Note: Hai nay hông up chương mới là tại mới đọc một bộ Ta thành anh trai nữ chính ngược văn =))) Hay quá đọc một lèo sáng nay mới xong, tên truyện với nội dung truyện không giống nhau, không xuyên thư, đã edit hoàn, đề cử.
PS: Dạo này cổ với vai đau quá, nỗi đau của dân văn phòng ư?
Mình đã tới mức xài chung một cái ly với Thượng tướng ư......
Những lời này bơi qua bơi lại trong đầu Hứa Liêm y hệt như xoát làn đạn trên Tinh Võng.
Mình có phải ức hiếp người ta hơi quá rồi hay không......
Thời điểm đi lấy nước Đoạn Trù thầm nghĩ, nhưng mùa đông lạnh giá vừa mới huấn luyện xong thì uống nước lạnh nước mát gì chứ? Hắn nhìn Hứa Liêm xếp hàng ở nơi đó mà cả người khó chịu.
Đoạn Trù xoay sang, đem ly nước đẩy về phía trước: " Cầm xuống dùng nhé? "
Hứa Liêm quyết đoán từ chối, ly nước mạ bạc này bên trên còn điêu khắc một con đại bàng nhãn thần hung hãn, vừa nhìn đã biết không phải đồ của y, y không muốn gây rắc rối cho Thượng tướng.
Một hồi chuông tập hợp reo vang, Hứa Liêm nhìn thoáng ra bên ngoài, đám binh lính đang dần tụ tâp lại: " Thượng tướng, sắp bắt đầu bò chướng ngại vật 1000 mét rồi, vậy tôi xuống trước đây. "
Đoạn Trù gật đầu: " Được. "
Nước Đoạn Trù đưa chắc là có ma thuật nào đó, tóm lại hiện giờ Hứa Liêm thần thanh khí sảng, họng không đau chân không mỏi.
Đinh ——
Thang máy lên đến nơi, một cô gái nhỏ mặc váy hồng nhạt từ trong đi ra, vốn nụ cười mỉm dịu dàng đang treo trên mặt khi thấy Hứa Liêm bỗng nhạt bớt.
Trong khoảnh khắc ấy rõ ràng Mira chưa nói lời nào, nhưng Hứa Liêm tinh nhạy nắm bắt được một tia khẩn trương trong không khí.
Nhưng trong những mục tiêu đối địch của y chưa bao giờ bao gồm cả nữ giới.
" Tiểu thư Mira. " Hứa Liêm chào hỏi.
" Trung tá Hứa Liêm. " Mira bước ra khỏi thang máy, có chút kinh ngạc: " Đây là nơi nghỉ ngơi của quan chỉ huy cấp cao, ngài sao lại ở chỗ này? "
Hứa Liêm vẻ mặt không đổi: " Báo cáo công tác. "
Mira: " Công tác gì? "
Lấy chiều cao của Hứa Liêm chỉ có thể cúi xuống nhìn cô: " Cơ mật. "
Ngũ quan chàng trai vì đứng ngược sáng trở nên thâm thuý hơn, mái tóc hơi quăn khiến y càng thêm tuấn tú, như là vị thần bước ra từ trong thần thoại. Mặc cho người này từng bị nhục mạ chửi bới, bôi đen, cô lập, dù cho bộ dáng có biểu hiện đến cỡ nào hờ hững không sức sống, nhưng khi nhìn thấy ánh rạng đông vẻ đẹp ấy vẫn sẽ lặng lẽ nở rộ khiến người ta rung động.
Cũng khiến Mira phải kiêng kị.
Cô lần đầu tiên công khai ái mộ Đoạn Trù, gọi đùa Thượng tướng là " Tình nhân" quốc dân là vào vài ngày sau khi Hứa Liêm tỏ tình.
Mira chưa bao giờ coi trọng những người từng tỏ tình khác, nhưng khi nhìn đến Hứa Liêm lại kinh hoảng thất thố, tim đập mạnh không ngừng.
Mira nghĩ, có lẽ là bởi cô phát hiện tia sáng lướt qua đáy mắt Thượng tướng, dù cho người đàn ông đã ấy lạnh lùng từ chối.
Hứa Liêm rời đi, Mira gõ cửa phòng quan sát.
" Mời vào. " Đoạn Trù giọng nói trầm thấp.
Mira mang theo canh sườn mình tự hầm và điểm tâm ngọt tới, Đoạn Trù vừa trông thấy cô lập tức đứng dậy, thái độ không hẳn là né tránh nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, " Tiểu thư Mira, sao ngài lại tới đây? "
Mira ngượng ngùng mỉm cười: " Em đến để gặp anh đó. "
Đoạn Trù không tán đồng, " Thủ tướng không nên để ngài ra vào bất kỳ nơi nào yêu cầu giấy thông hành, tuy đây là sân huấn luyện nhưng cũng đầy bạo lực và chiến đấu, đối với ngài mà nói quá nguy hiểm. "
Mira nhún nhún vai: " Em không cảm thấy vậy, "
" Tôi vừa dùng cơm xong, không đói bụng. " Đoạn Trù nâng tay ngăn hành động muốn lấy điểm tâm của Mira, " Tôi lập tức kêu người đưa ngài trở về. "
Mira sợ sệt thu hồi tay, vẻ mặt trở nên uỷ khuất: " Anh không muốn trông thấy em đến vậy sao? "
Đoạn Trù trầm giọng: " Nơi này là sân huấn luyện. "
Đoạn Trù không phải là mất thân sĩ*, nhưng hắn là một tướng quân, huấn luyện binh sĩ cũng giống như mài giũa vũ khí, hắn chỉ muốn ngồi trong phòng tối với nguồn sáng duy nhất, lặng lẽ mài lưỡi đao ngày một bén, nhưng đột nhiên lại có người đẩy cửa bước vào, Đoạn Trù tự nhiên sẽ không vui.
*gentleman
Đoạn Trù là người khác biệt nhất trong số những nam giới Mira từng tiếp xúc qua, hắn lãnh tĩnh, nghiêm khắc đến gần như hà khắc, đối diện với cặp mắt đen vô cảm kia, Mira chợt sinh ra vài phần sợ hãi. Cô cuối cùng cũng ý thức được chuyến đi này không ổn, vì vậy nhẹ nhàng khom người, " Là tôi đường đột rồi, cáo từ Thượng tướng. "
Đoạn Trù kêu thủ vệ đến, dặn dò anh ta đưa Mira an toàn lên xe.
Trong sân huấn luyện ——
Một tiếng súng vang lên, bắt đầu bò vượt chướng ngại vật 1000 mét, lúc trước chạy phụ trọng hao phí quá nhiều sức lực của mọi người, ngày thường ở chủ tinh không ai huấn luyện đến mức này, bọn họ vừa bò vừa lộ ra vẻ mặt đau đớn muốn chết, trong một đám mười người này, Đoạn Trù vô cùng chính xác định vị ra Hứa Liêm.
Chàng trai không ngừng đổ mồ hôi, động tác lưu loát thành thạo, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Đoạn Trù giống như thấy được thanh vũ khí sắc bén hợp ý nhất, hắn câu môi cười.
" Tôi trông thấy tiểu thư Mira ở cửa ra vào, cô ấy đến đây à?" Tô Việt Nhiên đẩy cửa bước vào. " Hử? Mùi gì thế? Thơm quá! "
" Trên bàn đấy. " Đoạn Trù ghé mắt nhìn anh ta, " Thoải mái ăn."
Tô Việt Nhiên vừa trông thấy hộp đồ đóng gói tinh xảo tràn ngập hơi thở thiếu nữ kia liền biết bút tích của ai, " Thôi đi, người ta đưa cơm tình yêu cho cậu, tôi mà ăn thì còn ra thể thống gì? "
" Tôi không thừa nhận, cũng chỉ là cơm trưa bình thường thôi. " Đoạn Trù nói tiếp.
Tô Việt Nhiên cảm thấy rất có lý, lập tức hào hứng mở hộp đồ ăn, giỡn à, anh ta làm công cụ hình người cho Đoạn Trù lâu như vậy, ăn một tí thì có làm sao chứ?
Thấy Đoạn Trù đến mắt cũng không thèm nhấc, Tô Việt Nhiên trêu ghẹo: " Hứa Liêm lên sân chưa? "
Nhưng ngay vào lúc này, Đoạn Trù thu lại chút phân tâm, hắn nhìn Hứa Liêm là người đầu tiên về đích, ánh mắt bật sáng ngời.
Tô Việt Nhiên: "......"
Tô Thượng tá bỏ điểm tâm xuống, dựa vào sofa bất đắc dĩ bĩu môi, còn ăn uống nỗi gì nữa? Cơm chó cứ gọi là từng thìa từng thìa lớn tọng vào họng.
" Phải rồi. " Mãi cho đến khi bóng dáng Hứa Liêm rời khỏi sân tập, Đoạn Trù mới thu ánh mắt về nói: " Vận dụng " thế lực ngầm" của cậu một chút, giúp tôi tra vài người. "
Tô Việt Nhiên nhíu mày: " Camo White? Chẳng phải từng tra qua à? Lão cáo già này che giấu sâu quá, dăm ba nhược điểm bại lộ ra ngoài toàn không đau không ngứa. "
" Cậu hiểu lầm ý tôi rồi. " Đoạn Trù quay đầu, trong ánh sáng mù mịt, vẻ mặt của hắn có chút âm u: " Không chỉ là Camo White, trọng điểm điều tra đặt lên những người, việc có thể kiềm chế Camo White, nếu cần thiết, bao gồm cả gia tộc của Perth Canlinger. Camo White là người ủng hộ trung thành của thầy ông ta, tồn tại một tín ngưỡng cực đoan đối với Nội các, có rất nhiều chỗ để cậu phát huy năng lực. "
Vẻ mặt Tô Việt Nhiên trở nên nghiêm túc hẳn, " Đoạn Trù, cậu có biết mình đang làm cái gì không? "
" Chẳng phải chúng ta vẫn luôn làm điều này ư? " Đoạn Trù hỏi lại.
Tô Việt Nhiên nóng nảy: " Nhưng không phải là hiện tại, cậu......" Anh ta chợt sững người, như bị ai đó cầm gậy đập vào đầu một cái, cổ họng khô khốc: " Cậu làm như vậy, là vì Hứa Liêm? Cậu lo lắng Nội các không chịu nhả người, đến lúc đó muốn uy hiếp Camo White thả y đi? "
Thấy Đoạn Trù không phản bác, Tô Việt Nhiên giận cười: " Không phải chứ, chúng ta quen nhau mười năm rồi, sao không thấy cậu đối xử với tôi như thế hả? "
Đoạn Trù hợp lý hợp tình nói: " Thì tôi có thích cậu đâu. "
Phanh ——
Tô Thượng tá đạp cửa mà đi.
***
Huấn luyện hình thức phong bế, mọi người đều sinh hoạt trong ký túc, hơn nữa cấm người nhà đến thăm.
Phòng ký túc của Hứa Liêm tổng cộng có sáu người ở, trong đó có ba người là con cháu thế gia, hai người khác là tiểu đệ của bọn họ, Hứa Liêm tự nhiên bị cô lập.
Vừa trải giường xong, Hứa Liêm cảm nhận được mấy ánh mắt không có ý tốt, y thầm thở dài trong lòng, nếu thật sự không cần thiết, y thật sự không muốn động thủ chọc ra rắc rối.
Trí não rung lên, ánh mắt Hứa Liêm đột nhiên sáng ngời.
Đoạn Trù: [ Lên đây. ]
Hứa Liêm thực động tâm, nhưng mà: [ Còn 10 phút là giới nghiêm rồi, Thượng tướng. ]
Đoạn Trù: [ Cho nên trong vòng 10 phút đã đủ để em ra ngoài rồi. ]
Hứa Liêm không quá do dự, đóng trí não, nhấc áo khoác ra khỏi cửa.
Trên hành lang yên tĩnh không tiếng động, mọi người đều mệt đến dính gối là ngủ say.
Ba tên con cháu thế gia liếc nhìn nhau, cười âm hiểm phân phó hai tên tiểu đệ đi khoá cửa phòng lại, bọn họ cho rằng Hứa Liêm ra ngoài đi WC, đêm nay cứ để y ngủ bên ngoài đi.
Ngủ bên ngoài thì không có khả năng rồi.
Hứa Liêm đẩy cửa phòng quan sát, bị một mùi hương nồng đậm làm cho nhũn đầu gối.
Đoạn Trù đang nấu mì.
" Đến rồi? " Đoạn Trù bỏ thêm hai quả trứng gà, " Trước ngồi xuống đi. "
Đã gần 9 giờ, Đoạn Trù cởi bỏ áo khoác ngoài, lộ ra một kiện áo sơ mi trắng, trong phòng nhiệt độ sưởi có hơi cao, hắn tháo hai cúc áo trên cùng, có vẻ lười biếng mà gợi cảm.
Hứa Liêm nhìn đồng hồ, " Thượng tướng, còn 5 phút nữa sẽ giới nghiêm, qua thời gian đó tôi không vào ký túc được. "
" Vậy thì không vào nữa, ngủ ở đây. " Đoạn Trù không thèm để ý, sau đó rút phích cắm, trực tiếp bê nồi lên bàn, đẩy đến trước mặt Hứa Liêm, " Ăn đi. "
Hứa Liêm ngây ngẩn cả người, " Nhưng mà..... "
Nhưng mà nếu y không quay về nhất định sẽ bị người khác nghi ngờ, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?
" Có tôi ở đây, sợ cái gì? " Đoạn Trù lộ ra một tia cười xấu xa, trông vừa lưu manh lại đẹp trai: " Huấn luyện gấp rút, cái ký túc kia chưa kịp quét tước dọn dẹp, mọt rệp một đám lại một đám, chỗ này của tôi còn không thoải mái bằng cái giường cứng kia à? "
Mở cửa sau? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hứa Liêm.
Kế theo đó trong lòng bỗng phát ngọt, ngọt đến mức khiến y không biết phải làm sao.
Nhưng cao hứng vui vẻ là thật.
Đoạn Trù đã ăn rồi, nấu mì là để cho Hứa Liêm, trông y bắt đầu động đũa, Đoạn Trù lại đi lấy nước, vẫn là cái ly kia, nhưng lần này không ai nói ra, tự mình hiểu rõ là được.
" Ăn ngon không? " Đoạn Trù hỏi.
Quai hàm Hứa Liêm nhét mì đến phồng lên, y không thích tranh đoạt với người khác, cho nên lúc đến nhà ăn chỉ còn lại cơm thừa canh cặn, căn bản ăn không đủ no, bữa cơm này thật sự là mưa rơi đúng hạn, y hàm hồ đáp: " Ăn ngon. "
Đoạn Trù vừa lòng, ngồi ở một bên mở trí não bắt đầu xử lý công tác.
Hứa Liêm ăn xong muốn đem nồi đi rửa, bị Đoạn Trù ngăn lại, " Trong phòng có giường, mau đi nằm. "
Hiện giờ Hứa Liêm đã dần thích ứng được với " đối xử đặc biệt" của Đoạn Trù, cũng không cảm thấy có gì bất ổn. Vừa ăn xong không thích hợp đi ngủ ngay, nhưng Hứa Liêm đã quá mệt mỏi, gối đầu khắp nơi ám hương vị của Đoạn Trù, Hứa Liêm cơ vừa nằm xuống là bất tỉnh nhân sự.
Đáng thương hai tên tiểu đệ ở ký túc xá, đứng canh cửa lo lắng Hứa Liêm quay về, kết quả dựa cửa gà gật cả một đêm. Ba tên con cháu thế gia sống trong nhung lụa còn lại bị rệp cắn đến trằn trọc mất ngủ.
Hứa Liêm một đêm ngủ ngon.
Buổi sáng 6 giờ bắt đầu huấn luyện, Hứa Liêm rửa mặt xong xuôi, Đoạn Trù đã ăn mặc chỉnh tề, đang ở ngoài phòng pha cà phê.
" Hiện tại em xuất phát còn đến sớm hơn so với đám người ở ký túc kia nhiều. " Đoạn Trù mở miệng: " Vẫn còn kịp ăn một bữa sáng. "
" Rõ! " Dưới chân Hứa Liêm như sinh gió, cơ hồ là bay ra khỏi phòng.
" Nếu có người hỏi, cứ nói là tôi bắt em đứng gác ở đây! " Đoạn Trù nhìn theo cười.
Nhờ phúc của Camo White, huấn luyện hình thức phong bế tất cả do hắn định đoạt, có thể tìm vài lý do để ngông nghênh cùng một chỗ với Hứa Liêm.
Tối hôm qua y không gặp ác mộng, Đoạn Trù nhập một ngụm cà phê, nhớ tới ban đêm mình có ghé qua nhìn vài lần, Hứa Liêm cuộn tròn bắt lấy góc chăn ngủ thật sâu.
***
Một chén cháo, một đĩa rau, một cái màn thầu ngũ cốc, bánh nén khô ăn không đủ no.
Bữa sáng vô cùng không tệ, Hứa Liêm vừa bưng khay ngồi xuống, liền thấy mấy người cùng kỳ túc vác năm khuôn mặt gấu trúc đến gần.
" Hứa Liêm. " Một trong số đó mang vẻ mặt giận dữ và nghi ngờ: " Tối hôm qua cậu đi đâu? "
Bọn họ nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui sướng khi người gặp hoạ cười thành một đoàn, " Đứng gác cơ á, thảm ghê nha! "
Đúng thế, thảm quá đi.
Hứa Liêm cúi đầu ăn, lười phản ứng bọn họ. Mấy người này cũng sợ tranh không được màn thầu và cháo, vội tản ra chạy đến cửa sổ nhà ăn.
Hứa Liêm vẫn còn đang say trong dư vị mì trứng, lần huấn luyện này thật sự quá thoải mái.
Cả buổi sáng đổ mồ hôi, trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ Hứa Liêm cầm theo cái ly, lại nhớ đến Đoạn Trù dặn dò mình không được uống nước lạnh, liền ngoan ngoãn đến vòi nước ấm. Y vừa xoay người bỗng nghe được một trận xôn xao, ngẩng đầu lên thấy một cô gái ưu nhã cầm ô đi từ cửa chính vào, bên cạnh còn có một người thân hình rắn chắc đi theo.