Hàm Ngọc

Chương 92: NGÀY NÀO CŨNG NHỚ VỀ CHÀNG ẤY!



Edit: Khả Khả

Lâm Tĩnh đi theo Trần thúc băng qua hồ nước đến tẩm viện của Lý phủ, còn chưa thấy Lâm Ngọc đã nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc vang ra từ viện.

Trong viện, Lâm Ngọc đem ghế dựa ra dưới cây Mơ, cúi đầu lặng lẽ thêu thùa, chiếc kim dài ngụp lặn trên tấm vải trắng trơn, hình như đang may xiêm y.

Tam Ca đen bóng dựa vào chân Lâm Ngọc, vừa rồi nó còn sủa rất to, giờ đây thấy Lâm Tĩnh đi vào nó rũ mắt mơ màng như muốn ngủ chỉ ư ử vài tiếng.

Sau khi đưa Lâm Tĩnh đến, Trần thúc liền lui xuống, Trạch Lan và Văn Trúc cũng không ở lại, khoảng sân lớn như vậy giờ đây chỉ còn hai huynh muội họ. Lâm Ngọc ngẩng đầu cười nhạt: “Sao huynh lại đến đây?”

Nàng cong mi cười, thật sự nhìn không ra được dáng vẻ đang lo lắng cho phu quân ở trong lao tù. Lâm Tĩnh thấy vậy, nên hắn không rõ rốt cuộc nàng có biết chuyện Lý Hạc Minh bị bắt giam không. Nếu không biết thì thật tốt, miễn cho nàng thương tâm khổ sở.

Lâm Tĩnh ở trước mặt Lâm Trịnh Thanh sốt ruột nóng nảy giống như một đứa trẻ, nhưng trước mặt Lâm Ngọc hắn lại mang dáng vẻ một huynh trưởng trầm ổn.

“Không có gì, thuận đường đến thăm muội thôi!” Lâm Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc, đưa tay vuốt đầu Tam Ca, nói chuyện phiếm: “Chẳng trách, hôm qua ta không thấy nó ở nhà, hóa ra là chạy đến chỗ muội!”

Lâm Ngọc thấy Tam Ca thảnh thơi lắc lắc chiếc đuôi, nàng dịu dàng nói: “Đêm hôm trước nó chạy tới, nửa đêm nửa hôm sủa một trận trước cửa phủ, cũng may gác cổng nhận ra nó nên mới mở cửa cho nó vào!”

Lâm Tĩnh gật đầu: “Nó rất thông minh, tẩu muội vào cung, hàng ngày không còn ai cho nó ăn, nó lại biết đường chạy đến chỗ muội!”

Hắn vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của Lâm Ngọc, vừa rồi đứng cách xa không thấy gì, giờ đây ngồi gần hắn mới phát hiện thần sắc nàng có chút mệt mỏi, huyết sắc trên môi cũng nhợt nhạt. Hắn nhíu mày hỏi: “Sao sắc mặt lại kém như vậy?”



Lâm Ngọc ấn ấn thái dương: “Đêm qua không cẩn thận bị trúng gió lạnh, ngủ không ngon, đầu hơi nặng nề, không sao đâu!”

Lâm Tĩnh không yên tâm: “Đã gọi lang trung đến xem chưa?”

“Xem rồi, y nói không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi nhiều chút là được!”

Từng câu từng chữ của hai người đều nói về việc nhà, dường như mọi chuyện đều yên ả. Nhưng biểu hiện của Lâm Ngọc càng bình tĩnh, lòng Lâm Tĩnh lại thấp thỏm không yên. Hắn chỉ vào trung y màu trắng đã may được một nửa trên tay của Lâm Ngọc, hỏi dò: “Đây là làm cho Lý Hạc Minh sao?”

Lâm Ngọc dừng động tác lại, khẽ “ừ” một tiếng: “Ở trong ngục khổ sở, muội làm vài bộ xiêm y cho chàng ấy thay đổi!”

Lâm Tĩnh ngẩn ra, nhưng Lâm Ngọc lại không để ý đến hắn, mắt nàng rũ xuống, vừa may áo vừa nhẹ giọng nói: “Muội biết huynh muốn nói cái gì, nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay chàng ấy đã đoán được trước, cũng đã nói với muội cần phải ứng phó thế nào, huynh không cần phải lo lắng cho muội!”

Lý Hạc Minh xảy ra chuyện, Lâm Ngọc cô đơn một mình, Lâm Tĩnh thân là huynh trưởng sao lại không lo lắng, hắn nói: “Muội là phụ nhân, không làm quan trong triều, lại không về xin ta và cha giúp đỡ, vậy thì ứng phó thế nào?”

Lâm Ngọc khẽ chớp mắt, qua một hồi lâu mới trả lời: “Chàng ấy bảo muội không cần làm gì cả!”

Lâm Ngọc nhớ ngày ấy, ánh nắng tươi sáng như lúc này, sau khi Hà Tam rời đi, Lý Hạc Minh trèo lên ghế bập bênh nằm bên cạnh nàng, hắn nhàn nhã nhắm hai mắt lại ở bên cạnh nàng một hồi lâu. Sau đó, đột nhiên hắn nhắc đến nguyên nhân tử trận của phụ thân hắn cho nàng nghe. Lúc đó, trong miệng Lâm Ngọc còn ngậm kẹo hồ lô hắn mua cho, nghe hắn kể về chuyện ít ai biết, nàng khiếp sợ đến độ không biết nên phản ứng thế nào.

Lý Hạc Minh từ một viên quan nhỏ dẫm lên thi thể của quan triều, từng bước bò lên vị trí Bắc Trấn Phủ Sử, trở thành con người ai ai cũng ngưỡng mộ, đồng thời trở thành lưỡi đao sắc bén của thiên tử khiến ai nấy đều khiếp sợ. Rõ ràng hắn xông qua mưa máu để có quyền lực như hôm nay, nhưng điều khiến người khác cảm thấy nghi ngờ là mấy năm nay hắn làm Bắc Trấn Phủ Sử mà không mưu cầu điều gì.

Quan lại trong triều đình đại khái chia làm hai loại: Loại người như La Đạo Chương làm quan để lấy quyền lực và tiền tài, còn loại người như Lâm Tĩnh thì làm quan vì đông đảo bá tánh trong thiên hạ. Tuy nhiên, Lý Hạc Minh không phải là người bám víu vào kẻ mạnh, trong lòng cũng không mang theo chính nghĩa của sĩ tử, cho nên khiến người ta rất khó đoán rốt cuộc hắn đang muốn cái gì.

Thời điểm, Lý Hạc Minh dùng giọng điệu bình tĩnh nói muốn Chu Minh phải chết, Lâm Ngọc đột nhiên bừng tỉnh, sau đó là từng cơn hoảng sợ ập đến.



Chu Minh hiện giờ là Hoàng tử, tương lai có khả năng là Thái Tử, và Hoàng Đế, Lý Hạc Minh phải làm sao mới có thể lấy mạng được hắn. Nhưng khi đó, Lý Hạc Minh không nói rõ ràng với Lâm Ngọc.

Hiện tại, Lâm Ngọc không nhắc đến nguyên nhân cái chết của Lý Vân Khởi và âm mưu của Lý Hạc Minh cho Lâm Tĩnh biết, nàng chỉ nói: “Chàng ấy nói với muội, chàng ấy muốn làm chút chuyện nguy hiểm. Chàng ấy cũng đoán được mình sẽ bị bắt giam, nên bảo muội không cần làm gì cả. Chàng ấy còn bảo muội phải nhớ đến chàng ấy, không được chán ghét chàng ấy vì đã đi tù!”

Nói đến đây, nàng chậm rãi buông kim chỉ trong tay ra, tựa như không thể nhịn được, hốc mắt đỏ lên, tủi thân nói: “Mọi chuyện chàng ấy đều sắp xếp thoả đáng, nhưng như vậy chỉ khiến muội càng không thể yên lòng!”

Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh, nén khóc hỏi hắn: “Ca ca, ở trong đó chàng ấy sẽ chịu khổ sao?”

Có ai đi qua Chiếu Ngục của Bắc Trấn Phủ Tư mà không phải bỏ nửa cái mạng đâu, nào có chuyện không phải chịu khổ.

Hắn duỗi tay ôm Lâm Ngọc vào lòng, vỗ lưng nàng trấn an như lúc bé: “Không đâu, Lý Hạc Minh thân là Bắc Trấn Phủ Sử, cai quản Chiếu Ngục, hiện giờ tội danh chưa định, những người đó xuống tay sẽ có chừng mực!”

Lâm Tĩnh tốn hết tâm tư ở đây an ủi người, nhưng hắn không thể ngờ lại nghe Lâm Ngọc ở trong ngực mình thấp giọng khóc: “Nhưng…nhưng Lý Hạc Minh nói chàng ấy sẽ phải chịu cực hình, ngày tháng ở trong đó sẽ không dễ dàng, bảo muội ngày ngày phải nghĩ đến chàng…”

Khả: Tao mà là Lâm Tĩnh là tao hộc máu tao chết cho mày coi, Minh ơi là Minh.

 

------oOo------