Tây Tư Diên thật sự không quen Tiêu Tê dùng khuôn mặt vốn có để đối diện với mình, anh thà như cái lần ở trong biệt thự với Hứa Uy Nhuy, ngầm hiểu ý nhưng không nói thẳng ra.
Lúc đó anh thấy được ngôn ngữ ám hiệu của Tiêu Tê ở trong mắt nhưng không có lý do ngăn cản, huống chi chính Hứa Diệp Tử tự đưa ra lựa chọn cuối cùng không bị ai ép buộc.
Hắn luôn bày ra vẻ yếu thế trước mặt người khác, cũng càng thích núp trong bóng tối mượn dao giết người nhưng lại ngang nhiên bộc lộ suy nghĩ thật đầy tàn ác thô bạo trước mặt Tây Tư Diên khiến anh luôn cảm thấy đây là một loại đối xử đặc biệt, một loại tin cậy sâu sắc hơn.
Điều này làm cho Tây Tư Diên rất khó hiểu nhưng cũng cảm thấy sung sướng trước sự "duy nhất" này.
Tựa như một con sói cô độc ôm ấp địch ý lớn và đề phòng nay bỗng nhiên cô đơn vẫy đuôi với người khác khiến con người được sủng mà sợ nhưng đồng thời không thể không nghi ngờ nguyên nhân phía sau.
Dù sao sói cũng không phải chó, chúng không có lòng trung thành mang theo từ lúc sinh ra, tới gần chỉ có thể vì có lợi.
Tạm không nói những điều này, Tây Tư Diên cũng không ngại Tiêu Tê có bất kỳ mục đích gì với mình mà trái lại còn rất có hứng thú, hiện tại trọng điểm ở chỗ làm sao đạt thành nhất trí với những người khác.
"Có bao nhiêu chắc chắn?" Tây Tư Diên không có một câu phí lời, Tiêu Tê nắm một cọng cỏ dại cắn răng nghiến lợi nói: "Năm phần mười, bên phía nhị đội trưởng khó nói chuyện chúng ta bên này bắt giặc phải bắt vua trước, giết chết thằng cháu trai kia không lo trốn không ra."
Tây Tư Diên cười cười, hai tay vòng qua eo nói: "Anh và gã cũng có điểm tương tự, không chịu được dù chỉ là nửa chút thiệt thòi."
Tiêu Tê nghe thấy Tây Tư Diên so sánh mình với thằng cháu trai kia thì tức giận đến mức xuýt chút nữa cày nát đất dưới chân.
Tây Tư Diên thở mạnh cố ý dừng lại cứu vãn: "Nhưng anh không làm người ta ghét."
"Không đáng ghét?" Tiêu Tê phút chốc ngước mắt, "Là được yêu quý hả?"
Tây Tư Diên mặc kệ hắn, tự mình suy nghĩ nói: "Anh nói xem gã có chỗ dựa nào mà dám khiêu khích chúng ta? Nhân số hay vũ lực?"
"E là không phải, có phải cậu đã quên mất một điều rất quan trọng không?" Tiêu Tê đứng thẳng người nhẹ giọng nói: "Tiến hóa lần hai."
"...!Anh cho rằng gã là người dị năng tiến hóa hai lần?"
"Chúng ta đã hai lần lông tóc vô thương lượn qua lượn lại trước mặt gã, chỉ bằng đám tạp binh chưa qua huấn luyện dưới tay gã là không đủ, còn cần áp chế vũ lực..." Tiêu Tê khinh thường cười cười, "Cho tôi một khẩu súng bắn tỉa và một viên đạn là có thể tiễn gã về trời."
Khi Vương Anh tới đây vừa vặn nghe được câu này, một bụng lời nói chuẩn bị từ trước ở trong bụng của cậu ta bị quăng hết đi, chỉ sững sờ nói: "Súng bắn tỉa? Đi cướp đi, không thì chẳng có đâu."
Tiêu Tê: "..." Hắn đột nhiên đứng lên sải bước tiến đến vỗ hai cánh tay lên vai Vương Anh, "Cậu nói rất đúng! Phía trước kho lúa chính là kho vũ khí mà!"
"Cậu ta nói mò anh cũng giả vờ ngớ ngẩn theo à?" Tây Tư Diên hận không thể gõ tỉnh cái đầu óc không biết chứa rác gì bên trong của Tiêu Tê, "Đánh lén vào kho lúa đã rất mạo hiểm anh còn muốn cướp kho vũ khí? Ghét mình chết chưa đủ nhanh à?"
"Ha ha ha ha, hiếm thấy trẻ nhỏ đưa ra ý kiến nên phải cổ vũ khích lệ." Tiêu Tê vẫn không đứng đắn trước sau như một, "Nhưng Vương Anh, cậu tới là muốn nói cái gì?"
"Tôi...!Tôi đi với các anh." Vương Anh quyết định, "Khi nãy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi luôn cảm thấy tận thế tất cả mọi người tự thân khó bảo toàn, dù ích kỷ, vô liêm sỉ một chút cũng không sao cả, thấy chết mà không cứu thì đã sao, tất cả mọi người đều như vậy lúc thịnh thế nhìn thấy bà lão ngã xuống cũng đâu có ai đỡ dậy..."
"Nhưng tôi không thể cả đời đều sống trong yên ổn, ung dung nói một câu người khác chẳng có quan hệ gì với mình.
Ít nhất hiện tại tôi không phải không thể ra sức, vừa nãy sau khi đội trưởng đội hai bày ra kế hoạch của hắn tôi cũng hiểu đây không chỉ là tự tìm đường chết..."
Sau bao phân tích cảm động lòng người Tiêu Tê thầm than rượu giả hại thân, hắn thế mà bị thằng nhóc ngây thơ miệng nói toàn đạo lý này thuyết phục, "Vương Anh, trước hết cậu đừng kích động, đánh lén kho lúa cũng chưa chắc trăm phần trăm đã an toàn, không ai có thể bảo đảm cậu có thể toàn thân thoát ra."
"Tôi biết, nhưng chung quy phải có người đi làm, tôi lui ở phía sau có thể sống tạm bợ nhất thời nhưng ai biết ngày sau có bị chúng bắt lại hay không? Nếu hiện tại có cơ hội diệt sào huyệt của Tiền lão cẩu thì trả giá một chút đã làm sao?"
"Nói rất hay." Tây Tư Diên biểu đạt tán thưởng ngút trời, anh mặt không đổi sắc dùng ánh mắt so sánh chiều cao và hình thể của Vương Anh với Tiêu Tê, "Nếu cậu đã nói như vậy thì cho cậu một nhiệm vụ để đi chịu chết —— ngụy trang thành Tiêu Tê đến điểm hẹn với tôi."
Vương Anh: "Hả?"
Tiêu Tê trợn to hai mắt: "Không được! Cậu ta xấu như vậy có ngu mới nhầm đó là tôi?"
Vương Anh: "..."
"Hơn nữa cậu ta thấp hơn tôi! Tôi cao 1m85 đấy."
Vương Anh lườm một cái: "Cũng không chênh bao nhiêu."
"Đánh lén bên kia cần anh yểm trợ, nếu không phải vẻ ngoài của tôi quá đặc thù thì đã cho anh đi còn tôi tới vẩy nước rồi." Tây Tư Diên lộ ra vẻ tiện nghi cho anh quá, Tiêu Tê ngẫm lại vẫn cứ hơi do dự, "Tính mạng chưa đến mức không an toàn, thằng kia sẽ không cho chúng ta chết đơn giản, ít ra cũng phải ngược đãi dằn vặt..." Hắn chuyển đề tài quay đầu nhìn về phía Vương Anh: "Cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý chưa?"
"??? Đừng, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tình huống cuối cùng có thế nào cũng đừng bán đứng tôi chứ!?" Vương Anh còn rơi vào ảo tưởng cánh tay cụt treo trước ngực, lúc rút lui bị Tiêu Tê kéo về đoàn người.
Trước mắt mọi người chia hai phái, một phái chủ chiến, một phái chủ hòa.
Đội trưởng đội hai cũng không ép ai phải tham gia, càng không khinh bỉ những người không đồng ý với kế hoạch của mình, tiếc mạng từ trước đến nay đã là bản năng của con người, anh có thể lựa chọn hi sinh bản thân nhưng cũng không thể dạy đạo đức cho người khác.
Không hề nghi ngờ toàn bộ đội lính đánh thuê đều đứng dậy, sau lưng họ có ràng buộc có người nhà, đi ra ngoài đã là đặt cược tính mạng, nếu có thể còn sống trở về thì là công lớn, nếu chết ở nơi đó cũng có trợ cấp lương thực phân cho gia đính.
"Vấn đề chính là chênh lệch thời gian đánh du kích, đầu tiên phóng hỏa trong lúc chờ phía Tiền lão cẩu truyền tin đồng thời đi tới điểm tiếp theo, chờ khi bọn chúng biết tin tức rời đi thì chúng ta vào cứu người."
Tây Tư Diên siết chặt quai mũ bảo hiểm, một chân chấm đất, một cái chân đạp trên bàn đạp xe máy nghiêng người dựa vào chờ đội trưởng đội hai tính toán thời gian, Vương Anh đeo khẩu trang mặc áo khoác của Tiêu Tê thân thể cứng đờ ngồi sau anh, hối hận vì đã lên thuyền giặc viết đầy trong mắt.
"Ba giờ sau chúng ta có thể chạy đến bên hồ, tiếp theo còn phải thăm dò địa hình, lặn xuống nước chờ đợi, hết thảy đều phải tùy cơ ứng biến."
Tây Tư Diên gật đầu tỏ ra hiểu rõ, nhiệm vụ trước mắt của anh là đưa Tiêu Tê ngồi xe đi đến một nơi ngược hướng với mọi người, sau đó lớn gan bại lộ bản thân, động cơ xe máy ầm vang lao đến như tuyên bố với Tiền biểu đệ: Bạn ơi! Tao đến đây! Tao sắp tới nha! Mày đã chuẩn bị xong chưa!
"Đừng sợ, đến lúc đó cứ trốn phía sau tôi." Tây Tư Diên thấp giọng động viên: "Tại sao phải đeo khẩu trang là vì bị tên lửa làm bị thương, cánh tay cũng bị gãy khi đó, nhớ kỹ chưa?" Vương Anh vô cùng đáng thương mà gật gật đầu, xe máy trong nháy mắt nổ vang, đèn sau linh hoạt vẽ ra một đường vòng cung biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây.
Bên phía đội trưởng đội hai cũng lập tức hành động, tối đa hai tiếng đồng hồ chạy gấp rút sáu mươi km, khi thấy được hồ nước cả đội co quắp ngã trên mặt đất, "Chỉnh đốn mười phút." Đội thở dài một cái, cũng dựa vào dưới tàng cây móc ra ấm nước uống.
Kẻ yếu nhất chạy phía sau đội lính chính là Tiêu Tê, hắn mới vừa chạy 15 phút đã nói không ổn tôi muốn nghỉ ngơi, liền chạy thêm mười phút trực tiếp ôm cây nói mình sắp oẳng rồi.
Cao Sổ đeo thêm phụ trọng máy không người lái còn đang nhảy nhót tưng bừng, hắn thì thở hổn hển như trâu vứt ba lô xuống đất kêu gào.
Đội trưởng nhìn hắn, rất bất đắc dĩ mà thở dài, "Cậu phải rèn luyện thêm, tuy rằng bắn súng chuẩn nhưng thể lực còn không bằng cái đứa ba tuổi." Cao Sổ lập tức bồi thêm: "Rảnh thì học lái xe máy đi."
"...!Các anh đi trước đi, ven đường...!Để lại kí hiệu cho tôi...!phù." Tiêu Tê xua tay, mệt đến mức không muốn nói nhiều.
Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, đều yên lặng đồng ý cách này, nói cẩn thận rồi từng người tách ra.
Sau bốn mươi phút các đội viên tản ra lần lượt trở về thuật lại kết quả thăm dò của mình, đội trưởng đội hai và Cao Sổ bàn bạc quyết định chọn một đường cống ngầm khá kín đáo có thể bơi trực tiếp từ trong hồ đến kho lúa.
Hồ nước chẳng hề chảy xiết, điều kiện phù hợp để bơi lối nhưng phải nín thở dưới nước một khoảng thời gian, những ai bơi không giỏi chỉ có thể ở bên bờ trông coi đồ đạc của những người lẻn vào.
Sau khi quyết định tất cả công việc đội trưởng đội hai do dự cau mày, "Sao Lâm Tây còn chưa tới?" Cao Sổ cũng đang khó hiểu, "Không phải là lạc đường chứ?"
"Không chờ hắn nữa!" Lại qua mười phút đội trưởng đội hai cởi áo khoác, cất súng vào dao găm vào trong túi ni lông.
Cao Sổ cũng là một thành viên ở lại, sau khi mọi người rời đi liền yên lặng thu dọn lại quần áo lung tung vất trên đất, sau khi xong hết tất cả anh ta tắt đèn pin cầm trong tay để bản thân biến mất trong bóng tối.
※
Cùng lúc đó Tiêu Tê lẽ ra đang bận rộn chạy trốn lại lặng lẽ không hơi thở vượt qua tường cao ba mét ghim đầy mảnh kính vỡ lẩn vào bên trong, hắn lộn một vòng trốn vào sau bụi cỏ, nhắm mắt lại lắng nghe xác định được phương hướng thì khom lưng nhanh chóng chạy đi.
Tốc độ của từ lâu đã vượt khỏi giới hạn của người bình thường, trong cái lấy đà tiếp theo hắn đã nhảy lên tầng ba, đạp lên dàn nóng của máy điều hòa nhiệt độ leo lên tầng bốn, cửa sổ tầng mở ra một nửa, hắn đẩy ra một chút rồi khom người tiến vào.
Dàn nóng – cục nóng: Dàn nóng được lắp bên ngoài phòng làm lạnh có nhiệm vụ xả nhiệt lượng nóng ra môi trường bên ngoài phòng.
Môi chất lạnh khi hấp thụ nhiệt trong phòng sẽ được di chuyển đến dàn nóng và xả ra môi trường bên ngoài
Tiêu Tê cũng không tính tiến vào kho, thủ vệ nơi đó số lượng chỉ nhiều chứ không ít hơn nữa tất nhiên cảnh giác, mà những người đang nghỉ ngơi ai cũng có vũ khí phòng thân, một số đang chơi vài trò thư giãn.
Trong phòng tăm tối, Tiêu Tê không tốn sức tránh né hết thảy chướng ngại vật trực tiếp từ ban công đi vào phòng ngủ, bên trong có kê hai chiếc giường tầng, tiếng ngáy rung trời và tiếng nghiến răng kèn kẹt của đàn ông vang vọng bốn phía che lấp tiếng bước chân đang dần áp sát của Tử thần.
Dao găm sắc bén phản xạ ánh trăng và gương mặt giết chóc lạnh lùng, hai giây sau Tiêu Tê đã cứt đứt cuống họng của cả ba người.
Đến người cuối cùng hắn đổi tay dùng súng, nòng súng cứng rắn đè lên trán gã đàn ông còn đang say giấc nồng, máu tươi chảy xuống từ lòng bàn tay của Tiêu Tê lạnh lẽo nhỏ xuống giữa mi tâm, gã đàn ông đang ngủ rung rung mí mắt như sắp thức dậy rồi đột nhiên một tiếng nổ vang trời triệt để phá tan màn đêm yên tĩnh.
—— cũng mở ra cuộc hỗn loạn và thảm sát trước bình mình..