Minh vẫn còn nhớ rõ, nhưng biểu hiện trên mặt hắn giống như không hề biết chuyện 10 năm trước Chu Minh đã làm, không hận, không ghét, chỉ như một võ tướng không biết tốt xấu: “Cẩm Y Vệ luôn tuân theo lệnh của Đế Vương, không cần phải báo cáo với người khác. Những lời điện hạ nói hôm nay hạ quan xem như chưa từng nghe thấy, hạ quan còn có việc, xin cáo từ!”

Sắc mặt Chu Minh trong chốc lát liền lạnh xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lý Hạc Minh. Nếu không phải vẫn còn Lưu Giản An là người của Sùng An Đế ngoài cửa, sợ là hắn đã gọi người áp chế Lý Hạc Minh để cướp đi bản cung khai kia rồi cũng không chừng.

Giọng y lạnh như băng: “Đa tạ Lý đại nhân khoan hồng độ lượng!”

Lý Hạc Minh không kiêu ngạo, không siểm nịnh, đáp: “Không dám!”

 

------oOo------