Hân Hoan

Chương 24: Vách núi



“Nếu người đó có thể kéo anh ấy rời khỏi vách núi cheo leo thì tốt biết chừng nào?”

Tiếc là dù trong lòng Đại Khả có xót xa gào thét, thì cũng không thể ngăn cản Lê Chiêu đăng ảnh selfie.

Anh tuyệt vọng nhìn bức ảnh hất cằm lên này, cố gắng giữ nụ cười lịch sự: “Chiêu Chiêu vốn đẹp trai, chụp bừa thôi cũng đẹp.”

Gương mặt Lê Chiêu sắc nét, lại thêm làn da mịn màng, bởi vậy nên dù góc chụp ảnh này chẳng ra làm sao, nhưng vẫn đẹp như thường.

Các fan vừa nhìn bức ảnh selfie không có bộ lọc không có làm đẹp, ngay cả góc chụp cũng rất tùy ý là đoán được đây là ảnh Lê Chiêu tự chụp.

“Con yêu nhà tui đúng là trời sinh quyến rũ, góc chụp đáng sợ thế kia mà vẫn đẹp như vậy. Tui có thể, tui có thể thiệt mà!!”

(Cụm “Tui có thể” vốn là một lời khen dành cho những người đẹp, chỉ tôi có thể làm bất cứ việc gì cho bạn, bao gồm hẹn hò ăn cơm, ngủ.” Sau này dần dà trở thành biểu thị bề ngoài của đối phương khiến mình “dục hỏa đốt người”.)

“Chụp ở góc này mà không có nọng thì em đây biết phải phấn đấu thế nào đây?? Chồng à, em nguyện ăn ít đi một bát vì anh!!”

“Trương Tiểu Nguyên ra đây nhận tội mau, sao anh không dạy cục cưng selfie hả?”

“Có khi nào Trương Tiểu Nguyên cố tình để cục cưng chụp như vậy, để chúng ta không thích cục cưng nữa, thế là anh ta thuận thế dẫn cục cưng về mở tiệm mì không?”

“Trương Tiểu Nguyên, cái con chóa tâm cơ này!!”

“Tuyệt vọng đi Trương Tiểu Nguyên, dù cục cưng có selfie ra mặt mâm thì tui vẫn cứ thích ẻm, anh tự bánh cuốn khỏi showbiz một mình đi!!”

Giới showbiz náo nhiệt, với người không theo đuổi thần tượng mà nói, hoàn toàn không bị bất cứ ảnh hưởng nào. Nhà trợ lý Tần có việc, bởi vậy nên xin nghỉ nửa ngày, lúc anh quay trở lại công ty, phát hiện bầu không khí văn phòng trợ lý tổng giám đốc có điều bất thường.

“Sếp à.” Trợ lý lấy một túi quà được đóng gói rực rỡ sắc màu ra: “Anh có cái này không?”

Trợ lý Tần đưa mắt nhìn, thứ này chẳng phải giống hệt túi quà Lê Chiêu cho anh hay sao?

“Phúc lợi của công ty à?” Trợ lý Tần hơi hoài nghi, công ty có phúc lợi này từ khi nào?

“Xem ra anh cũng không biết rồi.” Trợ lý nhẹ giọng nói: “Sáng sớm nay vệ sĩ sếp tổng mang tới, nói là bạn của sếp tổng chuẩn bị quà cho chúng ta.”

“Nếu là bạn của sếp tổng tặng thì mọi người nhận lấy đi.” Trợ lý Tần nghiêm mặt: “Tâm ý khó thấy.”

“Vâng vâng vâng, bạn của sếp tổng tốt quá, đi chơi còn mua quà cho chúng ta nữa.”

“Mấy món ăn tự nhiên này rất tốt cho sức khỏe, bạn của sếp tổng hẳn là người có gu tận hưởng cuộc sống.”

Mọi người mồm năm miệng mười khen một thôi một hồi, tuy rằng bọn họ chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nhắc tới “bạn của sếp tổng”, nhưng người có thể khiến sếp tổng cố ý sắp xếp vệ sĩ đưa đồ tới, hẳn là người bạn này có vị trí trong lòng sếp tổng.

Bởi vậy nên cứ khen thôi.

Trong lúc trợ lý công ty Án Đình không ngừng khen Lê Chiêu, Trương Tiểu Nguyên đang lướt weibo, phát hiện mình lại bị ăn chửi.

Anh không làm gì mà sao vẫn bị chửi vậy??

“Ăn chửi à?” La Vinh đưa tập văn kiện chuẩn bị cho Trương Tiểu Nguyên, lấy một chai thức uống trong tủ lạnh ra ném cho anh, lấy tâm thái người từng trải an ủi anh ta: “Là một quản lý thành thục, cậu phải học cách ăn chửi. Nghệ sĩ cậu dẫn dắt càng nổi tiếng thì lại càng ăn chửi nhiều. Những lúc nghĩ không thông, hay nhỡ tới số tiền trong tài khoản ngân hàng, cậu sẽ bình tâm lại.”

“Cảm ơn anh.” Trương Tiểu Nguyên cười khổ: “Thực ra em cũng không giận, chỉ là có bóng ma trong lòng với ba chữ “mở tiệm mì” mà thôi.”

“Hôm nay tới tìm cậu, là muốn thương lượng với cậu con đường phát triển của Chiêu Chiêu.” La Vinh quan sát vẻ mặt Trương Tiểu Nguyên: “Tôi nghĩ chắc cậu cũng có thể nhìn ra, phía công ty muốn tập trung bồi dưỡng Chiêu Chiêu.”

Trương Tiểu Nguyên đặt chai nước mới nhấp một ngụm lên bàn, cười bảo: “Anh La à, tuy bây giờ em lấy danh nghĩa quản lý của Chiêu Chiêu, nhưng nó cũng là đứa trẻ em nhìn nó lớn lên, bởi vậy cá nhân em hy vọng lúc công ty sắp xếp con đường phát triển cho Chiêu Chiêu, có thể hết sức tôn trọng lựa chọn của Chiêu Chiêu.”

“Điểm này thì cậu yên tâm, công ty sẽ không “dục tốc bất đạt” với Chiêu Chiêu. Dưới tay La Vinh có mấy nghệ sĩ hạng A, bởi vậy nên lúc công ty sắp xếp anh làm quản lý chấp hành cho một tân binh, anh đinh ninh rằng Lê Chiêu là người của quản lý cấp cao nào đó.

Nhưng sau khi anh quan sát Lê Chiêu và Trương Tiểu Nguyên, trông hai người này không giống như có gia thế. Chẳng lẽ cấp cao thực sự coi trọng năng lực của Lê Chiêu, cho nên mới cố tình sắp xếp cậu ta tới đây?

“Ngoại hình của Chiêu Chiêu rất xuất chúng, hơn nữa có duyên khán giả, đây là nền tảng thuận lợi cho việc cậu ta lấy lòng quần chúng.” La Vinh chắp tay ôm ngực: “Thế nhưng nhiêu đó còn chưa đủ, là một nghệ sĩ hợp lệ, cậu ấy cần có cảm giác màn ảnh tốt hơn, thời thượng hơn, có năng lực quản lý diễn xuất, tôi định sắp xếp giáo viên cho cậu ấy về mặt này, cậu có ý kiến gì không?”

Trương Tiểu Nguyên không phải kẻ ngu, vừa nghe là biết những sắp xếp này có lợi cho Lê Chiêu. Trước đây họ không có tiền, không có người quen, dù có muốn mời giáo viên cho Chiêu Chiêu thì cũng không tìm được giáo viên chuyên nghiệp.

Bây giờ phía công ty giải trí Dâu Tây chủ động nhắc tới việc này, anh vui vẻ đồng ý.

“Đình tiên sinh à, Lê Chiêu đúng là một diễn viên hiếm thấy. Công ty sắp xếp giáo viên cho cậu ấy học tập, cậu ấy tiến bộ rất nhanh, giáo viên nào cũng khen cậu ấy có năng khiếu.” Sếp tổng của công ty giải trí Dâu Tây chủ động gọi điện thoại cho Án Đình, trò chuyện với anh về kế hoạch công ty sắp xếp cho Lê Chiêu.

Án Đình tùy ý đáp lại mấy câu.

Sếp Tôn cúp máy rồi, trợ lý của ông là Tào Gia nghi ngờ nói: “Sếp à, thái độ Đình tiên sinh hờ hững như vậy, xem ra cũng không mấy coi trọng Lê Chiêu. Có khi nào chúng ta hiểu lầm, Đình tiên sinh chỉ thuận miệng nhắc tới thôi không?”

“Cậu còn non và xanh lắm.” Sếp Tôn tươi cười nâng tách trà lên nhấp một ngụm: “Người như Án Đình, bình thường muốn gọi điện thoại cho anh ta cũng khó khăn, hôm nay anh ta lại nghe tôi nói chuyện lâu như vậy, còn chưa thể hiện sự coi trọng Lê Chiêu à?”

“Công ty Dâu Tây chúng ta có nhiều nhân vật tầm cỡ như vậy mà Án Đình không nhắc tới, chỉ nói tới Lê Chiêu, nếu như vậy còn chưa đặc biệt, thì như nào mới là đặc biệt chứ?” Sếp Tôn nở nụ cười thần bí: “Cậu có biết lúc Án Đình nhắc đến Lê Chiêu nói như thế nào không?”

“Nói thế nào?”

“Đứa trẻ Lê Chiêu kia.” Sếp Tôn cười xuề một tiếng: “Cậu chàng hai mươi tuổi, mà trong lời Án Đình lại gọi là đứa trẻ, đây rõ ràng là cách nói của người thân thiết mà.”

“Hóa ra còn có nhiều cách thức như vậy.” Tào Gia bừng tỉnh ngộ: “Vẫn là sếp Tôn cừ nhất, nếu là em, chỉ sợ em không nghe ra được nhiều hàm ý như vậy.”

“Được rồi, chuyện này cậu nghe rồi thôi, đừng truyền ra ngoài.” Sếp Tôn tỏ vẻ nghiêm túc: “Tôi sợ Đình tiên sinh vì đứa trẻ nhà anh ta mà gây phiền phức cho chúng ta.”

“Đình Đình à!” Kết thúc một ngày đóng phim, quay về lại học bồi dưỡng hơn một tiếng, Lê Chiêu tắm xong lên giường nằm.

Trên màn hình điện thoại là sườn mặt Án Đình đang làm việc, nghe thấy Lê Chiêu gọi mình, Án Đình nghiêng đầu, dừng động tác gõ phím: “Hửm?”

“Em mệt chết mất thôi.” Lê Chiêu ôm gối uể oải nằm xuống: “Không ngờ tối muộn như vậy rồi mà anh vẫn còn tăng ca.”

Án Đình: “Cậu không muốn đóng phim à?”

“Cũng không phải.” Lê Chiêu nói: “Mới đầu em chỉ muốn kiếm tiền, nhưng đến khi có người thích nhân vật em đóng, em cũng thấy hân hoan.”

“Thực ra..” Lê Chiêu đè thấp giọng nói, ghé đầu trước màn hình điện thoại: “Em còn có một chút tâm tư.”

“Là gì vậy?”

“Hình như em chưa từng nói với anh, em lớn lên trong cô nhi viện nhỉ?” Lê Chiêu gãi đầu, có vẻ hơi khó xử.

Án Đình tập trung nhìn Lê Chiêu, một lúc sau mới nói: “Không.”

“Chuyện đó không quan trọng. Lê Chiêu dời đề tài: “Chúng ta nói chuyện chính đi.”

“Anh nói xem, liệu ba mẹ ruột có thể thấy em trên tivi không?” Mái tóc Lê Chiêu vẫn còn hơi ẩm, cậu nằm yên trên giường trông rất ngoan: “Hồi nhỏ em cừ lắm nhé, tuy rằng đi học về không có ai kèm, nhưng thi vẫn đứng nhất lớp đấy.”

“Em thường nghĩ, có thể ba mẹ không cẩn thận để lạc mất em, mấy năm qua vẫn luôn tìm kiếm em. Biết đâu ngoại hình em giống ba mẹ, cũng có khi giống ông nội bà nội, hoặc ông ngoại bà ngoại chẳng hạn. Có thể họ thấy em trên tivi, sẽ cảm thán rằng, thằng bé chúng ta để lạc mất kia nói không chừng lớn lên cũng đẹp trai như cậu nhóc này.”

Nói đến đây, Lê Chiêu nở nụ cười vui vẻ: “Dù sao tất cả đều có khả năng mà.”

Nhìn cậu bé trong màn hình cười hớn hở, Án Đình im lặng không nói gì, không biết liệu cậu có từng nghĩ, có thể ba mẹ chưa từng đi tìm cậu, có thể cậu không được sinh ra trong sự mong đợi, cho nên mới bị cha mẹ bỏ rơi.

Nhưng trông thấy nụ cười xán lạn kia, Án Đình không nói ra: “Nhất định họ sẽ tự hào vì cậu.”

“Phải vậy không?” Lê Chiêu ngáp một cái: “Đình Đình à, em ngủ trước đây, mai nói chuyện với anh sau ha.” Nói rồi cậu kéo chăn lên người, lập tức ngủ say, đến video call cũng chưa tắt.

“Lê Chiêu à, Chiêu… Chiêu?” Án Đình nhìn cậu bé ngủ say, đưa tay định tắt video call, nhưng đến khi ánh mắt dừng trên mái tóc nhung mềm của cậu lại chợt dừng động tác.

Có lẽ bởi cậu bé ngủ quá ngon, hiếm khi nào anh cảm thấy buồn ngủ. Cầm điện thoại ra khỏi thư phòng, Án Đình đặt lên tủ đầu giường, xoay người cầm chiếc điện thoại còn lại, bấm số trợ lý Tần.

“Mấy năm nay phía trên vẫn làm việc với dự án ngân hàng gen trẻ em chứ?”

Trợ lý Tần nhận được điện thoại rất bất ngờ, bình thường anh ấy không hứng thú với chuyện gì, dường như anh không có những cảm xúc cơ bản nhất của con người, thể như sự sống cái chết của người khác đó giờ đều không thể làm lay động anh.

“Có ạ, nhưng vì tài chính có hạn nên tiến triển không nhiều.”

“Tôi sẽ lấy danh nghĩa riêng viện trợ tài chính cho.” Án Đình đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài: “Cậu mau đi sắp xếp đi.”

“Vâng thưa anh.” Cúp máy rồi, trợ lý Tần kích động bấm số bác sĩ Tôn, hồ hởi nói: “Bác sĩ Tôn à, anh ấy có hành vi chủ động giúp người khác! Liệu đây có phải báo hiệu tình huống của anh ấy đang chuyển biến tốt không?!”

Bác sĩ Tôn bình tĩnh nói: “Cậu Tần à, chớ kích động. Đầu tiên chúng ta phải làm rõ Đình tiên sinh có hành động như vậy là bởi anh ấy đã có lòng trắc ẩn, hay những hành động này của anh ấy muốn giúp một người đặc biệt nào đó.”

“Vậy thì có gì khác đâu?” Trợ lý Tần không hiểu, dù có là giúp một người nào đó đặc biệt, thì hành động như vậy vẫn là chuyện tốt mà.

“Ai có thể đảm bảo người đặc biệt này sẽ ở bên Đình tiên sinh cả đời?” Bác sĩ Tôn thở dài: “Đối với một người không có ham muốn sinh tồn mà nói, đáng sợ nhất là khi anh ta có suy nghĩ muốn sống, thì người khiến anh ta muốn sống tiếp lại rời đi.”

“Nó giống như đẩy một người ở bên vách núi cheo leo xuống, để người đó mãi mãi không thể siêu sinh.”

Trợ lý Tần sợ đến mức tái mét mặt mày: “Vậy giờ tôi nên làm thế nào, nghĩ cách để người đó rời đi à?”

Bác sĩ Tôn lắc đầu: “Cậu Tần à, dù Đình tiên sinh bị bệnh, chúng ta cũng không thể làm ảnh hưởng tới quyền lợi kết bạn của anh ấy. Như vậy là không công bằng với bạn anh ấy, cũng không công bằng với Đình tiên sinh.”

“Tôi hiểu rồi.” Trợ lý Tần trầm tư hồi lâu, chỉ đành phải gật đầu.

Nếu người đó có thể kéo anh ấy rời khỏi vách núi cheo leo thì tốt biết chừng nào?
Tác giả có lời muốn nói:

Chiêu Chiêu: Một hai ba bốn năm sáu bảy, bạn của tớ đâu rồi?

Bé Đình giơ tay: Tớ đây!