Địa lý chủ tinh thiên về phía bắc, cơ hồ chỉ cần ngủ một giấc tỉnh dậy trời đã trở lạnh vô cùng.
Thiết bị sưởi của ký túc xá không quá tốt, khi nóng khi lạnh, Thân Vệ quân đa số là làm công ăn lương chính phủ, thuộc sở hữu của Nội các, dần dà lâu dài không bì được với quân Biên phòng, khó tránh khỏi " da mềm thịt nộn". Mới tối hôm qua, khi Hứa Liêm bê thùng vật tư trở về, nhìn thấy người cuối cùng sống trong toà nhà này đã dọn ra ngoài.
*
Ngay khi chuông báo thức vang lên, Hứa Liêm ngồi dậy, y lập tức nhìn sang bộ quần áo để bên gối, không mới chẳng cũ, rõ ràng vẫn còn những món khác tốt hơn, nhưng Hứa Liêm chỉ chọn cái này đem giặt sạch sấy khô. Y ôm chiếc áo len trong ngực, phảng phất như có thể ngửi thấy hơi thở độc đáo của Đoạn Trù, mát lạnh lại mang chút cường liệt*.
* bản gốc là tính công kích, có thể ví dụ như mùi nước hoa có mùi tuyết tùng bạc hà gì đấy, ngửi ra mùi mát lạnh còn có chút làm tỉnh táo đầu óc style gentleman kiểu dị đấy =)) Thay từ cường liệt chắc vẫn ổn.
Hứa Liêm thoáng hoảng hốt, không rõ vì sao.
Trung tướng nên chán ghét y mới đúng.... Nhưng mà nghĩ kỹ lại , thì trong khoảng thời gian này trung tướng đầu tiên là mời mình ăn cơm, sau lại gửi quần áo, ngay cả Đoạn Trạch cũng sẽ giữ lại giấy kẹo đợi y đến lấy, mọi chuyện trông có vẻ không bết bát lắm.
Thôi, Hứa Liêm dừng suy nghĩ, có một số thứ quá mức đẹp đẽ cũng không phải là chuyện tốt. Y không phải trẻ nhỏ, không cần tìm kiếm an ủi trong cổ tích, y và Đoạn Trù vốn dĩ chưa từng sống chung một thế giới. Y đã từng lỗ mãng một lần, vì để không mang đến phiền toái cho người khác hoặc cho bản thân, an phận thủ thường mới là ưu tiên hàng đầu. Trung tướng có lẽ chỉ là cảm kích mình từng hỗ trợ chăm sóc em trai hắn, chỉ thế mà thôi.
Hứa Liêm mặc áo len bên trong quân phục, vô cùng ấm áp, bên ngoài khu ký túc xá gió lạnh rít gào, tựa như có thể thổi mặt mũi ngay lập tức.
Hứa Liêm đi bộ tới cảng Tường Vi, ngồi vào phi hành khí bay lên trạm trung chuyển, mùi trong cabin không dễ ngửi, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xuống bên dưới, có thể thấy vô vàn toà nhà lớn nhỏ rậm rạp với kiến trúc tinh xảo, chật chội và đáng thương một cách khó giải thích, những tảng mây mù bốc lên như sương khói, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một khoảng trắng xoá.*
*Đoạn này văn gốc viết hách não vc, hoá ra là miêu tả cảnh máy bay bắt đầu lên cao gặp tầng mây mỏng chuyển động, xuyên qua đạt tới độ cao trên bề mặt mây, nhìn thấy cảnh bông trắng khắp thế gian. Thế mà nó cứ xài cái từ qq gì gom lại thành đám mây bốc hơi, suýt tưởng là cảnh trời mưa. Phải đi tra mấy blog travel mới thấy hiểu quả miêu tả này.
" Trung uý Colin. " Sau khi vào cửa Hứa Liêm nhẹ giọng nói, trí não phát ra tiếng " tích——" khi quét máy chấm công.
" Thiếu tá, chào buổi sáng. " Colin buông tách cafe, nghiêm chỉnh hành quân lễ. Hắn không giống đa số kẻ đầu cơ trục lợi trong Thân Vệ quân, luôn luôn nghiêm túc công tác, Hứa Liêm rất thích người cộng sự này.
"Sớm*." Hứa Liêm gật đầu, trong phòng làm việc nhiệt độ không cao, nơi này cách xa tầng khí quyển, sắp tới gần thời điểm lạnh nhất trong năm vũ trụ, một khi vừa há mồm là ngập tràn sương trắng.
*Giống như chào gọn morning thay vì nguyên cụm.
Colin biết Hứa Liêm không thích uống cafe, chu đáo rót một ly nước ấm, sau đó lặng lẽ lùi về chỗ, nhất thời trong phòng làm việc chỉ còn lại âm thanh đánh bàn phím.
Chủ tinh sở hữu một hệ thống sưởi hoàn hảo và mạnh mẽ, ngay khi cập đông có vô số người dân từ hành tinh khác lục tục di cư đến đây. Tuy nhiên chính phủ kiểm soát lượng người nhập cư vô cùng nghiêm ngặt, hận không thể lôi hết mười tám đời tổ tông của mỗi người ra soi dưới kính hiển vi, một đám ảnh đại điện lướt qua mắt, có hệ thống hỗ trợ tra xét, gọi là nhân công* hai bút cùng vẽ.
*thủ công vs công nghệ.
Đột nhiên, một khuôn mặt xuất hiện, đồng thời hệ thống đưa ra cảnh báo màu đỏ.
——Yuel, nam, thượng uý đại đội 16 của quân đoàn số 3, xin phép nhập trú tại tinh cầu thứ hai.
Hệ thống từ chối.
Lý do từ chối: điều kiện nhập trú không đầy đủ.
Hứa Liêm khẽ cau mày, này tính là kiểu lý do gì?
Bình thường hệ thống sẽ đưa ra lí do xác thực khi bác bỏ thỉnh cầu, mà của Yuel lại chỉ vỏn vẹn có một câu như vậy. Từ từ.... Hứa Liêm chợt nhớ ra Yuel là thuộc hạ của Tô Việt Nhiên, mà sở dĩ y có ấn tượng sâu với người này là bởi anh ta từng lệ thuộc quân đoàn Diều Hâu, mà quân đoàn này đã từng được chỉ huy bởi một người, cha của Đoạn Trù.
Như một sợi dây mờ mịt xâu chuỗi tất cả, rõ ràng Hứa Liêm chưa từng tham gia bất kì sự vụ nào, nhưng y cũng đã có phán đoán của riêng mình.
" Thiếu tá. " Colin mở miệng. " Chỗ này hiển thị vào mười phút trước......"
" Yên lặng, trung uý. " Hứa Liêm trầm giọng.
Colin lập tức ngậm miệng, ngoái đầu nhìn cái người đã sắp tới cửa.
Đoạn Trù ném cho Colin một ánh mắt " Không cần lên tiếng", Colin gật đầu, thức thời rời đi. Trước khi khép cửa phòng, hắn còn chu đáo truy cập quyền hạn, đóng thiết bị theo dõi trong văn phòng.
Hứa Liêm quá mức tập trung, sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề đều nhịp, tuyệt không phải bước chân của Colin. Hứa Liêm lập tức cảnh giác, y nhẹ liếc mắt không phát hiện Colin không còn ở, một tay đồng thời đè lên vũ khí bên hông.
Gần như trong nháy mắt, Hứa Liêm đột ngột đứng dậy, ngả người về phía sau tránh khỏi bàn tay đang giơ ra của đối phương, giương thẳng họng súng!
Tuy nhiên đối thủ còn xuất sắc hơn, lập tức tóm chặt cổ tay y trước khi ngón cái kéo khoá nòng*, đầu ngón tay tê rần, họng súng nghiêng đi, Hứa Liêm mắt trừng lớn.
*moá quả koudongtangkou này làm tôi phải đi tra 20p từ súng trường súng ngắn đến bộ phận khoá nòng, thậm chí là bu lông. Ban đầu tôi cứ nghĩ là họng súng vcl.
Không có ai ở thời khắc sinh tử lại chỉ gạt nghiêng vũ khí của đối phương cả.
Hứa Liêm lẩm bẩm: " Trung tướng...... "
" Vốn muốn đùa cậu một chút, cảnh giác như vậy à? " Đoạn Trù cầm lấy súng, linh hoạt xoay hai vòng, sau đó chĩa vào mình rồi mới trả lại Hứa Liêm.
Bầu không khí có phần khác thường.
Đoạn Trù nhìn về phía sau, thấy được tư liệu của Yuel trên màn hình đang báo đỏ.
" Quần áo có vẻ vừa vặn." Đoạn Trù chỉ có thể phán đoán thông qua cỡ cổ áo.
" Đúng vậy. " Hứa Liêm cất súng, đầu óc rối loạn, vốn dĩ Đoạn Trù gửi cho y quần áo đã là chuyện không tưởng, hiện tại còn tự mình thừa nhận, trái tim tựa như hận không thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đoạn Trù bỗng nhiên tiến thêm một bước thu hẹp khoảng cách với y, dưới cái nhìn chăm chú áp bức của người đàn ông, Hứa Liêm ngược lại trở nên bình tĩnh.
Ở trong Thân Vệ quân Hứa Liêm được coi như là vóc dáng cao to, nhưng y vẫn phải hơi ngẩng đầu mới có thể đối diện tầm mắt Đoạn Trù. Trong lúc này mây đen vần vũ khuấy động, tựa như có tiểu hành tinh ở trong vũ trụ vỡ tan, trong yên tĩnh bao bọc khoảnh khắc huỷ diệt khí thế lôi đình kia.*
* m* nói ngắn gọn lại là bốn mắt nhìn nhau đánh ra tia lửa. Lần nào tác giả hành văn miêu tả là lần đó tôi khóc tràn bờ đê.
" Yuel đã an toàn rời khỏi chủ tinh. " Đoạn Trù hạ giọng nói một câu, thanh âm trầm thấp.
Quả nhiên..... Sợi dây xâu chuỗi trong lòng Hứa Liêm đột nhiên rõ ràng hơn, Yuel là lớp vỏ che chắn của Buddy Alex, nhiệm vụ của Buddy ở chủ tinh đã hoàn thành, hiện tại cần an toàn rút lui.
Hứa Liêm không nghi ngờ bất luận quyết sách nào của Đoạn Trù, chẳng sợ người này yên lặng không tiếng động lệnh một tướng lãnh biên phòng quay về chủ tinh, thì mục đích cuối cùng cũng vẫn là lợi ích của nhân loại.
Ngay sau đó Hứa Liêm xoay người, ở trước mặt Đoạn Trù từ chối đơn xin ra ngoài của Yuel.
Đồng tử Đoạn Trù co rút, cậu ấy......
" Không thể là Yuel. " Hứa Liêm trầm giọng, " Trung tướng đã lâu không ở chủ tinh, mà tôi lại biết được, một người bị phát lệnh cảnh báo đỏ, có nghĩa Nội các xem xét thông tin của hắn rất thường xuyên, dẫn đến đánh giá tiêu cực trên hệ thống, nói cách khác, Nội các rất có khả năng đã phát hiện Buddy Alex, cũng biết các anh muốn dùng Yuel làm yểm hộ. Tôi biết trung tướng ắt sẽ chuẩn bị phương án B, nhưng không cần phiền toái như vậy. "
" Tôi có thể. " Hứa Liêm từng câu từng chữ: " Thân Vệ quân có quyền tuần tra xung quanh ba tinh cầu, để Buddy Alex sử dụng danh tính của tôi và đổi lại khi tới điểm liên lạc của các anh. "
Một khoảng lặng thật dài, Đoạn Trù cuối cùng mở miệng: " Khi nào? "
Hứa Liêm: " Tối nay."
Không phải có khả năng nữa, mà là Nội các nhất định đã phát hiện cái gì đó, Hứa Liêm không xét duyệt đơn thỉnh cầu này đúng là gãi đúng chỗ ngứa*, ngay cả bản thân hắn cũng phải thú nhận, nếu đã như vậy không bằng để Nội các ảo tưởng rằng Đoạn Trù và những người khác đã cùng đường bí lối, thiếu điều làm liều, vào lúc bọn họ mất cảnh giác đưa người rời đi.
*thành ngữ gốc: chính trung hạ hoài = phù hợp với suy nghĩ của mình, kiểu không mưu mà hợp.
Tối nay là Hứa Liêm thuận miệng nói, hắn không tin Nội các có thể tính ra.
Thân Vệ quân là chó săn trung thành nhất của Nội các, bọn họ được thuần dưỡng đến ngoan ngoãn dễ bảo, một sợi tóc cũng không đáng để Đoạn Trù tin tưởng, nhưng người trước mắt lại là Hứa Liêm.
" Tôi đến là để gặp cậu....... " Khí thế áp lực trên người Đoạn Trù đột nhiên biến mất, hắn hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: " Không phải vì đơn xin ra ngoài của Yuel, tôi đến là để gặp cậu, thuận tiện nhìn Đoạn Trạch một cái. "
" À...... " Lời này khiến Hứa Liêm khó hiểu, đến gặp y? Gặp y làm cái gì?
Bốn mắt nhìn nhau.
Đoạn Trù: "......"
Hứa Liêm: "......"
Note: Tác giả tả văn tôi phát khóc, tác giả tả action tôi coi như nửa chín nửa sống TvT