Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 58: 58




Hai ngày nay cuộc sống của Lưu Huy chưa bao giờ yên bình đến thế, sáng sớm đưa Lâm Hổ đi học, đến tối lại đi đón nó về, ngoại trừ việc cháu gái nhà Tuân Thiên chào hắn bằng chú ra thì mọi thứ đều rất hài hòa.
"Tuân Mộng, em nên gọi anh là anh, anh Lưu Huy."
"Đẹp trai mới được làm anh, chú là chú."
"Ranh con, xem anh có đánh chết em không!!"
Cô gái nhỏ ngây thơ cười khanh khách trốn phía sau Lâm Hổ chạy vòng quay chơi đùa với Lưu Huy, Lưu Huy đùa xong thì khoát tay ý bảo hai đứa mau vào lớp, "Mèo Con, buổi tối anh đến đón em, đợi đến ngày mai là có các anh đẹp trai chơi với hai đứa rồi."
"Yeah ~" Tuân Mộng hoan hô một tiếng níu lại vạt áo Lưu Huy không cho hắn đi, "Buổi tối em có thể đến nhà anh xem pháo hoa không, chú không có nhà, những người khác ai cũng xấu hết."
"..." Tuổi còn nhỏ mà đã mê sắc đẹp như vậy lớn lên gả được cho ai? Lưu Huy nhìn về phía người đàn ông tạm thời trông nom Tuân Mộng, người sau có lẽ bị ghét bỏ quá nhiều cũng hết cách nhưng vẫn nghiêm túc cảnh cáo nói: "Tiểu Mộng, không được hồ đồ."
"...!Hứ!"
Lưu Huy đương nhiên sẽ không dây vào Tuân Mộng max phiền phức, trước đấy một mình Lâm Mèo Con thôi đã đủ náo loạn rồi, vất vả lắm nó mới hiểu chuyện giờ lại thêm một cô bé kỳ quặc nữa thì sớm muộn gì hắn cũng trở thành một ông bố toàn thời gian còn bị hói đầu.
Buổi chiều hôm qua hắn đã đi dạo gần hết khu mười một lần, ngày hôm nay Lưu Huy ăn sáng cạnh trường học xong liền đi đến khu chín ở sát vách dò xét một vòng, sau đó hắn muốn đi xem ba khu bên trong nhưng lại được thông báo không đủ quyền hạn.

Hùng Anh Anh báo lên trên việc chiến đội thêm thành viên vẫn chưa có phản hồi, bảng tên thành viên vẫn chưa phát xuống, hiện tại Lưu Huy chỉ là một người không có thân phận vừa đến khu an toàn Tây Dương được ba ngày, phạm vi hắn có thể đi xung quanh rất giới hạn mà hắn cũng vui vẻ nhàn rỗi, xế chiều đi tham quan khu tám rồi chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Cơ sở ban đầu của khu an toàn bao gồm một quảng trường mới được xây dựng và các khu dân cư mới được đưa vào mở bán xung quanh, một nửa số căn nhà đã hoàn thiện còn một nửa là nhà thô chưa nâng cấp không có người ở, ban đầu nơi này được quy hoạch chuẩn bị trở thành trung tâm thành phố không ngờ cuối cùng lại trở thành một trong bốn khu an toàn trọng điểm của cả nước.
Trải qua vài tháng mở rộng phạm vi Tây Dương đã bao quát vài tuyến đường quốc lộ và một vài khu vực dân cư, diện tích có thể sinh sống khoảng 1.6 triệu mét vuông, chia thành mười khu vực, ngoại trừ năm khu vực công cộng phân chia thành khu y tế, giáo dục và chợ mua bán những khu khác đều bị hạn chế ra vào, những người ở khu vực bình dân thông thường rất khó tiến vào khu thượng lưu.
Tổng thể mà nói bầu không khí bên trong khu an toàn coi như hài hòa, chỉ có khu mười xa nhất là ảm đạm.


Trước tận thế nơi đó kết hợp nửa thành thị nửa nông thôn, đa số là những ngôi nhà thấp tầng sắp bị giải tỏa, hầu hết sống trong đó đều là người già yếu, ốm đau, những người đàn bà góa chồng không có cách nuôi sống bản thân, chỉ cần tìm một nơi chờ chết.
Bên cạnh ký túc xá của đội Hùng Ưng có một ngõ tắt nhỏ hẹp nổi thẳng cửa trước đến cửa sau, ở đó rất vắng người, với những người ở phía sau thì đi tắt qua đó tiện hơn đi đường chính rất nhiều, Lưu Huy nghe một người trong đội nói mới biết có một con đường như vậy, đi hai lần hắn nhận ra đây đúng là nơi nguyệt hắc phong cao, quả là một nơi tốt để cướp của giết người.
Hôm nay hắn dành thời gian đi vào ngõ nhỏ, trong lòng tính toán tặng cho Lâm Hổ một món quà mừng lễ tươm tất, bốn người kia lúc về nhất định sẽ mang theo chút đồ chơi chọc cho Mèo Con vui, hắn không cố gắng thể hiện sớm muộn gì cái tiểu đội này cũng không còn vị trí của mình.
Chưa tới ngã rẽ Lưu Huy bỗng nghe thấy giọng nói của vài người, hắn chỉ coi đó là tiếng vọng ra từ các hộ gia đình nhưng tiến gần thêm chút nữa lại nhận ra tiếng đàn ông đang chửi bậy còn cả tiếng thở gấp và âm thanh cơ thể va chạm theo tiết tấu.
Nhẹ nhàng nhất và đột ngột nhất trong số đó là tiếng khóc nức nở của một cô gái trẻ.
"Ai cứu với...!Buông ra...!Mấy tên khốn nạn này, buông ra!"
"Kêu cái gì, xem hôm nay ông có đ* chết mày không."
"Há miệng ra, dám cắn thì mày sẽ chết."
"Không...!Ư...!Mau cứu..."
Lưu Huy âm thầm giật mình, lập tức hiểu được sau ngõ đang phát sinh chuyện gì, có một đám khốn nạn đang hiếp dâm phụ nữ.

Hắn dừng bước chậm rãi ló đầu nhìn, mấy tên đàn ông kia đang chìm trong ham muốn thể xác nên không để ý Lưu Huy tới gần.
Ba tên đàn ông, hắn tính toán sức chiến đấu, một tên trong đó thấp bé nhất bị hai tên còn lại chen sang một bên đang hèn mọn vuốt bộ ngực đầy đặn của cô gái, tên đứng phía sau trông rắn chắc vô cùng đang khống chế cổ tay và bắp đùi cô gái, tên cuối cùng rất gầy nhìn tư xa đã thấy cái mặt yếu sinh lý đang sỗ sàng sờ mó mông người phụ nữ, rên như thể chính gã mới là kẻ bị làm.
Đánh thắng được.

Lưu Huy vừa đưa ra kết luận này liền nhanh chóng tiến về phía trước, trong nháy mắt cả bốn người chưa kịp phản ứng hắn đã nhặt nửa viên gạch lên rồi phang vỡ đầu thằng trông có vẻ thận hư, tên lùn hét lên chói tai run như cầy sấy sợ đến mềm nhũn kéo quần lên lại bị Lưu Huy bồi thêm một cú đá vào ngực nằm co quắp trên mặt đất.

Kẻ nhìn qua có thể đánh nhau còn lại cuống quýt tránh khỏi cơ thể cô gái, tức giận nói: "Mày là thằng nào?"
"Mày quản tao là ai." Lưu Huy máu nóng dồn lên não manh động làm việc nghĩa thầm nghĩ mình nên che giấu bản thân tránh cho cứu người ta xong lại kéo theo kẻ thù đến nhà làm Tiểu Ngư và Mèo Con bị vạ lây, nhưng việc đã đến nước này hắn cũng chỉ đành làm như bố đây đếch sợ bị trả thù, sau này đề phòng hơn là được.
"Mày quen con đàn bà này à? Nó là gái bán hoa, nhìn thì bảo giữ gìn trinh tiết chứ ai biết đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi."
Lưu Huy cũng không quan tâm cô gái mặc váy hoa đang bối rối kia có thân phận gì, nhìn cô cũng chỉ mới mười sáu mười bảy chẳng lớn hơn Lâm Mèo Con là bao, "Gái bán hoa thì cũng có quyền được chọn khách, chúng mày đây gọi là h/i/ế/p d/â/m, không phục thì đánh với tao một trận, thua thì cút đi, còn nếu thắng thì đ* tao luôn cũng được." Nói xong hắn rút ra con dao găm dùng để phòng thân từ sau lưng, bên trái cầm gạch bên phải cầm dao ngang nhiên bắt nạt người ta.
Bên trong khu an toàn không cho phép mang theo vũ khí, một khi bị phát hiện mang theo mã tấu ra khỏi nhà sẽ bị nhân viên tuần tra cảnh cáo, nhưng họ cũng không ngăn được người ta giấu dao nhỏ trong quần áo như Lưu Huy, dù sao cũng đã hình thành thói quen cảnh giác trong thời buổi tận thế này, không có con dao trong tay đúng là không thể yên tâm nổi.
Tên đàn ông cao to không thể nào ngờ rằng lại có kẻ thích xen vào việc của người khác, gã khạc một bãi đờm lên đất rồi la hét, "Mày nhớ kỹ cho tao!" Kêu xong thì cụp đuôi quay đầu chạy.
"..." Lần này Lưu Huy thật sự hối hận vì đã không che mặt lúc xuất hiện, hắn quay đầu thấy cô gái đã mặc lại quần áo đang vịn tường thong thả đứng dậy, "Không còn việc gì nữa thì cô đi nhanh đi, lần sau cẩn thận một chút." Hắn khuyên nhủ rồi nghĩ mình phải nhanh đi đón Lâm Mèo Con về sau đó nhắc nhở nó mấy ngày sau không thể đi ra ngoài một mình, ngày mai còn phải nói lại chuyện này cho bọn Tây Tư Diên và Hùng đội trưởng, tất cả đều phải cẩn thận bị trả thù.
"Chờ đã." Thiếu nữ gọi Lưu Huy, cô kéo lại chiếc áo len mỏng bị xé thủng một lỗ trước ngực, "Tôi đói quá, anh có thể cho tôi ăn chút gì không?"
"..." Hai ngày nay hắn đi dạo tình cờ gặp năm người thì hết bốn người nói với hắn như vậy, ai cũng đói đến mức cơ thể suy yếu không thể đuổi kịp tốc độ của hắn, nếu không phải lòng dạ cứng rắn thì có lẽ Lưu Huy đã quyên tặng hết thức ăn của cả đội ra ngoài, sau đó sẽ bị Khỉ Ốm ra ngoài làm nhiệm vụ trở về bỗng phát hiện mình đã táng gia bại sản đập chết.
Lưu Huy làm như không nghe thấy bước nhanh về phía trước, không có đạo lý nào nói hắn đã cứu người ta rồi lại còn phải bao ăn thế nhưng cô gái này lại cứ cố sống cố chết đuổi theo la lớn: "Không phải cho không, tôi ngủ với anh."
Vừa dứt lời trong nháy mắt Lưu Huy đã bước nhanh hơn, tuy vậy hắn vẫn bị cô gái mới vừa rồi còn không thể nào phản kháng chỉ có thể nằm trên mặt đất đáng thương thảm thiết kêu cứu đuổi theo như bay, "Cả đêm luôn, chỉ cần cho tôi nửa phiếu lương thực."
"...!Chị ơi." Lưu Huy nhanh chóng quỳ xuống, "Em đây là gay, không cứng nổi với chị đâu, chị bán cho người khác đi!" "Cứng được không thì cứ chờ một lúc là biết ngay." Cô gái liều chết túm lấy cánh tay Lưu Huy không thả, xem ra cô là người có dị năng tốc độ, có chết cũng không tha cho Lưu Huy còn theo đến tận dưới nhà ký túc xá của chiến đội Hùng Ưng.
Bên dưới tấm biển ghi chú rõ ràng tên đơn vị, chiến đội Hùng Ưng cắt cử người canh cửa không cho người lạ vào, đây là Hùng Anh Anh đến khu hai học theo những chiến đội chính quy khác.
"Anh là người thuộc chiến đội?" Thiếu nữ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lưu Huy ghi nhớ tòa nhà hắn chuẩn bị vào, Lưu Huy thực sự chưa bao giờ gặp phải người không biết xấu hổ như vậy, hết cách rơi vào đường cùng hắn chỉ đành để cô nàng chờ ở đây, "Tôi không thích cô, cô đợi ở đây tôi đi lấy cho cô chút đồ ăn, ăn xong thì mau đi đi."
Hắn thấy cô gái gật đầu bèn nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn chờ ở đây nên quay người lên lầu cầm theo cái áo khoác dày, sáng nay Lâm Hổ mặc hơi ít Lưu Huy sợ nó sẽ lạnh, sau đó hắn vào trong bếp xới một chén cơm gạo nấu cùng hạt ngô để mang cho, thêm vào chút cải bẹ và thịt băm còn dư lại từ tối qua.

Vẻ ngoài vô cùng đáng thương, thiếu nữ đâm đầu vào trong bát ăn như hổ đói, Lưu Huy thở dài, ở phía bắc hắn thường xuyên thấy cảnh tượng này, ban đầu còn khiếp sợ và oán giận nhưng bây giờ chỉ còn lại tiếc nuối và bất đắc dĩ.
Hắn đợi thiếu nữ liếm sạch chút dầu mỡ cuối cùng trong bát thì đưa cho cô một chén nước, nhìn cô uống xong thì thu dọn bát đũa đặt ở phòng gác dưới tầng một rồi nói với đội viên chốc nữa quay lại lấy.
"Hẹn gặp lại."
"Anh đi đâu đấy?" Hiển nhiên cô gái chẳng hề để hứa hẹn trước khi ăn cơm ở trong lòng, thái độ của Lưu Huy đã rõ ràng như thế rồi mà vẫn liều chết đuổi theo, "Tôi còn chưa trả tiền."
"Đừng trả, tôi làm việc thiện." Lưu Huy sợ đến nỗi bắt đầu chạy, nhưng lúc cô gái mệt mỏi hắn còn chẳng chạy được nói gì lúc cô ăn no uống đủ chân cẳng chạy như bay, hai người chạy suốt cả dọc đường từ khu bảy qua khu tám, thêm chút nữa là đến cửa vào khu năm.
"Cô có ý gì, cô muốn đổ thừa đấy à? Đây là cách cô đối xử với ân nhân đấy hả?" Lưu Huy không muốn để cho Lâm Hổ nhìn thấy cô, hắn muốn bóp chết yêu nghiệt này ngay bây giờ.
"Cũng vì anh đã cứu tôi tôi mới phải báo đáp."
"Đối với tôi cách báo đáp tốt nhất chính là cô lập tức rời khỏi đây, trở thành người xa lạ."
"Tôi tên là Triển Thần."
"Không ai hỏi tên cô!"
"Anh tên gì?"
"..." Lớp da hiền lành của Lưu Huy cuối cùng cũng vỡ tan, hắn hít vào một hơi, nhướn mày, vẻ mặt lạnh lùng, "Nghe không hiểu tiếng người à? Đói thì vào trong khu an toàn tìm việc làm đi, đừng có hi vọng sẽ có người cứ mãi mềm lòng với cô."
"..." Triển Thần tổn thương bả vai chùng xuống, "Tôi không phải có ý này, tôi chỉ muốn...!Lẽ nào tôi xấu đến nỗi anh phải tránh xa như vậy."
Lưu Huy nghe xong những lời này lại vô thức nhìn mặt Triển Thần, mắt hai mí mặt trái xoan, tóc tai rối bù, mặt mày phơi nắng hơi đen nhưng không che giấu được vẻ đẹp ban đầu, nếu ở trước tận thế cô nàng nhất định sẽ là một mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng đôi mắt quanh năm bị Tây Tư Diên, sau này còn có Tiêu Tê và Lâm Hổ thanh tẩy, lại còn bị bạn gái cũ Trần Huỳnh cắm sừng, đối với người đàn ông trong truyền thuyết Lưu Huy mà nói cô có bám dai hơn nữa cũng không thể đả động được trái tim nhỏ bé đong đầy tổn thương của hắn.
"Chuyện mặt cô như thế nào không quan trọng...!Đến giờ rồi, tôi phải đi đón người khác, cô đi nhanh đi." Lưu Huy nói xong thì nhanh tay nhanh mắt cũng không quay đầu lại lao vào trong đám người, Triển Thần ở phía sau gọi hắn oai oái cuối cùng cuối cùng vẫn bị Lưu Huy vùng thoát chạy mất dạng.

Du Mộc biến dị được một nửa đã bị giết nên thi thể vẫn chưa bị hư hại quá nghiêm trọng, trừ khuôn mặt, màu da và móng tay thì còn lại vẫn mang dáng vẻ của con người.
Trưng cầu ý kiến Bạch Nga xong mọi người quyết định chôn anh trong bãi cỏ ở quảng trường Triều Dương, chôn theo ba quả trứng chim sẻ coi như chút đồ mộc mạc chôn theo người.

Quả còn lại Bạch Nga vừa khóc vừa ăn, lúc lấp đất Tiểu Ngư vẫn ôm lấy vai Bạch Nga chỉ sợ cô nghĩ quẩn nhảy xuống theo.
Một nắm đất cuối cùng được đắp lên Bạch Nga như bị hút hết sức lực toàn thân, cô mở to con mắt khô khốc vô lực nói: "Đội trưởng, tôi mệt mỏi quá..."
"Cô lên xe ngồi đi!" Tuân Thiên định để cho Bạch Nga không cần thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, "Ngủ một giấc, thức dậy mọi thứ đều đã qua."
Rạng sáng đường xe chạy trốn coi như thuận lợi, vì rút lui đúng lúc nên Tây Tư Diên chỉ tổn thất mấy mũi tên, gần như không có biến cố gì trước 11 giờ xe đã đến quảng trường Triều Dương.
Ở đây cỏ mọc rậm rạp, vì một vài nguyên nhân mà trước tận thế quảng trường này đã bỏ hoang nên dấu vết của con người rất ít, đương nhiên zombie cũng ít.

Bái lạy trước mộ của Du Mộc xong Tiểu Ngư và Khỉ Ốm chuẩn bị bữa trưa, Tiêu Tê, Tây Tư Diên và Tuân Thiên đi thắm dò xung quanh lên kế hoạch chọn chỗ bắn pháo hoa.
Diện tích vườn hoa khoảng 50ha, ở giữa có một đài phun nước nhưng vì là một công viên mở nên buổi tối nghe tiếng zombie từ bốn phương tám hướng cũng làm người khác đau đầu.
"Cho Khỉ Ốm đi nơi xa nhất, cậu ta có thể chạy." Tây Tư Diên bán anh em vô cùng nhuần nhuyễn, Tiêu Tê lại rất có lương tâm phản bác vị kia nhà mình, "Cậu ta phải cùng đội với Tiểu Ngư, Tiểu Ngư không chạy được, mà dị năng của cô ấy là gì thế?"
"Không nhớ, để Khỉ Ốm cõng cô ấy đi, nhất định rất cam tâm tình nguyện."
"...!Rất hợp lý?"
Tuân Thiên kẹp bút bi lên quyển sổ ghi chép, "Anh Khỉ với Tiểu Ngư là người yêu à?"
"Không phải, Khỉ Ốm yêu đơn phương người ta."
"À...!Tôi còn tưởng Tiêu Tê làm con giáp thứ mười ba chen ngang cuộc tình của anh em kết nghĩa chứ, liếc mắt thôi tôi cũng nhìn ra cô gái kia thích anh."
"Thế cậu có nhìn ra tôi thích người nào không?" Tiêu Tê đánh trống lảng, Tuân Thiên cũng cợt nhả hắn cười cười, "Đương nhiên là tôi rồi."
Tây Tư Diên:"...!Nghiêm túc đi."
"Nghiêm túc chính là điểm A để cho Khỉ Ốm và Tiểu Ngư, điểm B tôi và Tư Diên, Cẩu Thiên ở điểm C, Cẩu Thiên lái xe đưa chứng ta tới điểm đã chỉ định trước sau đó tiếp tục lái xe đưa những người còn lại xuống, rồi tiếp tục quay xe sang đón chúng ta, cuối cùng rời đi ở điểm D, đi dọc theo đường mòn từ năm đến bắc." Tiêu Tê sảng khoái chỉ điểm xong rồi hét lên: "Đói rồi, cơm chín chưa thế?".