Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cún - Ngụy Thừa Trạch

Chương 17: Còn yêu tôi không? 



Lật Thế nói yêu hắn, sau đó một mực nghe lời hắn, bất luận là tinh thần hay thể xác, toàn tâm toàn ý phục tùng hắn, ngay cả khi tỉnh lại cũng sẽ ôm chặt lấy hắn.

Chuyện này đối với Bạch Giang Xuyên quá không chân thực, hắn không tin cô yêu hắn, hoặc nói là, có thể yêu hắn bao nhiêu?

Vì thế, hắn như người bệnh tâm thần thí nghiệm Lật Thế.

Tát vào mặt, "bang" một tiếng, mặt cô liền sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô che mặt khóc, Bạch Giang Xuyên hưng phấn hỏi cô.

"Còn yêu tôi không?"

"Ô ô. . . . .yêu, em yêu anh."

Lại thêm một cái tát, lần này hai bên mặt đều đỏ, đầu lệch về một phía, khóe miệng bắt đầu rỉ máu, câu hỏi vẫn như cũ, "Còn yêu tôi không?"

"Yêu, em yêu anh, yêu anh nhất." Lật Thế vểnh môi khóc lớn, cũng không cầu xin thương xót, lặp lại câu nói yêu hắn.

Bạch Giang Xuyên rất vui vẻ, cười lớn, nhưng vẫn chưa đủ.

Hắn rút thắt lưng quần, gào thét đánh trên người cô, cười đến đinh tai nhức óc, hai mắt trừng lớn, tư thế điên cuồng, dưới mái tóc là khuôn mặt gớm ghiết đáng sợ.

"Còn yêu tôi không? Hả? Em còn yêu tôi không?"

Cơ thể Lật Thế không còn chỗ nào hoàn hảo nữa, hắn cực vui vẻ, thở hổn hển ném thắt lưng, nghiêng đầu nghe răng cười.

"Thật sự yêu tôi?"

Lật Thế run rẩy đứng lên, quỳ gối trên giường ôm lấy hắn, trong lòng ngực ấm áp của hắn không ngừng gật đầu, cuối cùng lại khóc rống lên.

"Em yêu anh, thực sự rất yêu anh."

Nam nhân vô lực buông hai tay, ngẩng đầu hít sâu, say sưa nhắm mắt lại.

"Nhớ kỹ những lời này, yêu tôi, phải yêu tôi."

"Huhu. . . em sẽ vẫn yêu anh, yêu anh rất nhiều."

Cô nghĩ cuối cùng mình cũng được bỏ qua, nhưng không ngờ người đàn ông này trong lòng lại không tự tin lẫn sợ hãi đến vậy.



Hắn thế mà lại đem kim châm tới.

"Quỳ gối lên giường, bảo bối."

Trong tay hắn cầm cây kim sáng chói.

Lật Thế sợ hãi run rẩy, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ốm yếu của hắn, là ánh mắt chờ đợi hy vọng, cũng là ánh mắt chứa đầy hận thù.

Lật Thế nơm nớp lo sợ quỳ thẳng người, Bạch Giang Xuyên xoay người lấy bông tẩm cồn sát trùng đầu vú hồng nhạt của cô, vừa lau vừa nói.

"Tôi không cho em dùng thuốc mê, em phải chịu đựng cho tôi, không được trốn tránh. Cho tôi thấy em yêu tôi thế nào, để tôi em có thể yêu tôi đến chết không?"

Lật Thế khóc thút thít, "Không phải. . . . Bạch Giang Xuyên, anh không cần xác định tình yêu của em như thế này, em thực sự yêu anh, anh phải tin em, thật sự, những gì em nói đều là thật."

"Nhưng tôi không tin!" Hắn gào lên, lấy ra một cây kim bạc nhỏ đung đưa trước mặt cô, khóe miệng cười rộ lên.

"Đừng nhúc nhích nha, tôi muốn đâm vào, cẩn thận một chút, kim châm không có mắt đâu."

Cô càng lúc càng thét chói tai, trơ vào nhìn hắn đâm kim châm vào đầu vú, trong nháy mắt truyền đến đau đớn, thần kinh dồn dập. Lật Thế đau đớn thét chói tai, khom lưng vịn vai hắn muốn trốn.

Nhưng cô càng đau hơn, người duy nhất đau chỉ có mình cô.

Kim châm đâm vào toàn bộ, xuyên thẳng qua núm vú nhỏ. Không cho cô cơ hội thở dốc, bông cồn đè lên đầu vú, Lật Thế bắt đầu bối rối.

"Bạch Giang Xuyên. . . . . .Không! Đừng mà, Bạch Giang Xuyên."

"Em không yêu tôi sao? Hả? Không phải em yêu tôi sao!"

"Em yêu anh, em yêu anh! Đau quá, em đau quá!"


Hắn không biết là hưng phấn hay thống khổ, hai mắt đỏ hoe cười to," Yêu tôi thì phải chịu đựng! Không phải em yêu tôi sao? Mới đau có tí đã không chịu được? Vậy em dựa vào cái gì nói yêu tôi?"

Lật Thế tàn nhẫn cắn môi dưới chịu đựng, đầu vú bị tàn phá, môi cũng bị cắn nát, đau đến tuyệt vọng, cô muốn chết, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng chết đi.

Hai cái chuông nhỏ mau trắng được treo lên chiếc kim châm bạc, Bạch Giang Xuyên tát lên chúng, cặp vú đầy đặn bắt đầu nảy lên, tiếng chuông phát ra âm thanh ngọt ngào.



"Ha ha ha, ha ha ha ha !" Hắn bắt đầu điên cuồng cười to, tát hết cái tát này lại đến cái tát khác, thật sung sướng, đây là thành tựu của hắn, cũng là chứng minh tình yêu của cô dành cho hắn.

Còn chưa đủ sao? Còn chưa đủ để chứng minh cô yêu hắn sao? Tên đàn ông này rốt cuộc muốn cô làm gì nữa?

Lật Thế gần như phát điên, ôm chặt lấy hắn luôn, miệng nói yêu hắn.

Nhưng điều này vẫn chưa đủ.

Bạch Giang Xuyên dạng hai chân cô ra, lật người thao cô.

Lật Thế giống như chó cái quỳ ghé lên trên giường.

"Tôi phải thao em, nhìn xem tôi làm làm em thế nào, không phải em yêu tôi sao?

Vậy sao dâm huyệt lại không có tí nước nào, mau ra nước cho tôi. Bằng không, em làm sao xứng nói yêu tôi, em nhất định gạt tôi!"

"Không có, em thực sự không có, em yêu anh! Rất yêu anh."

Quy đầu cực đại mạnh mẽ xâm nhập, tạo ra khe hở nhỏ hẹp đáng thương, âm đạo đè ép từ chối dị vật, không ngừng kẹp chặt phản kháng.

Nhưng yeutruyen.net suy cho cùng cô cũng không thể làm chủ được,căn bản không thể giảm bớt cơn đau như bị xé rách này.

Dù vậy, Lật Thế vẫn như cũ khóc nói yêu hắn, đầu đau nhức dựa vào giường, từ góc độ này có thể thấy cự vật dữ tợn không ngừng cắm vào trong huyệt yeutruyen.net nhỏ của cô.

"Hức. . . chủ nhân, em yêu người, Bạch Giang Xuyên, em yêu anh! Thực sự rất yêu anh!"

Hắn hưng phấn cười lớn, đem nửa côn thịt còn lại cắm vào toàn bộ, "Bảo bối, tôi yêu em quá, nhìn xem, em đã ăn hết đại bổng rồi này, kẹp anh đau quá, nhưng tôi vẫn yêu em nha!"

Tình yêu dị dạng này cô phải nói bao nhiêu lần hắn mới tin tưởng cô đây?

Hắn không quan tâm đến việc liệu huyệt nhỏ có rách hay không, bắt đầu điên cuồng đỡ mông cô trừu sáp, chiếc chuông trên vú vang lên giòn giã.

Hắn cười âm trầm, sau đó liền thét chói tai.

"Yêu tôi, còn yêu tôi không? Hả?"

"Hức. . . . yêu. . . . Em yêu anh, yêu anh." Lật Thế nắm chặt tay khóc lớn, nước mắt thấm ướt cả ga giường.