Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cún - Ngụy Thừa Trạch

Chương 13: Hỏng mất (H) 



Ngoan ngoãn trở thành chó ngoan phục vụ dưới háng hắn.

Bạch Giang Xuyên hưởng thụ miệng cô phục vụ, tuy rằng không sướng bằng thao phía dưới, nhưng được độ ấm trong khoan miệng cũng không kém, nước miếng liếm ướt côn thịt, so với phía dưới còn nhiều nước hơn.

Vỗ đầu cô nói, "Không biết dùng đầu lưỡi sao? Liếm nó, cắm trong miệng còn chưa đủ sâu. Em phải học cách hầu hạ nó cho tôi."

"Ưm, ưm chủ nhân."

Côn thịt bị cô ăn dính đầy nước miếng óng ánh, vươn đầu liễm liếm quanh gân xanh, vài giọt tinh dịch chảy ra từ mã mắt được cô nuốt xuống, dù sao đều phải ăn hết, cô cũng không muốn ôm bất kì hy vọng gì.

Côn thịt được cô chứa trong miệng thoải mái đến rạo rực, Bạch Giang Xuyên không nhịn được đem đầu cô kéo xuống nuốt vào toàn bộ côn thịt, Lật Thế bất ngờ không tìm đề phòng, da dày đau xót muốn nôn hết ra.

"Con mẹ nó! Thật thoái mái, thích ăn côn thịt lắm đúng không? Mau ăn hết đi!"

Cơ hồ đem nguyên cây xuyên vào, Lật Thế khó chịu trở mặt khinh bỉ, hắn lại làm như không thấy, tiếng cười như ma quỷ, cổ họng Lật Thế bị đâm chọc đến biến dạng.

"Tê."

Bạch Giang Xuyên đúng lúc đem cô buôn ra, Lật Thế quỳ rạp trên mặt đất ho khan, trong miệng truyền đến mùi máu tươi nồng đậm, cổ họng đau rát, chỉcần cô nói chuyện miêng như bị xé rách truyền đến đau đớn.

"Quỳ lên, liếm tiếp!"

Lật Thế không bằng lòng, kiềm nén đau đớn, tiếng khóc cũng không phát ra.

Bạch Giang Xuyên kéo tóc cô lên, hai ngón tay cưỡng ép mở miệng, chuẩn bị đem côn thịt nhét vào lần nữa.

Lần này cô bắt đầu phản kháng, không nói cũng không khóc, hai chân giãy dụa lung tung đá hắn, hành động biểu đạt cô kháng cự.

"Tôi cho em phản kháng sao?"

Bàn tay từ trên hung hăng giáng xuống mặt cô, đem cô đánh ngã trên mặt đất.

"Đứng lên, liếm cho tôi."

Cô bụm mặt, ngoài đau đớn đến chết lặng đã không còn cảm giác được bất kì thứ gì, hai mắt vô thần, cơ thể quỳ trên đất không động đậy.



Bạch Giang Xuyên vươn tay nắm tóc cô, Lật Thế mãnh liệt né tránh, cả người nương theo vách tường đứng lên.

Nam nhân nhanh tay lẹ mắt ôm thắt lưng cô, kinh hãi ban đầu rất nhanh liền biến thành phẫn nộ, bắt lấy tóc cô, hướng trên mặt đất đập xuống.

"Dám phản kháng? Ai cho em lá gan đó? Không muốn sống nữa? Muốn tôi cho em nếm thử cảm giác sống không bằng chết, phải không!"

Lật Thế đau đớn chỉ có khóc, nói không nên lời, yeutruyen.net đột nhiên bị hắn nắm tóc lôi ra bên ngoài, hai tay chặt chẽ nắm lấy cửa phòng tắm, Bạch Giang Xuyên liền vươn chân đạp lên bụng cô.

"A......." Vẻ mặt Lật Thế đau đớn đến dữ tợn.

Hắn tiện tay mặc thêm chiếc áo dài màu xám, đem cả người trần trụi của Lật Thế kéo ra khỏi phòng tắm.

Cô giãy dụa không ngừng, da đầu bị kéo đến xuất huyết.

"Bin Laden."

Vài tiếng chó sủa vang lên khiến cô sợ tới cả người run rẩy, thẩm chí đoán được hắn muốn làm cái gì.

"Huhu. . . . huhu Bạch Giang Xuyên! Hức. . . . yeutruyen.net hức."

Không quan tâm tiếng khóc của cô, cứng rắn nắm lấy tóc đem cô quăng vào trong lồng chó.

"Không cần, Bạch Giang Xuyên! Không cần đem tôi nhốt lại, huhu tôi sợ chó!" Lật Thế hô to như xé rách cổ họng, nắm thanh sắc trong lồng, dùng hết khí lực muốn ra ngoài.

Ngoài kia con Bin Laden vươn đầu lưỡi hà hơi thật dài, ánh mắt súc sinh âm u nhìn chằm chằm cô.

"Không.....Khônggggg!"

"Cút vào cho tôi."

Bạch Giang Xuyên đem tay vịn thanh sắc của cô gỡ ra, mạnh mẽ kéo vào trong.

Thấy cô còn muốn phản khán, vươn tay giả bộ tát cô, chiêu này quả nhiêu hữu dụng, Lật Thế run run ôm đầu lùi về phía sau, cuộn mình vào góc trong chuồng.

Bin Laden tiến vào trong chuồng, trước ánh nhìn chăm chú của Bạch Giang Xuyên ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn đóng cửa sắt lại, cảnh cáo người đang phát run trong góc.



"Nếu muốn chết, vậy liền ở đây cảm nhận thử, cảm giác sống không bằng chết. Tôi xem em có thể kiên trì tới bao lâu."

Hắn cài khóa lại, cầm lấy chìa khóa xoay người đi ra ngoài.

Lật Thế sợ hãi ôm lấy cơ thể trần truồng của mình.

Trước mắt là con chó như hổ rình mồi, không có quần áo che chở, chỉ cần nó há miệng liền có thể đem cô xé thành mảnh nhỏ.

"Không, không cần, cứu tôi, cứu mạng, Bạch Giang Xuyên, huhu."

Cửa phòng đóng lại, ngăn lại tiếng khóc thanh cũng của Lật Thế, cũng chặn lại lời cầu xin đến tê tâm phế liệt của cô.

Tiếng chó kêu lấn áp mất tiếng khóc, cẳng chân lại âm ỉ đau, Lật Thế gần như hỏng mất, cô đem chính mình cuốn tròn tới cực độ, ngón chân co rút lại.

Mỗi một lần tiếng chó sủa vang lên, lồng sắt đều chấn động theo.

Cô sợ chó, sợ tới cực hạn, chỉ cần nó có động tác gì, thần kinh cô như bên bờ vực tan rã.

Đem mặt vùi vào trong hai chân, chỉ dám lặng lẽ lộ ra ánh mắt sợ sệt nhìn nó.

"Không cần ăn. . . . . . .Không cần ăn tao, huhu xin mày, đừng ăn tao."

Lật Thế gần như phát điên rồi, Bin Laden không ngừng hướng về phía cô kêu to.

Môi run rẩy tái nhạt, Lật Thế một tay ôm ngực, một tay cầm lấy thanh sắc, cuối cùng nhịn không được khóc rống lên.

"Bạch Giang Xuyên, Bạch Giang Xuyên anh buông tha tôi đi! Tôi cho anh thao, van xin anh, tôi không cần ở trong này, cho tôi ra ngoài đi mà!"

Người bên ngoài nhắm mắt làm ngơ tiếng kêu thảm thiết của cô, cầm cốc vào phòng bếp rót nước, ngẩng đầu uống sạch một hơi, nước theo cổ chảy xuống xương quai xanh, lay động cao thấp theo hầu kết.

Bạch Giang Xuyên vứt cốc vào trong bồn nước, xoay người tựa vào bàn, híp mắt nhìn chằm chằm gian phòng trước mắt, nghe tiếng kêu cứu ngày càng suy yếu.

"Hừ!"

Bạch Giang Xuyên lạnh lùng cười chế giễu, cúi đầu sờ soạn chơi đùa với mấy cọng tóc rớt xuống lúc lôi kéo da đầu Lật Thế, lúc rớt ra còn dính máu.