Hàm Ngọc

Chương 89: “AI TRÁI LỆNH, TRẢM!”



Edit: Khả Khả

Chu Hi tính toán không sai, ngày đó Vệ Lẫm vừa mới bước chân vào cung, sau đó lập tức có lệnh Vệ Lẫm áp giải Lý Hạc Minh vào ngục thẩm vấn.

Cảnh Hòa Cung cách Võ Anh Điện không xa, sau khi Chu Hi nghe được tin này, hắn tắm rửa sạch sẽ, sau giờ ngọ, dưới trời nắng đẹp, chậm rãi cho người đẩy xe lăn đến Võ Anh Điện.

Võ Anh Điện hôm nay yên tĩnh đến quỷ dị. Lúc Chu Hi đến đó, cửa cung điện lớn đóng chặt, Lưu Giản An mặt mày căng thẳng cầm phất trần đứng ngoài canh cửa, thị vệ đứng cách xa cung điện, tựa như bên trong đang có chúng quan viên bàn bạc bí mật trọng đại.

Bánh xe gỗ được đặc chế “lọc cọc” lăn tới, tiếng động phát ra thu hút sự chú ý của mọi người, khi Lưu Giản An nhìn thấy bóng dáng của Chu Hi, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, y bước nhanh đến trước mặt hắn, nôn nóng nói: “Điện Hạ, Ngài đến rồi!”

Tâm tình của Chu Hi không tồi, đối mặt với gương mặt khổ sở của Lưu Giản An, hắn còn mỉm cười làm bộ như không biết chuyện gì, hỏi: “Có chuyện gì? Sao Lưu công công lại hoảng loạn như vậy?”

Lưu Giản An khẽ thở dài lắc đầu, đang định mở miệng, thì mắt y nhìn về phía thị vệ sau lưng hắn đang đẩy xe lăn.

Chu Hi liếc mắt ra phía sau, thị vệ liền lui ra vài bước, lúc này Lưu Giản An mới hạ giọng nói với Chu Hi: “Vừa rồi Vệ đại nhân ở Bắc Trấn Phủ Tư vừa mới đến, không biết ngài ấy bẩm báo gì lại chọc cho long nhan giận dữ. Nửa canh giờ trước, hoàng thượng nổi giận đùng đùng gọi Lục điện hạ đến Võ Anh Điện, nếu có la mắng thì phải có tiếng động, nhưng hiện tại ngài thấy đó, trong điện không hề có tiếng động gì, doạ chết nô tài mất!”

Lưu Giản An nhìn thấy Chu Hi híp mắt né tránh ánh sáng, y liên nghiền người chắn ánh nắng cho hắn, tiếp tục nói: “Hoàng Thượng chưa truyền, nô tài không dám tuỳ tiện vào, ngài đến đây rồi, nhờ ngài vào trong xem thử mọi chuyện là như thế nào!”

Lúc Sùng An Đế tức giận, Lưu Giản An chỉ dám gọi Chu Hi đến, vì y biết trong số các vị hoàng tử, Sùng An Đế coi trọng nhất là Nhị điện hạ. Chu Hi giống mẫu thân hắn, trong các hoàng tử hắn có vẻ ngoài xuất chúng nhất, nhưng lại là người thất bại nhất.

Trong tay Chu Minh nắm đại quân, lung lạc triều thần, trước đây mấy ngày còn đảm đương chính sự, hàng đêm đều ngủ lại Võ Anh Điện, có thể nói là dốc hết sức vì ngôi vị hoàng đế.

Nhưng nói cách khác, nếu Nhị hoàng tử không bị thương hai chân, hoặc cho dù bước được những bước nhỏ chậm chạp thì vị trí của Đông Cung sẽ không để trống đến thời điểm này.



Chu Hi ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu như vậy, phiền công công đi bẩm một tiếng!”

“Được, được!” Lưu Giản An nhẹ thở ra, vội vàng đi gõ cửa điện, y cẩn thận nói qua khe cửa: “Hoàng thượng…”

Y vừa mới gọi một tiếng, bên trong liền truyền ra giọng nói đang kìm nén lửa giận: “Trẫm đã nói khi trẫm chưa gọi thì không được làm phiền mà, Lưu Giản An, ngươi chán sống rồi sao?”

Lưu Giản An tự vả lên mặt mình hai cái: “Nô tài đáng chết! Hoàng thượng tha tội!”

Lão thái giám da thịt dày, bàn tay đánh rất mạnh nhưng không để lại dấu. Y đánh xong, thoáng  liếc về sau nhìn thấy Chu Hi vẫn yên lặng chờ ở đó, cẩn trọng nói: “Hoàng thượng, Nhị điện hạ đến, đã đợi trong sân một lúc lâu rồi ạ!”

Trong điện yên lặng một hồi, lâu đến độ Lưu Giản An nghĩ rằng Sùng An Đế không nghe thấy lời hắn nói, thì lúc này trong điện chợt truyền ra giọng nói: “Để hắn vào đi!”

Bên trong điện, Chu Minh đang quỳ trên nền gạch lạnh lẽo, khi nghe giọng Sùng An Đế dịu đi, hắn đen mặt siết chặt nắm tay.

Lưu Giản An đẩy Chu Hi vào cửa, rồi lập tức lui nhanh ra ngoài, đóng cửa lại. Chu Hi làm như không nhìn thấy Chi Minh quỳ trên mặt đất, hắn nhìn Sùng An Đế ngồi trên long ỷ, chào: “Phụ Hoàng!”

Sùng An Đế còn chưa mở miệng, Chu Minh quỳ trên đất đã tiếp lời: “Tin tức của Nhị ca thật tinh thông, suốt nửa năm không ra khỏi Cảnh Hoà Cung vậy mà hôm nay lại cố tình đến Võ Anh Điện!”

Chu Hi nghiêng đầu liếc nhìn hắn, cười cười: “Nghe nói Lục đệ làm cho phụ hoàng tức giận, người làm nhị ca như ta nên đến nói vài câu công đạo!”

Chu Minh đã quỳ hơn nửa canh giờ, đầu gối đã tê dại, nhưng miệng rất cứng, y cười lạnh: “Nói vài câu công đạo hay là đến nhìn ta bị xấu mặt, trong lòng nhị ca rõ nhất!”



“Đủ rồi!” Sùng An Đế mắng, lão kìm nén tức giận nhìn chằm chằm vào Chu Minh đang quỳ thẳng tắp, lên tiếng: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, chuyện Vệ Lẫm nói năm đó ngươi có liên quan đến cái chết của Lý Vân Khởi có thật hay không?”

Chu Minh nhìn những viên gạch vàng lạnh lẽo trước mặt, trong lòng muốn băm vằm Vệ Lẫm ra hàng trăm mảnh, nhưng mặt y lại không đổi sắc, nói: “Cho dù phụ hoàng có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa, câu trả lời của nhi thần vẫn chỉ như vậy, nhi thần không làm!”

Chu Minh không thể thừa nhận chuyện mình hãm hại Lý Vân Khởi, lúc ấy Đại Minh đang loạn thù trong giặc ngoài, Lý Vân Khởi lĩnh mệnh đến Bắc Nguyên dẹp loạn, nếu Chu Minh thừa nhận mình hãm hại tướng lĩnh mưu đồ đoạt binh, thì biết đâu Sùng An Đế sẽ giết hắn ngay lập tức cũng không chừng.

Song, Sùng An Đế vẫn không tin lời của nhi tử ruột thịt này, lão đột nhiên đứng lên, vung mạnh tay áo, công văn Vệ Lẫm đã trình lên bay đến trước mặt Chu Minh: “Không có? Chẳng lẽ Cẩm Y vệ bôi nhọ ngươi?”

Chu Minh quay đầu nhìn về phía cái người đang rũ mắt ngồi trên xe lăn, hắn lạnh lùng nói: “Nhi thần cũng không biết, rốt cuộc ai đã hao tốn tâm tư để bịa đặt chuyện này hòng hãm hại nhi thần, châm ngòi ly gián quan hệ phụ tử, quân thần của con và người!”

Bốn chữ “quan hệ phụ tử” này dường như khiến đáy lòng Sùng An Đế mềm ra, lão nhìn cổ họng của Chu Minh, vì hắn chắn mũi tên cho lão mà nơi đó có vết sẹo, im lặng một hồi lâu, lão chầm chậm nói: “Trước khi chưa tra rõ sự tình, ngươi ở Chung Tuý Cung, không được bước ra ngoài nửa bước, không cho bất kỳ kẻ nào đến thăm hỏi!”

Chung Tuý Cung là cung điện của thái tử, ngay cả trong mơ Chu Minh cũng muốn vào ở trong đó, nhưng mà đến khi hắn có cơ hội, thì đó lại là nơi giảm lỏng hắn. Giờ này, Đế Vương đang gần như chặt đứt hết mọi liên hệ ra ngoài của hắn.

Sùng An Đế đứng trên cao nhìn xuống nhi tử mình, giống như một phụ thân thất vọng về nhi tử của mình, cũng giống như một vị quân vương vô tình: “Ai trái lệnh, trảm!”

Chu Minh không dám ở đây chọc giận Sùng An Đế thêm nữa, hắn đã quỳ đến độ tê cứng cả hai chân, khi đứng lên bước chân lảo đảo, hắn không cam lòng đáp: “Nhi thần tuân chỉ!”

 

------oOo------