Càng đến gần âm thanh zombie giãy giụa càng kịch liệt. Tây Tư Diên dùng cành cây nhặt trên mặt đất để gạt đám cỏ dại cao bằng người ra, lọt vào tầm mắt chính là một con zombie đang cố gắng hết sức vươn móng vuốt về phía hai người, tứ chi của nó vẫn còn đầy đủ, cơ thể vẫn chưa hư thối nhưng quần áo có vẻ hơi xộc xệch, tròng mắt lồi ra ngoài giống như bao đồng loại zombie khác, là một gã zombie sạch sẽ hiếm thấy. Mắt cá chân bên phải của nó bị trói vào một thân cây, sợi dây là quần áo cắt ra rồi bện lại.
Thân cây non còn chưa to bằng miệng bát bị zombie lôi kéo không ngừng đung đưa trái phải như cây cải thìa đáng thương, sương giá và lá khô trên cây vì chấn động mà rơi xuống ào ào.
Con dao và ống tay áo không dùng đến vứt cách chân nó không xa, bên cạnh là hai thi thể zombie cũ đã hư thối không còn hình người, xem ra họ đã chết cách đây rất lâu, còn lần chết thứ hai là ngay vừa rồi.
"Grào grào..." Zombie há to cái miệng đỏ máu, nước bọt chảy xuống giữa răng môi rồi xuống cổ, Sở Tử Vũ nâng cao đèn pin chiếu thẳng vào khuôn mặt đã chết.
"Em biết hắn." Sở Tử Vũ chắc chắn nhìn về phía Tây Tư Diên, "Là người trong đội." Tiêu Tê nghe vậy sải bước tiến về phía trước cách zombie khoảng một cánh tay thì dừng lại, cây non lay động càng thêm kịch liệt, zombie hưng phấn không ngừng gào khan, chân trái không bị trói buốc phí công lay động muốn bước về phía trước.
"Không có trí khôn." Tiêu Tê kết luận, "Nếu thông minh thật thì không có chuyện nó không tháo được một nút buộc đơn giản như vậy." Nói xong hắn rút ra con dao bên hông rồi cắt đứt bàn tay đang với về phía trước của zombie, tức khắc dòng máu đen như nước chảy trào ra ngoài, "Chậm chạp giống zombie bình thường."
Zombie không có cảm giác đau nên không ý thức được mình đã mất một bàn tay, nó vẫn khua khoắng cánh tay trụi lủi vừa nực cười lại vừa đáng buồn sau đó bị Tiêu Tê đâm vào gáy, suy sụp ngã xuống.
"Xương sọ rất giòn, tổng kết đây là một con zombie bình thường." Tiêu Tê quay đầu lại hỏi Sở Tử Vũ, "Cậu chắc chắn hắn bị Đầu Bếp cào trầy không?"
Sở Tử Vũ không dám hứa chắc nhưng không muốn khúm núm trước mặt Tiêu Tê, cậu ưỡn ngực đi lên trước cởi quần áo của zombie nằm trên mặt đất tìm kiếm vết thương trên người nó.
Làn da của Zombie có nhiều chỗ khô quắt như vỏ cây, có chỗ lại như bọc mủ, không cẩn thận chọc một cái sẽ vỡ bắn đầy nước mủ ra tay. Sở Tử Vũ quỳ một gối xuống bên cạnh xé quần áo zombie, Tiêu Tê không tiện ngồi xổm xuống, hắn đổi một tư thế khác rồi ngoẹo đầu nhìn vào mấy miệng vết thương.
Miệng vết thương đã thối rữa, sát biên có màu vàng vàng tím tím ghê người, "Không có gì khác thường." Tây Tư Diên nói, Tiêu Tê cũng lặp lại câu nói đó: "Hoàn toàn không có gì khác thường."
Đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, nếu zombie trước mặt thực sự là người bị Đầu Bếp cào trúng thì tất cả những đặc điểm trên đã chứng minh nó không biến dị.
"Có âm thanh." Sở Tử Vũ tỉnh táo trình độ coi như hợp cách, Tây Tư Diên nhìn xung quanh phất tay bảo cậu dẫn đường, Tiêu Tê yên lặng gật đầu với zombie nói thật ngại quá rồi nhanh chân đuổi kịp hai người.
Động tác này không thể nghi ngờ nhắc nhở Sở Tử Vũ, cậu cũng cẩn thận nói một tiếng áy náy trong lòng với đồng đội bị thiếu tay. Đi được mấy bước Tây Tư Diên nhếch môi cười nói: "Không ngờ hai người cũng rất có tố chất.
"Em, em cảm thấy lật tới lật lui cơ thể của người ta như vậy rất có lỗi, nhất định hắn cũng hi vọng sau khi bị biến thành zombie sẽ không gây tổn thương cho người khác nên mới trói mình vào cây." Sở Tử Vũ lần đầu tiên được nam thần khích lệ, xoa vạt áo nói ra suy nghĩ của mình, đáng tiếc dường như không có ai quan tâm đến đáp án của cậu, Tây Tư Diên vừa nghe được hai chữ "em" đã bị Tiêu Tê túm tới làm gậy chống hình người.
"Tư Diên ơi, nặng quá... Anh không cõng nổi nữa rồi." Tiêu Tê nắm cánh tay Tây Tư Diên dán cả người lên anh, như một đứa trẻ béo mập cõng con búp bê trên lưng.
Tây Tư Diên cầm nỏ sang tay trái, mặt không đổi sắc trả lời hắn: "Thế bỏ lại đây đi."
"Có phải anh cõng người đàn ông khác nên em không vui không?"
"Trong lòng anh em là người nhỏ mọn vậy sao?"
"Anh thích em lòng dạ hẹp hỏi, cũng thích em không hiểu chuyện..."
Sở Tử Vũ đi tuốt ở đằng trước vừa mệt vừa tức, còn gì tủi thân hơn khi phải chứng kiến người mình thích lại yêu đương ngọt ngào với người khác, lại còn không để ý trường hợp, trước mặt nguy cơ bốn bề nhưng Tây Tư Diên từ trước đến giờ chững chạc lại cưng chiều cái tên hồ đồ kia một cách không có nguyên tắc.
Cậu chỉ có thể cố gắng đặt lực chú ý lên động tĩnh trong phạm vi 30m bên ngoài, lại thêm một zombie có tình huống giống hệt zombie vừa nãy, dùng áo khoác trói mình vào một thân cây, Sở Tử Vũ muốn học Tiêu Tê thăm dò xem nó có biến dị không nhưng lại sợ zombie phát khùng lao lên cắn.
"Đi ra sau nghe xem còn tiếng gì không." Tiêu Tê đẩy Sở Tử Vũ tay chân vụng về ra phía sau rồi vung dao đung đưa trước mặt con zombie hai vòng sau đó dứt khoát kết thúc cho nó.
Kế tiếp bọn họ còn phát hiện thêm bốn người đồng đội cũng bị biến thành zombie, một số giết thêm zombie xác chất đống dưới chân, một số còn lại ngồi yên chờ đợi thời khắc biến thành zombie tới.
Sở Tử Vũ nhận ra một trong số đó chính là đội trưởng tạm thời, Tây Tư Diên xốc cổ áo của anh ta, bên dưới là cần cổ được băng bó đơn giản, tháo băng ra có thể thấy dấu răng sâu đến tận xương, một mảng thịt lớn bị cắn xuống.
Năng lực phản ứng giống với zombie thông thường, hoàn toàn không tồn tại tình huống biến dị. Tiêu Tê thu lại dao găm, dùng cỏ lau đi vết bẩn dính trong khe rãnh: "Loại trừ khả năng tiến hóa lần hai, có thể thả lỏng chút ít."
Trên thực tế hắn vẫn luôn rất thoải mái, trừ phi có zombie tiến hóa lần ba nếu không trên thế giới này không ai có thể sánh với dị năng tiến hóa lần thứ hai toàn bộ của hắn.
Khác với năm đồng đội kia, tình cảm của Sở Tử Vũ với đội trưởng lâm thời sâu hơn rất nhiều, bình thường trong khu an toàn cũng có tiếp xúc còn ăn cơm cùng nhau, Sở Tử Vũ yên lặng nhìn thi thể của anh ta trong ngực khó chịu đến không thở nổi.
Tuyệt vọng khi biết cái chết sắp tới vượt xa khả năng chịu đựng áp lực của con người, mỗi người trong số họ đều đã chọn xong chỗ chôn của mình, đơn sơ lại vội vàng, còn lo lắng sau khi mất đi ý thức sẽ làm tổn thương tới người sống.
Nhập thổ vi an nghe thì mê tín nhưng đó là cách duy nhất để người sống có thể tự an ủi mình.
Chỉ tiếc hiện tại bọn họ ngoại trừ xin lỗi cái gì cũng không làm được.
"Em vẫn khá để ý Đầu Bếp." Tây Tư Diên không đợi Sở Tử Vũ thương xuân bi thu xong đã bình thản nói, "Hiện tại mọi sai lầm đều bắt nguồn từ phía hắn ta."
"Nhưng giữa biển thi thể thế này làm sao tìm được hắn đây, lúc đấy sao các cậu lại để hắn chạy thoát?" Zombie xung quanh cuối cùng cũng ít đi một chút, Tiêu Tê thở phào ngồi xuống tiện thể để Sở Học Dung cũng quỳ một chân trên đất. Tây Tư Diên và hắn ngầm hiểu trao đổi ánh mắt với nhau, anh hiểu Tiêu Tê cũng không có cách nào tìm được tung tích của Đầu Bếp.
Bây giờ Sở Tử Vũ nghĩ lại tình huống khi đó cũng cảm thấy lạ, coi như tốc độ của Đầu Bếp khác với người bình thường nhưng làm gì có khả năng nhiều người ở đó như vậy lại không đánh lại một người?
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng tàn nhẫn, nó vĩnh viễn treo cao giữa bầu trời đêm, im lặng nhìn chăm chú xuống mặt đất. Tiêu Tê cởi ra sợi dây buộc, lót áo khoác bên dưới người Sở Học Dung để anh ta nằm càng thêm yên ổn, Sở Tử Vũ tự động cởi áo khoác đắp lên người anh trai sau đó lặng im cầm lấy bàn tay trái của Sở Học Dung.
Khắp nơi đều có cỏ dại cành khô, Tây Tư Diên nhặt cả bó lớn đổ dầu vào châm lửa, bốn người chia thành hai tổ ngồi dựa vào nhau. Tiêu Tê nhét những ngón tay lạnh như băng của Tây Tư Diên vào trong lòng, ý bảo Sở Tử Vũ có thể ngủ một hồi, "Không còn việc của chúng ta nữa, chờ trời sáng thôi!"
"Không phải anh nói zombie đội một phụ trách đã chạy mất..." Sở Tử Vũ vẫn nhớ chuyện này, mấu chốt là cậu rất nghi ngờ về việc zombie có thể trốn thoát, "Chạy cũng chạy rồi, không lẽ cậu định để ba người chúng ta bắt chúng lại?" Tiêu Tê chôn đầu lên vai Tây Tư Diên, "Em cũng ngủ đi, anh sẽ trông chừng."
Lời nói và hành động của Tiêu Tê luôn trái ngược, hắn nói mình sẽ trông chừng nhưng lại thảnh thơi tiến vào trạng thái ngủ say. Tây Tư Diên nhìn chòng chọc vào những tia lửa lách tách bắn ra từ trong ngọn lửa, giữa hai bên lông mày vẫn không thả lỏng.
Ngón tay nóng bỏng trong lòng khẽ đùa giỡn rồi mười ngón giao nhau, một giọng nam trầm vang lên bên tai anh: "Zombie phân tán như vậy không có khả năng đến hết bên phía đội ba."
Tây Tư Diên gật đầu, "Lúc này nên đến đã đến, vẫn không thấy thả đèn." "Ừ, anh cũng không phát hiện nên em yên tâm." Tiêu Tê ngáp một cái, một lần nữa nhắm mắt lại.
※
"Hàng hai chuẩn bị." Đội trưởng Trứng Vịt của đội trượt nhẹ giọng hô chuẩn bị tư thế, Lưu Huy vỗ lưng Triển Thần, "Nhanh đi."
Hai cô gái được xếp vào hàng thứ hai ở giữa, ba người hàng đầu tiên rất thuận lợi, người nào tư thế mất khống chế va vào vách đá cũng cố nén cơn đau quyết không buông tay được mấy người bên trên hợp sức kéo lên mặt đất. Triển Thần buộc dây an toàn bằng một nút chết nhưng khi cô quay sang một bên lại không thấy bóng dáng người phụ nữ còn lại đâu, "Ủa? Cô ấy đâu rồi."
"Sao cơ?" Lưu Huy không hiểu gì hử một tiếng, lập tức nhận ra có người không vào vị trí, Trứng Vịt hơi nâng âm lượng gọi tên người phụ nữa kia, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm rồi lùi lại một bước trùng hợp va phải cánh tay ai đó.
Người bị va phải truyền đến tiếng kêu khẽ giật mình, Trứng Vịt quay đầu nhìn cô ta, tức giận đẩy một cái, "Mù à? Nhanh vào chỗ đi!"
"À." Người phụ nữ cúi thấp đầu cuống quýt buộc dây thừng lên người, năm ngón tay của Triển Thần nắm thật chặt móc trượt, hô hấp dồn dập đột nhiên kéo lấy quần áo của Lưu Huy phía sau, "Sao thế, cô nhanh..."
"Tôi vừa..." Triển Thần nói được nửa câu lại có chút do dự, vừa rồi khi Trứng Vịt va phải người phụ nữ kia cô thấy đầu ngón tay cô ta phản xạ tia sáng, quá mức yếu ớt như thể cô bị hoa mắt, nhưng trong nháy mắt ấy tim Triển Thần đập như sấm, cảm giác như có chuyện không tốt sắp xảy ra.
"Cô ta..." Dù có phải ảo giác hay không Triển Thần vẫn cảm thấy người phụ nữ đó có gì rất không đúng, nhưng cô vừa nói được một tiếng bên cạnh đã truyền đến tiếng đàn ông la hét đầy hoảng sợ, người đàn ông hàn đầu tiên chuẩn bị trượt toàn thân bỗng nhiên co giật dữ dội, Trứng Vịt túm lấy vai gã ta.
Tiểu đội trưởng mới lúc nãy còn chỉ huy mọi người hành động nay mắt trợn lên, vẻ mặt cứng đờ gặm cắn da mặt của đồng đội.
"Đi!" Lúc này Lưu Huy nắm lấy tay Triển Thần để cô giữ chặt móc trượt, một giây kế tiếp hắn đẩy cô đi. Triển Thần hét lên một tiếng nhanh chóng trượt về đối diện, mà ở đường dây bên cạnh người phụ nữ kia đã đến phía bên kia sớm hơn cô một bước đang vịn tường trèo lên, người bên trên không hề phát hiện vươn tay chuẩn bị kéo cô ta.
Bởi vì tư thế bị lệch Triển Thần va mạnh lên vách đá khiến nửa người mất đi tri giác, cô từng vô thức buông tay trong nháy mắt rồi lập tức phản ứng lại khó khăn nắm chặt móc trượt.
"Tiểu..."
Dư Uyển Ương lo âu ló ra từ bên cạnh, "Tiểu Thần, cậu có sao không? Mau túm lấy tay mọi người." "Cẩn thận người phụ nữ kia..."
"Cái gì?" Khỉ Ốm vươn cánh tay với Triển Thần, người sau cuối cùng từ cũng tỉnh lại từ trong cơn choáng váng, cô lạc giọng hét lên, "Cẩn thận người phụ nữ kia! Trên tay cô ta có kim độc!!"