Hàm Quang

Chương 58



Manh Manh đang lau bàn bỗng nhiên thấy Hà Điền Điền khóc không ngừng, nó ngừng việc đang làm đi đến bên cạnh cô.

Sau đó cánh tay người máy của nó chuyển động, nâng lên ôm lấy cô.

Hà Điền Điền ôm lấy thân thể tròn vo của Manh Manh, càng khóc nhiều hơn.

Reng reng reng….

Cốc, cốc, cốc….

Di động đổ chuông đồng thời có tiếng gõ cửa.

Cô lau nước mắt, vừa nghe điện thoại vừa đi ra mở cửa.

“Alo?”

“Điền Điền, Phương Hướng Bắc đây. Tôi biết Hàm Quang ở đâu rồi!”

Hà Điền Điền mở cửa, nghe thấy thế cũng không nhìn người bên ngoài là ai, vội vàng hỏi: “Anh ấy ở đâu?”

“Cậu ta…”

Cô mới nghe được một chữ thì điện thoại bị lấy mất.

Cô ngỡ ngàng, vừa liếc mắt thì nhìn thấy Tạ Trúc Tâm đứng ở cửa. Anh ta cầm điện thoại của cô, ngắt kết nối cuộc gọi.

Hà Điền Điền nóng nảy, cũng không kịp nghĩ vì sao Tạ Trúc Tâm đột nhiên đến tìm cô, cô tức giận xông ra muốn lấy lại điện thoại: “Trả lại cho tôi!”

Tạ Trúc Tâm giơ cao tay lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô: “Nếu em còn muốn nhìn thấy Hàm Quang thì đi theo tôi.”



Tạ Trúc Tâm lái xe chở Hà Điền Điền đi về ngoại thành ở phía nam.

Bọn họ dừng ở trước một tòa nhà mười tầng màu xám, Hà Điền Điền nhìn thấy biển hiệu bên ngoài cửa lớn: Công ty Người Máy Quả Cam - Phòng thí nghiệm Anh Hà.

Công khai để một tấm biển như vậy có nghĩa là nơi này đã thông qua thủ tục phê duyệt chính quy, không giống với phòng nghiên cứu bí mật của Phương Hướng Bắc.

Ở đây trồng rất nhiều hoa mộc lan màu hồng nhạt, rực rỡ vô cùng. Cảnh xuân nhìn tươi đẹp đến thế nhưng Hà Điền Điền lại rét run từng cơn, lòng chùng xuống.

Tạ Trúc Tâm đi qua rất nhiều cửa, bước vào một tòa nhà rồi đi xuống ba tầng hầm, đến trước một cánh cửa kim loại vừa dày vừa nặng.

Cánh cửa từ từ mở ra, trái tim Hà Điền Điền đập thình thịch.

Nghĩ đến việc có thể nhìn thấy anh là cô không thể không căng thẳng.

Trong căn phòng trống trải, ánh sáng trắng lạnh lẽo, đồ nội thất đơn điệu.

Có một người ngồi sau bàn, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Không phải Hàm Quang.

Hà Điền Điền vô cùng thất vọng, nhìn Tạ Trúc Tâm bên cạnh. Tạ Trúc Tâm không quan tâm cái nhìn trách móc của cô, bình tĩnh kéo cô vào trong phòng.

Anh ta để cô ngồi xuống đối diện với Phương Thành Tứ.

Ồ, người này chính là Phương Thành Tứ, sếp lớn của công ty cô. Nếu là bình thường cô thấy anh ta thì sẽ khiêm nhường và ngoan ngoãn, nhưng lúc này, trong lòng cô chỉ có cảm giác bất an và tức giận. Cô cất giọng vừa căng thẳng vừa lạnh lẽo hỏi Phương Thành Tứ: “Các người có ý gì?”

“Đừng vội, cô sẽ được nhìn thấy cậu ta.” Phương Thành Tứ nhìn có vẻ sảng khoái, anh ta nói: “Nhưng mà trước tiên, cô cần trả lời tôi một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Mật mã để loại não trí tuệ nhân tạo tiến hóa là gì?”

Hà Điền Điền kinh ngạc, cô mơ hồ hiểu ra việc bọn họ bắt Hàm Quang là có mục đích gì, nhưng giờ phút này cô giả vờ tỏ ra không hiểu gì, hỏi lại: “Là sao? Tôi không hiểu.”

“Được, nói đơn giản có nghĩa là làm thế nào để làm loại não trí tuệ nhân tạo tiến hóa thành siêu não trí tuệ nhân tạo? Cô biết, chắc chắn là cô biết.”

Lúc này cô căng thẳng đến nỗi gần như mất đi cảm giác, nhưng vì thế cảm xúc lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. Vẻ mặt cô ngây thơ hồn nhiên hỏi lại: “Loại não trí tuệ nhân tạo là gì chứ?”

Phương Thành Tứ nhìn Tạ Trúc Tâm, Tạ Trúc Tâm lắc đầu, ý là anh ta cũng không biết trong lời nói của cô có bao nhiêu phần trăm đáng tin.

“Người máy của cô, cũng chính là Hàm Quang, là một người máy trốn khỏi phòng thí nghiệm, cũng chính là loại não trí tuệ nhân tạo, cậu ta rất nguy hiểm, hiện tại đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của chúng ta.” Phương Thành Tứ cũng không quan tâm có phải cô giả ngu hay không, trực tiếp giải thích, sau đó nói: “Bây giờ cô cố gắng nhớ lại xem, có manh mối gì liên quan đến việc cậu ta tiến hóa hay không? Từ khóa là: tiến hóa, siêu não, siêu trí tuệ, thần và một số từ ngữ tương tự khác. Khi nào nhớ được có thể điền một số thứ vào thỏa thuận này.” Nói xong, anh ta đẩy một tập giấy tờ đến trước mặt cô.

Hà Điền Điền nhìn lướt qua thỏa thuận kia, đó là một hợp đồng dịch vụ tư vấn thông thường nhưng nội dung khoản tiền thù lao để trống, cô có thể tự điền.

“Thật là hào phóng!” Cô cảm thán một câu, trong nụ cười mang theo sự mỉa mai.

Tạ Trúc Tâm nhíu mày.

Phương Thành Tứ nói: “Bây giờ cô có thể bắt đầu nhớ lại.”

“Nếu tôi từ chối thì sao? Tiếp theo các người định làm gì? Dùng súng uy hiếp tôi à?”

“Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi là thương nhân hợp pháp, không làm chuyện như vậy.”

“Hợp pháp? Ồ! Thương nhân hợp pháp lại đi bắt cóc người máy của người khác sao?”

“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô một người máy khác.”

Đúng vậy, về góc độ pháp luật thì họ làm thế cũng hoàn toàn hợp lý. Hàm Quang là một người máy, tương đương với tài sản riêng. Tôi lấy tài sản riêng của anh, phá hủy nó thì tôi bồi thường cho anh một cái là được.

Hà Điền Điền đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, không biết là tức giận vì Hàm Quang hay là tức giận vì bản thân bất lực. Cô cảm thấy thế giới này thật xấu xí, Tạ Trúc Tâm đáng ghét, Phương Thành Tứ lại càng đáng ghét. Cô thậm chí cảm thấy buồn nôn. Cô cầm thỏa thuận kia đứng lên, vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh Phương Thành Tứ.

Phương Thành Tứ nghĩ cô đang định nói quyết định của cô, rất chăm chú lắng nghe, không ngờ cô cầm tập giấy kia đập vào mặt mình. Phương Thành Tứ không kịp đề phòng, trên mặt nóng rát, chờ anh ta phản ứng lại đương nhiên không cho cô cơ hội đánh lần nữa, anh ta đứng bật dậy.

Phương Thành Tứ bắt lấy cổ tay cô, bực tức nói: “Cô điên à?”

“Tôi nghĩ anh mới là người điên.” Hà Điền Điền lạnh lùng nói.

Phương Thành Tứ nặng nề vung tay, thả cổ tay cô ra sau đó nhìn về phía Tạ Trúc Tâm.

Tạ Trúc Tâm hiểu ý, sờ lên tường ấn một cái.

Hà Điền Điền nhìn một mặt tường chậm rãi kéo lên… Không, đó không phải tường mà là một tấm màn chiếu. Màn chiếu kéo hết lên, cô nhìn thấy một căn phòng nữa. Ở đó, Hàm Quang đang ngồi trên ghế, hai người nhìn nhau.

Cô hoàn toàn không suy nghĩ gì tiến lên phía trước, đang đi thì bị Tạ Trúc Tâm giữ lại. Tạ Trúc Tâm nói: “Em bình tĩnh một chút, đó là kính trong suốt.”

Lúc này Hà Điền Điền mới nhận ra, ngăn cách giữa cô và Hàm Quang là một tấm kính trong suốt.

Cô vẫn đi tới, ngón tay đặt lên tường kính thủy tinh lạnh lẽo, mắt đỏ hoe gọi anh một tiếng: “Hàm Quang.”

Hàm Quang nhìn cô nở nụ cười.

Nước mắt Hà Điền Điền lập tức rơi xuống. Cô lau nước mắt, đôi mắt giật giật, cẩn thận quan sát căn phòng bên kia tấm kính. Tạ Trúc Tâm đứng bên cạnh cô, hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô. Anh ta lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: “Điền Điền, cậu ta đã bị ngắt kết nối với Internet.”

Hà Điền Điền như bị sét đánh. Cô biết điều này có nghĩa gì đối với Hàm Quang. Hàm Quang có thể mạnh mẽ như vậy là do anh có thể kiểm soát Internet. Giờ không còn kết nối thì không khác gì người vô dụng.

Cô đau lòng muốn chết, oán hận nhìn Tạ Trúc Tâm và Phương Thành Tứ, giận giữ hét lên: “Biến thái! Thần kinh! Rốt cuộc các người muốn làm gì?!”

“Chúng tôi muốn làm gì có lẽ đã nói rõ ràng rồi.” Phương Thành Tứ thấy phản ứng của Hà Điền Điền như vậy thì thật vui vẻ. Cô càng để ý Hàm Quang thì anh ta càng thỏa mãn.

Phương Thành Tứ gõ lên kính thủy tinh ba tiếng.

Hà Điền Điền thấy một người đi vào trong phòng, người này mặc đồng phục màu lam, đội mũ và đeo khẩu trang, cầm súng điện trong tay, súng điện nối với dây diện màu trắng, kéo dài trên mặt đất.

Người đó cầm súng điện đi về phía Hàm Quang.

Hà Điền Điền bất an: “Làm gì vậy? Các người định làm gì?”

Súng điện vừa chạm vào làn da Hàm Quang, Hàm Quang lập tức cứng đờ, nhắm mắt lại.

Cô nhìn thấy khuôn mặt Hàm Quang hơi vặn vẹo.

Tạ Trúc Tâm giải thích: “Chỉ là một dòng điện kích thích thôi. Cô yên tâm, sẽ không làm hỏng thân thể của Hàm Quang, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là sẽ khiến cậu ta rất đau đớn. Dòng điện tần số cao chạy trong thân thể giống như bị sét đánh hết lần này đến lần khác, bộ não kỹ thuật bị kích thích khắp cơ thể, sẽ có cảm giác rối loạn và đau đớn, sống không bằng chết.”

“Đừng nói nữa!” Hà Điền Điền ngắt lời anh ta. Cô ngồi xổm xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt, “Đừng nói nữa…”

Hàm Quang ở căn phòng bên kia kính thủy tinh đã không thể ngồi trên ghế, vô lực ngã xuống mặt đất. Anh dùng một chút sức lực điều chỉnh thân thể, đưa lưng về phía cô.

Hàm Quang không muốn cô nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

Hà Điền Điền quát Phương Thành Tứ: “Dừng lại! Anh bảo người kia dừng lại ngay!”

Phương Thành Tứ: “Nói hay không?”

“Nói cái gì?”

Phương Thành Tứ lại gõ vào kính thủy tinh, hai dài một ngắn, vừa gõ vừa lầm bầm: “Tiếp tục.”

Người trong phòng lại dùng súng điện, thân thể Hàm Quang run rẩy từng cơn. Cô thấy anh co người lại, giống như bộ dạng của con người khi muốn giảm bớt đau đớn. Hà Điền Điền gào khóc, điên cuồng đập lên kính thủy tinh: “Dừng lại! Các người là đồ cầm thú!”

Hàm Quang bị đá mấy cái, thân thể lật lại đối mặt với cô. Anh đau đớn muốn co thân thể lại, nghe được âm thành đập thủy tinh bình bịch, anh mở to mắt, mí mắt vô lực nửa nhắm nửa mở nhìn cô một cái.

Cánh môi của anh giật giật.

Cô nhận ra lời anh nói của anh: Đừng nhìn.

Anh muốn cô đừng nhìn.

Hà Điền Điền vô cùng đau lòng, dùng cái trán đập mạnh vào kính thủy tinh: “Hàm Quang, Hàm Quang!!!”

Tạ Trúc Tâm nhíu mày kéo cô lại.

Cô co quắp ngồi dưới đất, hai tay ôm mặt khóc thảm thiết.

Phương Thành Tứ lạnh lùng nói: “Cô có nói hay không?”

Trong nháy mắt Hà Điền Điền thật sự muốn nói ra hết. Nói ra thì Hàm Quang sẽ không đau nữa…

Nhưng mà cô không thể. Cô đau lòng muốn chết, nhưng cô biết là cô không thể nói.

Hàm Quang tự biết chuyện đó, nhưng anh không nói có nghĩa là anh không muốn nói, anh có suy nghĩ của anh. Anh quá mức thông minh, có lẽ cô không theo kịp suy nghĩ của anh, nhưng có một việc cô phải làm được: Không thể kéo chân của anh.

Hàm Quang không muốn nói, cô sẽ không nói.

Hà Điền Điền lau nước mắt, dựa lưng vào kính thủy tinh, không nhìn Hàm Quang. Anh muốn cô không nhìn thì cô sẽ không nhìn.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Thành Tứ, nhìn Tạ Trúc Tâm, bất đắc dĩ lắc đầu, “Các người muốn tôi nói cái gì? Cái gì là loại não trí tuệ nhân tạo, siêu cấp tiến hóa gì đó đều là lần đầu tiên tôi nghe thấy. Tôi thừa nhận tôi đã phát hiện Hàm Quang không giống với các người máy khác từ lâu, cũng mặc kệ các người có tin không, tôi vẫn nghĩ là anh ấy khác biệt vì anh ấy thành tinh, thành tinh các người có hiểu không? Hồ ly tinh, xà tinh, đều có thể thành tinh, thời đại phát triển này người máy cũng có thể thành tinh chứ.”

Phương Thành Tứ nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không hề có khả năng này… Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, cô gái não tàn này còn bắt đầu nói lảm nhảm về mấy thứ mê tín dị đoan thời phong kiến.

Loại chuyện này khiến Phương Thành Tứ không thể chấp nhận được, dường như anh ta muốn trút giận, lại cho người tiếp tục tra tấn Hàm Quang. Hà Điền Điền vẫn dựa lưng vào kính thủy tinh, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.

Không biết gây sức ép bao lâu, cuối cùng Phương Thành Tứ cũng thả cô đi, đương nhiên anh ta cũng cho người theo dõi cô.

Hà Điền Điền rời đi, Phương Thành Tứ hỏi Tạ Trúc Tâm: “Cậu thấy thế nào?”

“Không biết.” Tạ Trúc Tâm rất thản nhiên, “Tôi không hiểu cô ấy.”

Phương Thành Tứ cũng hoang mang như vậy. Bọn họ đều là đàn ông lý trí, không tin tưởng vào tướng số, thành tinh này nọ, nhưng bọn họ không tin thì không có nghĩa là người khác cũng không tin. Mặc dù bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển rất mạnh nhưng mê tín phong kiến vẫn có thị trường nhất định.

Hà Điền Điền này, nói cô là não tàn đi, nhưng mà não tàn cũng ngoài dự đoán của mọi người. Phải nói là cô quá thông minh mới đúng, có thể diễn não tàn đến nỗi sống động như thế, chỉ số hành động và thông minh cũng quá đáng sợ…

Người phụ nữ bí ẩn.

Phương Thành Tứ nói: “Nên lấy súng ra dọa cô ta, chết đến nơi rồi xem cô ta có nói hay không?”

Tạ Trúc Tâm lắc đầu: “Anh đồng ý với tôi là sẽ không làm cô ấy bị thương.” Anh ta dừng lại, thấy Phương Thành Tứ trầm tư vắt óc suy nghĩ làm thế nào để uy hiếp Hà Điền Điền, Tạ Trúc Tâm bất đắc dĩ nói: “Tại sao không tìm Phương Hướng Bắc? Chắc chắn anh ta biết nhiều hơn Điền Điền.”

Dù chỉ có một sự lựa chọn thì Phương Thành Tứ cũng không muốn đi tìm Phương Hướng Bắc, địa vị của người này quá lớn, chỉ có thể dụ dỗ, không ép buộc được.

Phương Thành Tứ lắc đầu, cảm thấy thất bại.

Tất cả nhân viên phòng thí nghiệm đều rời đi, chỉ còn Phương Thành Tứ và Hàm Quang.

Phương Thành Tứ mở kính thủy tinh đi vào.

Hàm Quang vẫn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích giống như một thi thể. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, anh mở to mắt.

Phương Thành Tứ chắp tay sau lưng nhìn xuống. Người máy này thật sự rất kiên cường, bị súng điện hành hạ lâu như vây, nếu là bình thường có lẽ đã chết khô rồi. Nghĩ như vậy, mắt anh ta lại nóng rực.

Nếu anh ta có thể như vậy thì tốt biết bao.

Hàm Quang chậm rãi đứng dậy. Hôm nay bị tra tấn quá nhiều, thật sự có cảm giác giống như sống sót sau tai nạn ngàn cân treo sợi tóc. Tuy nói thiết bị sẽ không bị hỏng, nhưng số liệu bị dòng điện gây rối loạn quá lâu, cần chính anh chữa trị theo trình tự. Hiện giờ động tác của anh cứng nhắc, lúc đứng lên còn suýt ngã.

“Cảm giác thế nào?” Tâm trạng Phương Thành Tứ lại tốt lên, cười hỏi.

“Còn tốt.” Hàm Quang bình tĩnh lên tiếng, chậm rãi đi đến ghế ngồi.

Anh bám vào bàn, từ từ ngồi xuống. Cho dù bị tra tấn thê thảm như vậy nhưng khí thế vẫn không giảm. Lúc này động tác có cứng nhắc nhưng vẫn bình tĩnh, ung dung như trước, giống như một cây tùng trên vách đá giữa mây trời.

Phương Thành Tứ rất ghét điểm này của Hàm Quang, nhưng lại không nhịn được mà hâm mộ.

Hàm Quang ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt buông xuống, dừng ở kính thủy tinh kia. Đó là chỗ Hà Điền Điền ngồi vừa nãy.

Lông mi cong cong, trong mắt anh tràn ngập ấm áp.

Phương Thành Tứ nói: “Cô ta rất để ý đến cậu."

Hàm Quang không nói gì. Anh dựa lưng vào ghế ngồi, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, từng nhịp, từng nhịp, tiết tấu ổn định, giống như tiếng đồng hồ quả lắc vĩnh viễn không ngừng.

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Phương Thành Tứ thấy Hàm Quang đang cười.

“Đã đến lúc rồi.” Hàm Quang nói.

Phương Thành Tứ nghi ngờ: “Cái gì?”

Hàm Quang cười lớn hơn, khóe miệng nhếch lên, hai mắt cong cong. Anh cười hỏi Phương Thành Tứ: “Anh có muốn biết cuối cùng Mộc Xuân Phong chết như thế nào không?"