Hàm Quang

Chương 61



Hà Điền Điền ôm thật chặt Manh Manh, cơ thể hơi lung lay, suýt nữa thì ngã, may là Tiểu Phong đỡ kịp.

“Xong rồi, xong thật rồi…” Phương Hướng Bắc lắc đầu, nhìn đám người trên quảng trường vì quá khiếp sợ nên bắt đầu trở nên rối loạn, “Xong rồi, trời sập thật rồi, chúng ta đã làm gì…”

“Anh tỉnh lại đi!” Hà Điền Điền đột nhiên quát anh ta, “Đó vốn không phải là Hàm Quang!”

Phương Hướng Bắc nhìn cô, ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ và thông cảm, “Tôi hiểu chuyện này cô rất khó chấp nhận, tôi cũng thấy khó mà chấp nhận được, tôi không thể nào thuyết phục bản thân tin rằng Tiểu Phong chết trong tay người máy mà mình nghiên cứu. Nhưng còn cách nào nữa?” Cảm xúc của anh ta dần kích động hơn, giọng nói đầy gấp gáp, “Sự thật ở ngay trước mắt, Hàm Quang giết người, còn không chỉ một người! Cậu ta là một người máy phản nhân loại! Và bây giờ cậu ta muốn lật đổ nhân loại.”

“Không, không phải, các người đều bị lừa!”

“Vì sao không phải là cô bị lừa?!”

“Tôi tin tưởng anh ấy.”

“Ồ.” Phương Hướng Bắc cười giễu cợt, coi lời này như gió thoảng qua tai, giọng anh ta hơi gay gắt, hỏi lại, “Cô tin tưởng cậu ta thì cậu ta sẽ không làm như vậy sao? Hà Điền Điền, cô tin tưởng cậu ta vì cô thích cậu ta, còn sự thật sẽ không vì tình cảm của cô mà thay đổi. Cô tỉnh táo lại đi.”

Lúc này, video trên màn hình đang bắt đầu lặp lại. Hà Điền Điền nhìn mọi người hỗn loạn trên quảng trường. Khiếp sợ, nghi ngờ, khủng hoảng… Rất nhiều cảm xúc sôi trào, lan ra, cô nhìn cảnh tượng hoang đường này, đột nhiên bình tĩnh lại, bình tĩnh một cách thần kỳ.

“Anh đã từng hiểu ai đó chưa?” Cô hỏi Phương Hướng Bắc.

“Cái gì?”

Cô không đợi anh ta trả lời rõ ràng đã nói tiếp: “Nếu anh hiểu một người sẽ có thể xác định việc này có phải do người đó làm hay không, một số lời nói có phải người đó nói hay không. Anh nói tôi tin tưởng Hàm Quang là vì tôi thích anh ấy. Anh sai rồi. Tôi tin tưởng anh ấy là vì tôi hiểu rõ anh ấy. Tôi biết rõ anh ấy là người như thế nào, tôi hiểu rõ cách làm việc của anh ấy, cách anh ấy nói chuyện, thậm chí là cả ánh mắt anh ấy muốn biểu lộ gì.”

Phương Hướng Bắc giật mình, cảm thấy hơi dao động, “Có thể cậu ta là thứ người máy…”

“Đúng vậy, anh ấy là một người máy, nhưng điều đó quan trọng lắm sao? Cho dù Hàm Quang là con người hay người máy, anh ấy chính là anh ấy. Anh ấy và người ở trong video kia, trừ gương mặt giống nhau ra, còn lại không có điểm gì giống nữa. Tính cách của anh ấy thế nào, tôi hiểu hơn ai hết. Anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy, vĩnh viễn không. Cho nên tôi vĩnh viễn tin tưởng anh ấy.” Giải thích xong, ánh mắt cô càng kiên định hơn.

Phương Hướng Bắc im lặng.

Một lúc sau, đợi đến khi video bắt đầu phát lại lần thứ ba, Phương Hướng Bắc chỉ vào màn hình lớn, hỏi Hà Điền Điền, “Vậy cô nói xem, người trên kia còn có thể là ai?”

“Tôi không biết…” Hà Điền Điền xoa đỉnh đầu Manh Manh, cũng khá nghi ngờ.

“Hình như hai người không để ý một điều.” Người máy Tiểu Phong đột nhiên mở miệng.

Hai người cùng lúc nhìn về phía anh ta.

Tiểu Phong chỉ vào màn hình lớn rồi chỉ bản thân, tiếp đó chỉ Manh Manh, nói: “Chúng tôi đều là người máy.”

“Rồi sao?”

“Người máy có thể sản xuất hàng loạt, miễn là có số liệu.”

“Ôi!” Vỗ trán.

“Mẹ nó!” Vỗ đùi.

Sao tôi không nghĩ tới điều này chứ? ... Đây là tiếng lòng chung của hai người lúc này.

“Nói vậy nghĩa là có người lấy trộm số liệu ngoại hình của Hàm Quang, giả là Hàm Quang để làm mưa làm gió?” Phương Hướng Bắc nhanh chóng tổng kết.

“Nhất định là vậy rồi!” Hà Điền Điền điên cuồng gật đầu.

“Mục đích đằng sau chuyện này là gì?” Phương Hướng Bắc hơi bối rối.

“Không biết... Dù sao cũng là mục đích không thể cho ai biết!” Ánh mắt cô vẫn kiên định như trước.

Phương Hướng Bắc khẽ gật đầu. Anh ta đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vì Hàm Quang, vì chính anh ta, cũng vì... Tiểu Phong.

Xem ra người ở phía sau đã không ngồi yên được nữa rồi. Tiểu Phong, tôi nhất định sẽ báo thù cho cậu. Trong lòng anh ta thầm nghĩ.

Hà Điền Điền nói: “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”

“Về thương lượng đã. Có điều xảy ra chuyện lớn như vậy, có lẽ cô không về nhà được rồi, trước hết cứ về nhà tôi tránh vài ngày thì hơn.”

Lúc bọn họ trở về xe, dòng người trên quảng trường đã rối loạn, mọi người hoảng sợ như bị thứ gì đáng sợ đuổi theo vậy, như ruồi mất đầu bay loạn. Màn hình lớn bị ép phải tắt đi, đài phát thanh được bật để phát tin chính phủ khẩn cấp thông báo, trấn an mọi người đang hoảng loạn. Thông báo kia cứng nhắc rập khuôn một cách trống rỗng, có vài chỗ từ ngữ mơ hồ, nghe hoàn toàn không có hiệu quả trấn an, ngược lại khiến mọi người có thêm những suy đoán đáng sợ hơn.

Giao thông dưới mặt đất quá hỗn loạn, Tiểu Phong đành mở hình thức bay trên không.

Phương Hướng Bắc dựa lưng vào ghế da, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hà Điền Điền ngồi bên cạnh, cùng với Manh Manh ở trong lòng cô. Hà Điền Điền tựa cằm lên đỉnh đầu Manh Manh, ngẩn người. Manh Manh nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.

Nhìn một lúc, Phương Hướng Bắc quay sang nói chuyện với Hà Điền Điền: "Tôi bỗng nhiên hiểu ra tại sao Hàm Quang lại thích cô đến vậy."

Trái tim Hà Điền Điền run lên, cô chớp mắt, bật cười ha hả, "Là bởi vì tôi thông minh sao?"

"Ha ha cô nghĩ nhiều rồi."

Cô cạn lời.

Bầu không khí hơi xấu hổ. Tiểu Phong mở nhạc lên, tiếng ca nhẹ nhàng vang lên trong xe.

Bài hát này tên là "Cô đơn khắc sâu", giai điệu đầy u sầu.

Phương Hướng Bắc nói: "Đổi bài nào vui hơn đi."

Tiểu Phong chuyển sang hẳn một bài hát thiếu nhi.

Trong lúc bọn họ nghe khúc hát thiếu nhi thì đã đến khu nhà cao cấp trên hòn đảo giữa hồ của Phương Hướng Bắc. Xe thể thao từ từ đáp xuống, hai người mở cửa xe, chân còn chưa kịp đặt xuống, ngay lập tức đã phát hiện xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều người.

Đều là cảnh sát được trang bị vũ trang hạng nặng, cầm lá chắn và súng.

Phương Hướng Bắc hoảng sợ: "Không, không phải đang đùa đấy chứ?"

Trong đó có một người đi lên, "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, mong các vị phối hợp điều tra."

Phương Hướng Bắc cũng không nghĩ tới hành động của chính phủ lại nhanh như vậy, anh ta cảm thấy có lỗi nhìn sang Hà Điền Điền: "Xin lỗi."

Hà Điền Điền không để bụng: "Tôi về nhà thì cũng bị bắt thôi..."

Cảnh sát giải thích: "Chúng tôi không phải tới để bắt hai người, chỉ mong hai người có thể phối hợp điều tra."

Tuy nói không phải đến "Bắt" nhưng bọn họ đều bị khống chế. Chuyện của Hàm Quang quá ầm ĩ, bây giờ toàn bộ nhân dân trên toàn thế giới đều rất chú ý đến tên người máy tuyên bố muốn thống trị loài người này, hy vọng chính phủ điều tra mọi vấn đề một cách rõ ràng.

Ngay cả Manh Manh là người máy nhỏ cũng đều bị thẩm vấn. Nó đáng thương ngồi xổm trên ghế, ngơ ngác nhìn cảnh sát thẩm vấn ngồi đối diện mình. Cảnh sát cũng ngẩn người nhìn nó, hỏi một lượt các vấn đề, Manh Manh không thể trả lời nổi một chữ.

Một người một máy cứ ngơ ngác nhìn nhau mất một ngày.

Người cảnh sát thẩm vấn than thở với đồng nghiệp, "Tôi cảm thấy mình giống như một thằng ngốc!”

Đồng nghiệp nói: "Anh cũng nên thỏa mãn đi, mai có thể tìm chuyên gia gỡ nó ra rồi kiểm tra. Còn bọn tôi thì sao? Cũng không thể gỡ Phương Hướng Bắc ra được."

"Thẩm vấn Phương Hướng Bắc thế nào rồi?"

"Ôi, chẳng có chút manh mối nào cả. Nghe nói trong nhà anh ta vẫn còn đang ầm ĩ."

"Hà Điền Điền thì sao?"

"Chỉ biết khóc thôi. Còn chắc chắn người máy mà cô ấy nhìn thấy không phải cái mà cô ấy lắp ráp. Nói cái gì mà có người muốn lợi dụng người máy của cô ấy để thực hiện âm mưu xấu."

"Khó hiểu như vậy sao? Có phải vì muốn trốn tránh trách nhiệm không?"

"Ai mà biết được."

...

Hà Điền Điền đợi ở cục cảnh sát ba ngày. Rõ ràng trong tình huống đặc thù cảnh sát không hề bị giới hạn thời gian giam giữ, đại khái muốn giam giữ bao lâu thì giam.

Trong vòng 3 ngày, "Hàm Quang" giết ba người, cảnh sát đem ảnh ba thi thể cho cô xem.

Cảnh sát nói cho cô biết, hiện tại bên ngoài đã rất hỗn loạn, hy vọng cô có thể phối hợp, cung cấp tin tức có giá trị.

Hà Điền Điền cười khổ. Cô có thể cung cấp tin giá trị nhất đó là chuyện Hàm Quang là giả, thế nhưng vốn người ta không hề tin, cô còn có thể làm gì được nữa đây?

Cô cũng rất muốn biết một tin, cô muốn biết rốt cuộc Hàm Quang bây giờ đang ở đâu!

Cô nghĩ mình sẽ phải ở trong cục cảnh sát cả đời, nào ngờ, đến ngày thứ tư, có một người tới gặp cô.

Ồ, không chỉ muốn gặp cô, mà còn muốn đưa cô đi.

Biện Vũ Bạch.

Ấn tượng của Hà Điền Điền về người này là "Cô nàng già mồm" và "Tình địch", giờ phút này tình địch gặp nhau, cũng không "đỏ mắt", chỉ có kinh ngạc.

Biện Vũ Bạch mặc quần áo màu đen, tóc dài buộc đuôi ngựa, trong tay cầm một khẩu súng, đến khi Hà Điền Điền đi ra, cô ta cầm súng, họng súng chĩa vào gáy Hà Điền Điền.

Biện Vũ Bạch lúc này so với với Biện Vũ Bạch trong ấn tượng của cô khác nhau một trời một vực, Hà Điền Điền không xác định nổi, cô gọi một tiếg: "Biện Vũ Bạch?"

"Đã lâu không gặp, Hà Điền Điền." Biện Vũ Bạch nói rồi quay sang cảnh sát phía sau Hà Điền Điền cười: "Vất vả rồi."

Hai cảnh sát kia không để ý Biện Vũ Bạch cầm súng ống chĩa loạn, thái độ khá lạnh nhạt, chỉ gật đầu với cô ta một cái.

Biện Vũ Bạch đẩy Hà Điền Điền vào một chiếc xe, chiếc xe có chế độ tự động lái, cô ta phụ trách cầm súng trông coi Hà Điền Điền.

Trong lòng Hà Điền Điền tràn ngập nghi ngờ, "Này, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?!"

"Chúng tôi đã hợp tác với chính phủ. Cho nên hiện tại cô sẽ do chúng tôi quản lý."

"Chúng tôi? Chúng tôi là ai?!"

Biện Vũ Bạch không trả lời.

Nhưng cũng không cần cô ta phải trả lời. Rất nhanh, Hà Điền Điền liền biết "Bọn họ" là ai.

Cô bước xuống xe, nhìn thấy tòa nhà trước mặt. Ngoài dự đoán của cô, tòa nhà này rất bình thường, không khác so với những tòa nhà cao tầng trong thành phố này, chẳng qua, phía trên cổng chính của nó có một huy hiệu thật lớn.

Màu nền là màu đen, cánh chim sắc bén, chữ cái màu trắng, dưới ánh mặt trời ánh lên vẻ lạnh lẽo.

ANTI-AI.

Trong nháy mắt, Hà Điền Điền đột nhiên hiểu ra toàn bộ mọi chuyện.

Cô biết có người có ý định muốn làm như vậy, nhưng vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc động cơ của đối phương là gì. Theo như kết quả trước mắt, ngoài việc khiến thế giới này hỗn loạn, bọn họ dường như cũng không thực chất muốn làm gì khác.

Nhưng, thực ra, mục đích của bọn họ chính là khiến thế giới này trở nên hỗn loạn!

Dùng người máy đe dọa loài người, khiến thế giới này đảo lộn, loài người hoảng sợ với người máy, tăng sự đề phòng và thù hằn của con người với người máy lên. Hiện tại, đã có rất nhiều người điên cuồng phá hủy người máy, chính phủ cũng cung cấp tiện ích cho nhân dân, thu lại người máy mà mọi người tự nguyện phá hủy rồi tiến hành tập trung phá hủy.

Việc này đối với bọn họ không phải là kết quả tốt nhất sao?

Bởi vì bọn họ là liên minh phản đối trí tuệ nhân tạo mà.

Mục đích của đám người bọn họ là hạn chế sự phát triển của trí tuệ nhân tạo. Suy nghĩ của loài người đối với sự tồn tại của người máy từ lâu đã là nghi ngờ và đề phòng, có thể vài thập niên, thậm chí vài thế kỉ sau, "Sự kiện Hàm Quang" sẽ khiến ảnh hưởng vẫn luôn tồn tại, người máy sẽ luôn đối lập với loài người. Toàn bộ công ty người máy đều nhanh chóng rút lui. Hiện tượng người máy bị coi là kẻ thù, bị tấn công, bị phá hủy nếu nhìn thấy nhiều lần sẽ trở thành một việc rất bình thường.

Bọn họ sắp đặt tất cả những việc này, lại hoàn toàn không cần phải chịu trách nhiệm, bởi vì mọi việc đều do Hàm Quang gây ra.

Thật sự là vô cùng hoàn hảo!

Vẻ mặt Hà Điền Điền khá bình tĩnh, cô lạnh lùng nói: "Khốn nạn!"

Biện Vũ Bạch đá cô một cái.

Sau đó Hà Điền Điền bị cô ta kéo vào trong tòa nhà, đi lên thang máy.

Hà Điền Điền nhìn thấy từng người một từ tầng trệt đi vào, bọn họ đang đi lên phía trước.

Biện Vũ Bạch vẫn đen mặt, Hà Điền Điền cũng tức giận, thang máy dừng ở tầng cao nhất, khi mở ra, Biện Vũ Bạch lại lôi cô đi.

Cô vùng vẫy, bực bội nói: "Tôi tự đi được!"

Biện Vũ Bạch cười mỉa: "Vẫn còn có thể cáu kỉnh cơ à? Nếu không phải anh ta muốn gặp cô, tôi đã muốn bắn chết cô rồi."

"Ai? Ai muốn gặp tôi?"

Biện Vũ Bạch dẫn cô đến trước một cánh cửa màu xám, quay đầu cười thản nhiên, "Đương nhiên là người đứng đầu của chúng tôi."

Nụ cười của cô ta khiến Hà Điền Điền ớn lạnh. Cô đột nhiên hơi nhớ cô nàng già mồm lại ngang ngược của trước kia.

Cánh cửa màu xám chậm rãi mở ra, Hà Điền Điền bị cô ta thô bạo đẩy vào trong.

Cô lảo đảo một chút mới đứng vững. Chậm rãi nhìn vào bên trong.

Phòng rất lớn, sàn nhà lát gạch màu nhạt, bởi vì trang trí đơn giản cho nên càng khiến cho nó rộng hơn.

Cửa sổ sát đất có một người đứng đó, anh ta mặc âu phục màu đen, đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, đưa lưng về phía cô.

Ánh sáng rực rỡ càng tôn lên sự hắc ám của bóng dáng ấy, như là một màu đen đậm đặc. Hà Điền Điền híp mắt, dần dần thích ứng được với ánh mặt trời.

Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn bình thường. Cô biết, cô cách sự thật chỉ có vài bước.

Cô đi về phía anh ta.

Càng ngày càng gần.

Hà Điền Điền thấy bóng dáng của anh ta, cảm giác quen thuộc dồn dập kéo đến.

Đột nhiên, anh ta xoay người, nhẹ nhàng đẩy gọng kính vàng trên mũi, lạnh lùng nhìn cô.

Ánh sáng mặt trời rọi xuống vai anh ta, hơi chói mắt. Viền mắt Hà Điền Điền đau đớn, cô không chú ý mà lùi lại hai bước: "Tạ Trúc Tâm."