Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cún - Ngụy Thừa Trạch

Chương 4: Thức ăn trong mâm 



Tiếng chó sủa vang khắp nơi trong cửa hàng thú cưng, Lật Thế cả người yếu ớt bước vào, nhìn thấy dì của mình đang tính tiền cho khách, liền lập tức chạy lại ôm chầm lấy bà.

“Huhu...dì ơi, con rất nhớ người! Một tuần nay con bị người khác bắt cóc, giam cầm trong nhà của hắn..huhu!

Người phụ sửng sốt.

“Mày đang nói bậy gì đấy Lật Thế? Không thấy tao đang bận hay gì mà còn tới làm phiền? Mày đi chơi suốt một tuần tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu! Mau tránh ra, chờ tao bàn chuyện với khách xong lại nói.”

“Không, con không muốn,..huhu! Dì không quan tâm con, thấy con mất tích cả tuần cũng không hề đi tìm con về..huhu!”

Vu Kiều xấu hổ nhìn khách hàng. Không chịu nổi tiếng khóc của cháu gái liền kéo cô ra ngoài, giao lại mọi chuyện cho nhân viên.

“Nói cho tao nghe, mày bị làm sao?"

“Con bị bắt cóc. Là kẻ người kêu con đem thức ăn chó đến cho hắn. Hắn giam giữ con trong trang viên kia suốt một tuần. Con đều mong dì tới tìm con, thế nhưng dì đều không đến..huhu”

Người phụ nữ phía trước cau mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, ngón tay dùng sức búng vào trán nhỏ của cháu gái.

“Con bé chết tiệt, miệng toàn là lời thật thật giả giả, đừng hòng lừa gạt tao! yeutruyen.net Lần trước thì bảo đến nhà bạn chơi, rốt cuộc lại tới quán net chơi game suốt đêm. Tao sẽ không tin mày nữa đâu.

Không nhờ mẹ mày trước khi đi công tác dặn dò tao chăm sóc, bằng khôngtao đã ném mày ra đường tự sinh tự diệt rồi.

“Huhu..dì nhất đinh phải tin con! Con bị hắn ta giam cầm cả tuần này mà..huhu” Lật Thế hét khàn cả giọng, ướt mắt rơi lã chả,” Dì phải giúp con báo cảnh sát, hắn ta là tên biến thái. Đối xử với con vô cùng độc ác...huhu”

“Thế nào lại giống phim kinh dị vậy? Mày đừng ầm ĩ nữa, làm tao đau cả đầu. Việc làm trong tiệm thì bỏ bê, chạy đi khắp nơi gây rối. Tiền sinh hoạt tháng này mày đừng hòng nghĩ tới, tự mình ra ngoài tìm việc nuôi thân đi!”

“Không phải..huhu...! Dì nhất định phải tin con, con lấy tính mạng ra đảm bảo, người nhất định phải tin con!”



Vu Kiều chán nản nhìn cháu gái, lại bỗng phát hiện chiếc xe mini phía sau xuất hiện một vết xước sâu siêu to khổng lồ, thét chói tai, chạy lại vuốt ve, quay đầu mắng Lạt Thế.

"Con bé chết tiệt, mày nhìn xem xe của tao bị mày làm gì đi! Đúng là không thể làm tao bớt lo, muốn tao đánh mày mới chịu hay gì?"

Bà cởi dép lê trên chân định đánh, Lật Thế sợ hãi lùi ra sau, " Dì, dì đừng như vâỵ! Con thực sự không nói dối, dì bỏ qua chuyện chiếc xe trước được không? Dì nhất định phải tin tưởng con!"

" Tao tin mày? Tao tim mày cái beep! Mau đứng lại, hôm nay tao nhất định phải giáo huấn mày thật kĩ!"

Lật Thế bị bà đánh rất nhiều lần. Từ nhỏ đến lớn không có ba mẹ ở bên quản lí, chỉ có Vu Kiều một tay nuôi lớn, cô khóc đến thương tâm, nhanh chóng chạy trốn đòn roi của bà.

"Huhu dì không giúp con báo án, con tự mình báo! Con sẽ chứng minh cho dì thấy con không hề nói dối!"

Cô xoay người chạy đi, Vu Kiều ném dép xuống chỉ vào cô, " Con nhỏ chết tiệt kia, tao đang bận không rảnh tính sổ với mày, chờ mày trở lại liền biết tay tao."

Lật Thế ủy khuất lau nước mắt, chạy đến cục cảnh sát gần đây. Cô cả người chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng với quần đùi rộng của hắn, không mặc nội y, che lại ngực không cho áo sơ mi rớt xuống, giống như đang mặc trộm quần áo của nam nhân, khóc sướt mướt tiến vào báo án.

Chân còn chưa kịp vào cửa cục cảnh sát báo án, cổ áo phía sau đột nhiên bị túm chặt, lôi kéo cô về phía sau. Lật Thế hít thở không thông, mở to hai mắt.

Ngay sau đó trời đất quay cuồng, cổ bị bóp lấy, con ngươi đen tuyền của nam nhân đột nhiên xuất hiện trong mắt cô, Lật Thể không thể động đậy, hoảng sợ nhìn hắn, lập tức nước mắt tràn mi. Cổ càng bị bóp chặt, đem cô đặt trên tường, cả người đều không thể giãy giụa.

"Còn dám báo án, em muốn chết có phải hay không?"


Đôi môi mỏng đỏ thắm phun ra hơi thở âm lãnh, đầu đồi nam nhân hướng phía dưới cô dùng sức đỉnh lên, âm hộ non mềm không mặc đồ lót, hắn đều có thể cảm nhận được độ ấm cách quần mỏng, cô bị buộc nhón mũi chân lên, ậm ừ rên lên.

Rõ ràng bên cạnh là cục cảnh sát, cô lại không thể kêu ra một câu cứu, đối mặt với nam nhân khí thế cường đại, cô không dám phản bác.



Bạch Giang Xuyên cúi đầu, chậm rãi tới gần cô, Lật Thế sợ hãi nhấm mắt lại, ngay sau đó môi dưới liền truyền đến cảm giác đau đớn, hắn giống như chó điên, tàn nhắn cắn môi da cô.

" Tiểu Lật Thế, trở về liền thao chết em! Chờ bị anh đánh đi!"

"Huhu..không..."

" Lại khóc! " Hắn đột nhiên hung hăn mắng một tiếng, nháy mắt khiến cô khóc cũng không dám.

Bạch Giang Xuyên bóp chặt cổ sau, đem cô kéo đến chiếc xe Lexus bên đường, Bin Laden ngồi ở hàng sau lập tức sủa một tiếng, Lật Thế sợ tới mức cả người chấn động, mở miệng xin tha.

" Bạch Giang Xuyên, cầu xin anh buông tha cho tôi, huhu tôi không báo án nữa! Xin anh, thả tôi đi được không, tôi không muốn cùng anh trở về,huhu..dì tôi còn đang ở nhà chờ tôi...!"

" Mau câm miệng lại cho lão tử!" Hắn tựa như hung thần, ngón trỏ chỉ vào chóp mũi cô," Còn dám gọi bậy bạ, anh liền cho Bin Laden cắm em, còn khóc liền đem em với nó nhốt chung một chỗ."

Lật Thế thành công bị uy hiếp, không dám khóc cũng không dám kêu, hô hấp suy nhuyễn, thở hỗn hễn, chỉ có thể cắn răng phát ra tiếng khóc mỏng manh.

" Bạch Giang Xuyên...không cần đối xử với tôi như vật, tôi sợ chó, anh đừng đem nó uy hiếp tôi. Anh rốt cuộc muốn tôi làm gì, tôi không muốn cùng anh trở về, buông tha cho tôi đi."

Cô còn dám cùng hắn cò kè mặc cả.

Nam nhân từ đầu đến cuối đều dẫn nàng theo sau cổ, yeutruyen.net không kiên nhẫn dùng sức đem cô ấn ngã vào phía trước, cưỡng ép quỳ xuống, mở vách ngắn, nhìn tài xế phía trước quát lớn.

" Lăn xuống!"

Người phía trước nhanh chóng xuống xe.

Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười xấu xa," Xem ra không chờ trở về được. Dù sao anh cũng chưa từng thử làm em trong xe, biểu hiện cho tốt, nếu không liền đem em làm đồ ăn trong mâm cho Bin Laden.