Chu Minh đi rồi, Sùng An Đê cô độc ngồi trong điện một hồi lâu. Kiếm Vĩnh Nhạc nằm yên trên đất, thân kiếm sắc bén lộ một nửa ra khỏi vỏ, Lưu Giản An đặt cây phất trần xuống, tiến lên bế kiếm Vĩnh Nhạc lên, cẩn thận đặt lại trên giá.
Vỏ kiếm và giá đỡ chạm vào nhau phát ra tiếng vang nhỏ, Sùng An Đế mở mắt ra, bỗng nhiên gọi tên y: “Lưu Giản An!”
Lưu Giản An vội đến cạnh bàn, khom lưng cúi đầu: “Hoàng thượng, lão nô ở đây!”
Sùng An Đế trầm mặc một lát, rồi chầm chậm hỏi: “Gần đây Uyển Phi thế nào rồi? Thời gian ta không có trong cung, có gì rắc rối xảy ra không?”
Lời này thật đúng lúc, Uyển Phi mang thai, mấy người trong hậu cung đều nhìn vào cái bụng mỗi một ngày lớn dần của nàng, đương nhiên sẽ sinh ra vài phiền phức.
Lưu Giản An biết Sùng An Đế muốn hỏi đến điều gì, y đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, không có rắc rối gì, ngày nào thái y cũng đến bắt mạch, người bên dưới cũng vô cùng cẩn thận. Lão nô theo lời dặn của ngài thường đến thăm Uyển Phi, nương nương ăn ngon ngủ ngon, tâm tình rất tốt. Nhưng mấy ngày ngài không ở trong cung, nương nương thường hỏi khi nào ngài trở về, theo lão nô thấy, có lẽ vì nương nương nhớ Hoàng Thượng!”
Nghe được lời này, Sùng An Đế lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Thân thể nàng nặng nề, để trẩm đến xem. Hiện giờ còn nôn ói không? Trẫm nhớ là từ khi mang thai miệng nàng rất kén ăn, chỉ thích ăn đồ chua!”
“Không còn nôn nữa!” Lưu Giản An nói: “Trước khi ngài đi, lão nô nghe cung nữ nói gần đây Uyển phi rất thích ăn đồ chua cay, còn ăn rất nhiều!”
Sùng An Đế gật đầu: “Ăn được thì tốt, hiện tại thời tiết đang nóng lên, ngươi đem kim lụa lần trước sứ giả Tây Dương tiến công đến cho thượng y cục làm mấy bộ xiêm y cho Uyển Uyển!”
Lưu Giản An vội tuân theo: “Nô tài đi phân phó ngay!”
Y vừa quay người đi thì bị gọi lại: “Khoan đã!”
Sùng An Đế đưa tay lấy chuỗi ngọc trên bàn, nói: “Trẫm nhớ thê tử Lâm Tĩnh cũng đang mang thai thì phải!”
Lưu Giản An sửng sốt, không biết vì sao Sùng An Đế lại nhắc đến việc này, y đáp: “Đúng vậy, ái thê của ngài ấy và nương nương đều lần lượt mang thai!”
Sùng An Đế nói: “Vài ngày nữa triệu kiến thê tử hắn tiến cung đi!”
Lưu Giản An càng thêm mờ mịt, y thật sự không hiểu hành động này của Sùng An Đế là mang ý gì, triệu thê tử của triều thần vào cung, nếu để bọn triều thần can gián biết được không chừng bọn chúng sẽ thốt lên vài câu đại nghịch bất đạo cũng không chừng.
Y cẩn thận tìm từ nói: “Vậy…nên lấy danh nghĩa gì mới phải ạ?”
“Nói rằng Uyển Phi mang thai nên nhớ nhà, truyền nàng tiến cung để làm bạn với Uyển Phi!”
Lưu Giản An gật đầu đáp: “Vâng!”
Không ngoài dự đoán của Lý Hạc Minh, Sùng An Đế lựa chọn áp xuống chân tướng vụ án nhà ở, Lý Hạc Minh làm như không để ý, vẫn thượng triều đều đặn, vụ án hắn tốn hết mấy tháng điều tra giờ đây trôi qua lặng lẽ.
Ngày đó hạ triều, Lâm Tĩnh đến tiệm bánh hạt dẻ, đang trong lúc chọn bánh vô tình đụng mặt Lý Hạc Minh.
Sau khi hạ triều, Lâm Tĩnh bị đám đồng liêu lôi kéo nói chuyện phiếm, làm trễ giờ, lúc đến cửa hàng, vừa hay còn vài khối bánh hạt dẻ cuối cùng.
Cũng may, Lý Hạc Minh mặc một thân Phi Ngư phục đứng trong tiệm, nên không có khách nào dám vào cửa, bằng không mấy miếng bánh này cũng không đến tay Lâm Tĩnh được.
Lý Hạc Minh đứng trước quầy chờ chủ quán gói điểm tâm lại. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, tay đặt lên Tú Xuân Đao bên hông, bộ dạng như muốn động thủ bất cứ lúc nào, chẳng trách lúc này không ai dám bước vào cửa hàng.
Lâm Tĩnh không rảnh quan tâm đến hắn, chỉ bảo tiểu nhị gói mấy miếng bánh cuối cùng lại, sau đó chọn mấy món điểm tâm khác, cuối cùng mới rảnh rỗi chào hỏi Lý Hạc Minh.
Y thấy tay phải Lý Hạc Minh xách túi vàng đựng thức ăn, miệng túi thò ra hai cây que, bèn hỏi: “Cái này là cái gì?”
Lý Hạc Minh cúi đầu nhìn lướt qua: “Kẹo hồ lô trước cửa hàng hoành thánh!”
Lâm Tĩnh nhíu mày: “Ngươi chỉ mua 2 cây?”
Y hỏi một câu rất khó hiểu, cái này không phải mua cho y, y chê ít làm gì. Lý Hạc Minh liếc y một cái, nói: “Lúc ta mua chỉ còn lại hai cây!”
Lâm Tĩnh nhớ gần đây Tần Mi An thích ăn chua ngọt, liền đưa tay ra muốn lấy: “Cho ta một xâu!”
Lý Hạc Minh hơi nghiêng người tránh né, đồng thời dưới chân dịch lui nửa bước: “Tự mua đi!”
Lâm Tĩnh hừ lạnh: “Ngươi keo kiệt như vậy làm gì, sau này trả lại cho ngươi là được chứ gì. Không phải ngươi có 2 xâu sao, tiểu muội ta ăn rất ít, chỉ ăn được ba viên là cùng!”
Mỗi xâu hồ lô có năm viên nhỏ, Lâm Tĩnh đếm cẩn thận, biết chắc là Lâm Ngọc ăn không hết, nào ngờ Lý Hạc Minh nói: “Ta không ăn sao?”
Lâm Tĩnh: “Ngươi và tiểu muội ăn một xâu không được sao?”
“Ai nói với ngươi là kẹo hồ lô có thể chia?”
“Ta không quan tâm lê hay kẹo hồ lô có thể chia nhau ăn hay không, cho ta một xâu!”
Đường đường là Hộ Bộ thị lang lại đi tranh giành với Bắc Trấn Phủ Sử chỉ vì một xâu kẹo hồ lô, đáng tiếc, dù mồm mép Lâm Tĩnh có cứng rắn đến đâu đi chăng nữa, Lý Hạc Minh cũng không đưa.
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Sao tiểu muội ta lại có thể gả cho ngươi được chứ, ngươi không biết rằng lúc trước Dương Kim Minh vô cùng nịnh bợ ta, nếu hắn trở thành muội phu của ta, thì hôm nay chắc chắn sẽ đưa cho ta một xâu!”
Lý Hạc Minh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng đưa cho hắn một xâu.
Lâm Tĩnh đắc ý, hắn đưa kẹo hồ lô cho chủ quan, nói: “Làm phiền gói riêng cái này giúp ta!”
Hai người này mua gần nửa cửa hàng điểm tâm, đương nhiên chủ quán sẽ không cự tuyệt, đưa tay nhận xâu kẹo hồ lô: “Được, được!”
Đột nhiên, khoé mắt Lâm Tĩnh trông thấy gì đó, cả người khựng lại, ngay sau đó liền thản nhiên quay đầu nhìn một nam nhân cao lớn đang ăn mì ở cửa hàng đối diện.
Hắn thu hồi tầm mắt, dịch chân lại gần Lý Hạc Minh, hạ thấp giọng hỏi: “Người của ai? Đường đường là Bắc Trấn Phủ Sử mà cũng có người dám theo dõi đấy!”
Lý Hạc Minh nhàn nhạt nói: “Quách Phóng!”
Đương nhiên Lâm Tĩnh biết Quách Phóng là người của Lục hoàng tử, hắn cau mày nói: “Là bởi vì Lục hoàng tử liên quan đến vụ án nhà ở sao?”
Lý Hạc Minh nghe vậy, liền quay đầu nhìn chằm chằm hắn: “Từ đâu ngươi biết được?”
Lâm Tĩnh bất mãn nói: “Ánh mắt này của ngươi là ý gì? Ta ở trong triều nhiều năm như vậy chẳng lẽ không có mạng lưới tin tức sao, hay ngươi muốn bắt ta bỏ tù thẩm vấn xem nguồn tin là ai?”
Lý Hạc Minh nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.
Thẩm vấn tội nhân là thế mạnh của Lý Hạc Minh, một lát sau, Lâm Tĩnh không chịu nổi ánh mắt của Lý Hạc Minh, hắn sờ mũi nói: “Là nhạc phụ của ngươi nói!”
Lý Hạc Minh quay đầu, hừ lạnh, lặp lại lời Lâm Tĩnh, mang theo chút trào phúng: “Mạng lưới tin tức!”