"Ở chung" lâu như vậy, Chu Kiều đối với kỹ năng ba hoa của Lục Hãn Kiêu đã thành thói quen. Mỗi lần cô đều cười một tiếng bỏ qua, nhưng cảm giác sẽ không bao giờ gạt người, kể từ khi cô thi nghiên cứu sinh xong, tâm tư rục rịch kia của Lục Hãn Kiêu dường như ngày càng bộc lộ rõ.
Chu Kiều làm sao có thể không biết.
Lục Hãn Kiêu tự lải nhải một hồi, nhụt chí chống cằm lên vai cô, "Quá thảm, anh thật sự là quá thảm."
Chu Kiều giơ tay lên vuốt vuốt ót anh, "Nói thật cho em biết, anh thật sự chưa từng yêu đương sao?"
"Cùng người khác giới đi xem phim có tính không?" Lục Hãn Kiêu suy nghĩ một chút, thẳng thắn thừa nhận lịch trình.
"Lúc vừa mới vừa về nước đó, bạn bè người thân thường xuyên thu xếp mấy buổi tiệc xem mắt, để ứng phó nên anh cũng đi, mấy người thân thích cũng không lừa anh, giới thiệu đều là những cô gái có điều kiện không tệ, xuất phát từ lễ phép nên ăn cơm xong anh và họ sẽ cùng nhau đi xem phim. Nhưng một thời gian sau nói chuyện trên weixin cũng chẳng giải quyết được việc gì, quay đi quay lại đã bị xóa bạn tốt."
Lục Hãn Kiêu buông cô ra, cũng dựa vào bàn đọc sách, bắt đầu hồi tưởng lại quãng thời gian cay đắng, "Hồi bé anh rất ương bướng, luôn luôn gây chuyện, ông nội của anh lại điển hình cho kiểu dạy dỗ bằng roi vọt, dây lưng cũng bị đánh đứt mất hai dây, động một chút là đem anh nhốt trong phòng tối không cho ăn cơm. Có một cô bé thường xuyên vụng trộm nhét cho anh bánh bao thịt, anh từng nghĩ là nội tâm bề ngoài của cô bé ấy đều thật đẹp."
"Lớn lên cô ấy mới nói cho anh biết, bánh bao kia đều là mấy thứ Lỗ Lỗ nhà cô ấy không ăn."
Chu Kiều hỏi: "Lỗ Lỗ là ai?"
"Nhà cô ấy nuôi một con chó Bắc Kinh." Lục Hãn Kiêu càng nói càng cảm giác mình thảm, "Người khác phái duy nhất có thể hiểu anh đến tận gốc rễ, hình như chỉ có cô ấy, nhưng cô ấy dùng bánh bao chó cũng không thèm ăn đưa cho anh, thật sự là quá tổn thương tình cảm."
Chu Kiều cười nghe anh kể mấy chuyện hồi nhỏ ngây thơ chất phác, thuận miệng hỏi: "Vậy hai người bây giờ còn có liên lạc không?"
"Rất quen thuộc, em đã từng cùng cô ấy ăn cơm." Lục Hãn Kiêu nói: "Sau này, cô ấy trở thành vợ của Hạ Nhiên."
Chu Kiều bừng tỉnh nhận ra, "Hóa ra là chị Giản Tích nha."
Lục Hãn Kiêu đếm trên đầu ngón tay, "Trước hai mươi bốn tuổi trầm mê vào biển học không thể tự kiềm chế, sau hai mươi bốn tuổi vì sự nghiệp mà phấn đấu, phần lớn thời gian đều dâng hiến cho bàn rượu. Em nói xem, anh như vậy, tìm bạn gái cũng không có thời gian quan tâm, người ta sớm muộn cũng đá anh."
Kỳ thật mười năm thanh xuân cũng chỉ nháy mắt một cái qua đi, bận rộn tràn ngập, căn bản không có lòng dạ nào khác. Đợi đến khi tất cả ổn định, sự nghiệp thành công, lúc thời gian bắt đầu thuộc về chính mình, Chu Kiều liền xuất hiện.
Tất cả đều là vừa đúng lúc.
Nói xong phần mình, Lục Hãn Kiêu nghiêng đầu hỏi: "Tốt lắm, giờ đến phiên em thẳng thắn được khoan hồng, anh phải cảnh cáo em, tốt nhất đừng giữ lại cái gì gọi là ảnh chụp chung với bạn trai cũ, bị anh phát hiện, em cứ chờ anh nổi điên đi."
Chu Kiều vui vẻ đầy mắt nhìn về phía anh, "Nào có khoa trương như anh nói." Cô thấp cúi đầu, thành thực nói: "Anh là người đầu tiên."
"A a, thật khéo." Lục Hãn Kiêu đứng thẳng, giống như rút đao mổ bụng nhanh chóng đưa tay phải ra, "Anh cũng vậy. Lần đầu tiên biết yêu, xin chiếu cố nhiều hơn."
Chu Kiều nhướn mày, vỗ vào lòng bàn tay anh một cái, Lục Hãn Kiêu nhân cơ hội nắm chặt lấy, đầu ngón tay chen vào, cưỡng chế để mười ngón tay đan xen nhau.
Lục Hãn Kiêu nắm tay cô đưa đến ngực, sau đó nhẹ nhàng đụng đụng, dịu dàng nói:
"Như thế này, là liền tâm."
- -
Ngày hôm hai người hẹn nhau rồi đi xem ca nhạc.
Lục Hãn Kiêu nói là sẽ sớm tan tầm, nhưng không nghĩ tới vừa mới buổi trưa anh đã trở lại. Ăn cơm xong, anh vểnh mông ở trong phòng ngủ lục tung đồ đạc lên.
Chu Kiều đi tới đã thấy mặt đất đầy mấy thứ loạn thất bát tao, cô nhặt lên một thứ nhìn nhìn, thở dài nói: "Anh còn có cả gậy phát sáng (*) sao?!"
(*): lightstick, mỗi nhóm nhạc sẽ có lightstick riêng, rất quen thuộc rồi nhỉ.
Một chuỗi tên thần tượng anh, chữ ở trên cùng được đèn màu quấn quanh, ở chính giữa là một ngôi sao lớn, đè lên chốt mở, quả thực sáng đến mù mắt người ta.
Lục Hãn Kiêu không có vấn đề gì nói: "Người hâm mộ mỗi người đều có một bộ, còn có cả giấy dán, đợi lát nữa anh dán cho em vài cái lên trên mặt."
Chu Kiều một lời khó nói hết dơ ngón tay cái với anh, "Phục anh."
Lục Hãn Kiêu đem đồ đạc tìm được đầy đủ, lại đưa cho cô một cái túi nilon.
"Cái gì đây?"
"Đồ đôi nha."
Chu Kiều mới không tin, mở ra nhìn một cái, "Đây là áo đồng phục của bọn anh." Cô lập tức cự tuyệt, "Em không mặc, anh cùng với những người khác mặc đồ đôi thôi."
Lục Hãn Kiêu vừa nghe liền vội vàng, "Được được được, em nói mặc cái gì thì mặc cái đó."
Chu Kiều có chút không tiếp nhận được anh phô trương thanh thế, vì vậy hỏi: "Vậy mặc một bộ quần áo bình thường được không?"
Cuối cùng, hai người cũng mặc một bộ bình thường ra cửa. Nhưng Lục Hãn Kiêu vẫn là không chịu buông tha túi trang bị của anh. Đậu xe xong, anh kéo kính chiếu hậu xuống, bắt đầu dán trên mặt mấy thứ hoa hoa.
Bởi vì tên thần tượng bằng tiếng Anh gần giống cá, cho nên Lục Hãn Kiêu liền dán ba con ở má trái.
"Mặc xác nó." Lục Hãn Kiêu tiếp tục dán má phải, lần này lại càng hoành tráng, trực tiếp dán lên hai con cá mập. Dán xong còn hỏi, "Nhìn có phải tương đối có sát khí hay không?"
Chu Kiều ha ha ha, "Sát khí không nhìn ra, ngu đần thì lại thật nhiều."
Lục Hãn Kiêu rất tự tin, "Không sao, chờ anh buộc cái này lên, hiệu quả toàn thể sẽ hiện ra."
Đợi chút, anh còn có băng đô sao!
Lục Hãn Kiêu kéo một cái dây lụa màu lam ra, ấn lên trán xoay một vòng, sau đó rất thuần thục buộc sau ót một cái nơ bướm, kỳ thật vật này rất thường gặp, băng đô đơn giản có khắc khẩu hiện ủng hộ thần tượng.
Chỉ là, Chu Kiều khó hiểu, "Vì sao nhất định phải dùng màu này?"
Lục Hãn Kiêu: "Bởi vì đây là màu sắc may mắn của thần tượng nha."
Chu Kiều nắm chặt tay, khuyên bảo bản thân nhất định phải tỉnh táo, tỉnh táo.
Bạn trai mình là một tiểu công chúa, ngoại trừ yêu thương cưng chiều anh ấy, mình còn có thể làm gì đâu.
Lục Hãn Kiêu chăm chuốt thành bộ dáng vạn người mê xong, sau khi xuống xe lại từ trong cốp lôi ra một cái gậy phát sáng cho Chu Kiều, "Cho em, lúc làm nóng bầu không khí thì dùng."
Hai người đang chuẩn bị cầm vé vào trong, Lục Hãn Kiêu nhận được điện thoại của Đóa Tỷ.
"Chuyện gì vậy?"
Nghe một lúc, sắc mặt anh trầm xuống, "Đã sớm thông báo xế chiều nay tôi không ở công ty, bây giờ còn nói là có văn kiện muốn ký?"
Đóa Tỷ nơm nớp lo sợ trả lời: "Là của ban ngành chính phủ giao xuống khẩn cấp, trước khi tan làm sẽ phải phản hồi lại, Lục tổng, tôi cũng là không có biện pháp mà."
Lục Hãn Kiêu vỗ đầu che mặt ngừng một lát rồi gào: "Ngành nào! Để nó chờ ở đó cho tôi!"
Đóa Tỷ rên một tiếng, "Lục tổng, là ngành của cha ruột ngài."
"..." Lục Hãn Kiêu tức giận mà không có chỗ phát ra, chỉ đành nói, "Hiện tại tôi không về được, cô tới đây đi, tôi đem địa chỉ gửi weixin cho cô."
Đóa Tỷ liên tục đáp ứng, cô vốn tưởng rằng ông chủ đang đi làm chuyện đứng đắn gì đó kiểu như xã giao, kết quả một phút sau mở weixin, cái cằm cũng hoảng sợ, "Trời đất! Ông chủ của tôi vẫn theo đuổi thần tượng sao??"
Hàng A khu dành cho khách vip, ghế số 7.
Đóa Tỷ bình bịch đột nhiên chạy tới, bởi vì có quá nhiều người, thời điểm cô chen vào thiếu chút nữa biến thành nhiều đóa.
"Lục tổng, này, tôi ở chỗ này!" Đóa Tỷ ôm mấy quyển văn kiện thâm tình kêu gọi, đi tới sau Lục Hãn Kiêu. Vừa thấy cá trích cá mập cá trắm cỏ trên trên mặt anh, vẻ mặt phức tạp ba giây đồng hồ, "Ách, Lục tổng, hôm nay nhân vật của ngài là... Đông hải Long vương sao?"
"Long vương" cao quý vươn tay, "Văn kiện đâu?"
Đóa Tỷ nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, mở nắp bút, nhắc nhở: "Lục tổng, chỗ này không thể dùng thể chữ phong của Lục thị ngài, cấp trên nói, tất cả phải dùng chữ khải."
"Một đống yêu cầu lớn, chơi mạt chược thì toàn đòi quỵt nợ, lần sau đừng hòng trên bàn đánh bài bày trò đáng thương." Lục Hãn Kiêu nói nhỏ, oán hận lão cha làm cục trưởng nhà mình.
Đóa Tỷ có lòng tốt mỉm cười, "Lục tổng, bộ dáng môi ngài khi đóng mở, cùng với con cá trắm cỏ trên má phải của ngài thật đúng là phù hợp."
Lục Hãn Kiêu suy nghĩ tỉ mỉ lập tức sợ hãi, vội vàng ngậm lại bờ môi xinh đẹp.
Đống văn kiện này tất cả đều là từng tờ giấy một, nhìn qua thì không có bao nhiêu, kỳ thật ký tên lại rất mất công.
Lục Hãn Kiêu ký vài chục tờ, tâm tình rất bực bội, "Sao vẫn còn nhiều như vậy!"
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu! Đèn sân khấu cũng đã tắt đi!
Xung quanh tất cả khán giả đều đang dùng di động chụp ảnh quay video, hưng phấn phát trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, chỉ có Lục Hãn Kiêu là khác biệt, anh ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bò lên ghế điên cuồng ký văn kiện. Ngay lúc ký xong tờ cuối cùng, Đóa Tỷ cũng bị bảo an bắt được.
Đóa Tỷ chắp tay trước ngực nháy mắt với bảo an, "Đại ca à, em đi ngay đây."
Sau đó mặt mày ủ rũ nói với Lục Hãn Kiêu, "Lục tổng, tôi là leo tường từ nhà vệ sinh nam mới chạy được vào đây, đúng rồi, nhà vệ sinh bên này hố đi tiểu có hơi ít, anh nhất định phải chạy thật nhanh mới có thể chiếm được vị trí!"
Thư ký tốt của Trung Quốc, ngoài Đóa Tỷ ra không ai xứng đáng hơn.
Các nhân viên an ninh áp giải cô ra khỏi hội trường, thế giới cuối cùng yên tĩnh.
Lục Hãn Kiêu cầm lấy gậy phát sáng, trong nháy mắt tiến vào trạng thái, anh đứng lên, hướng về phía sân khấu vừa lắc vừa kêu, "Bạn là cá tôi là biển, biển cùng cá mãi mãi không rời!"
Chu Kiều ngồi cạnh dùng tay chống đầu, xoay mặt, giả vờ không quen người này có được không?
Lúc Lục Hãn Kiêu tự biên tự diễn được khoảng mười câu khẩu hiệu phong phú, Chu Kiều kéo kéo vạt áo anh, "Cái kia... cô ấy còn chưa ra đâu."
Lục Hãn Kiêu thẹn thùng ngồi xuống, "Xin lỗi, tâm tình tương đối kích động."
Lòng Chu Kiều có chút không thoải mái, lạnh lùng ngồi xuống.
Lục Hãn Kiêu dựa vào gần cô, "Ơ? Kiều Kiều nhà anh không bình thường."
"Em họ Chu anh họ Lục, hai ta chẳng phải của nhà ai."
Lục Hãn Kiêu suy nghĩ một chút, "Chuyện này dễ xử lý, ngày mai đi cục dân chính một chuyến, vấn đề lập tức được giải quyết."
Chu Kiều vung quả đấm đánh anh, "Xem kỹ nữ thần của anh đi!"
Lục Hãn Kiêu tiến đến gần cổ cô, dùng sức hít hà, "Có mùi vị của một bình dấm chua ủ 82 năm."
Chu Kiều bị trêu cười, "Bệnh thần kinh."
Lục Hãn Kiêu không cam lòng yếu thế, "Vậy em chính là vợ của người bị bệnh thần kinh."
Chu Kiều im lặng, bị chữ vợ làm cho tim đập đến phát ngốc.
Lục Hãn Kiêu khoác lấy vai cô, "Dấm chua có cái gì ngon mà ăn, anh chỉ nói một lời thôi, về sau trên sổ hộ khẩu nhà anh chỉ có thể thêm duy nhất hai người."
Chu Kiều vô thức hỏi: "Còn một người là ai?" Sau khi hỏi xong mới phát giác được không ổn, thế mà lại rơi vào bẫy của Lục ngu ngốc.
Lục Hãn Kiêu được như ý cười ha ha, cười đủ mới kề tai cô trầm giọng nói: "Không nhớ con chúng ta sao? Hử? Bị em ăn mất rồi?"
Mặt Chu Kiều nóng rang, che ngực vẻ mặt thống khổ.
Lục Hãn Kiêu lập tức căng thẳng, "Làm sao vậy?"
Chu Kiều ung dung quay đầu, nhìn anh nói: "Hít thở không thông, cần hô hấp nhân tạo mới có thể cứu mạng."
Sân khấu bắn ra ánh sáng khiến đáy mắt Lục Hãn Kiêu hiện ra một khoảng ánh sao, sắc mặt anh bình tĩnh, đáy mắt ôn nhu như chứa cả dải ngân hà, anh mỉm cười một cái, đáy mắt lại là ánh sao rơi sáng chói.
Giây phút này, sao rơi bay vào trong mắt Chu Kiều, Lục Hãn Kiêu trực tiếp hôn tới, đầu lưỡi linh hoạt cạy đầu lưỡi cô, khẽ nói: "Anh không muốn hô hấp nhân tạo, cái anh muốn làm là... đùa giỡn lưu manh."
Theo nụ hôn của anh mà đến là tiếng hoan hô đầy trời, đồng thời sân khấu bỗng sáng hẳn lên, giống như pháo hoa nổ tung. Ngay sau đó, một giọng nữ êm tai lưu luyến, chân thành bắt đầu hát.
Trên sân khấu là thần tượng.
Cô gái bên cạnh mới là tương lai của anh nha.
Nhưng là thần tượng vẫn giống như một chén máu gà, hai giờ sau, Lục Hãn Kiêu đem nhiệt tình cả đời tất cả đều dâng hiến cho cô ấy.
Chu Kiều lạnh lùng nhìn anh nhảy nhót lung tung, kéo biểu ngữ kích động lại điên cuồng hò hét. Băng đô trên trán anh cũng phát ra ánh sáng, mấu chốt là bóng đèn là loại laser. Chu Kiều để ý trên sân khấu, vị thần tượng kia đã nhiều lần bị ánh sáng chiếu trúng, đôi mắt bị chiếu đến không mở ra được.
Lục Hãn Kiêu ôm ngực, "Trời ơi, cô ấy đang phóng điện với anh!"
"..."
Cứu mạng, muốn nhảy lầu bỏ rơi người hâm mộ.
Chu Kiều yên lặng ngồi tại chỗ, bên cạnh có Lục Hãn Kiêu, muốn yên lặng nghe hát là một hy vọng xa vời. Cô dứt khoát buông lỏng bản thân, hát cũng không nghe, hết sức chăm chú quan sát người bạn trai hai mươi chín tuổi còn chưa trưởng thành của mình.
Giọng Lục Hãn Kiêu rất lớn, một người sánh với ba người, còn thỉnh thoảng chế ra mấy khẩu hiệu hay ho. Anh không bao giờ giả bộ, nếu thích sẽ nói, tuyệt đối không che giấu. Còn có ngẫu nhiên anh cũng sẽ thâm trầm nghiêm túc, lúc nào cũng có thể dùng kinh nghiệm cuộc sống của chính mình, dùng giọng nói thoải mái tự tại, ngang hàng chia sẻ với mọi người.
Ánh mắt Chu Kiều tất cả đều là anh, nhìn anh nghịch ngợm, nhìn anh cười, đường cong khóe miệng liên tục giương cao.
Một người như vậy bỗng xuất hiện, khiến cuộc sống cô thay đổi, trở hoạt bát vui vẻ hơn.
Chu Kiều lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh sân khấu rực rỡ tươi đẹp, sau đó đăng lên vòng bạn bè-
[Đêm đông năm 2016, không nhìn người đi đường, không thay đổi người yêu.]
- -
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, giao thông gần như tê liệt.
Dù Lục Hãn Kiêu đã đỗ xe ở bên ngoài, chạy ra đến đường cái cũng mất nửa giờ.
Vì thần tượng mà gào thét hai tiếng đồng hồ, cổ họng Lục Hãn Kiêu đã sắp bốc khói, phải ăn gần chục viên kẹo ngậm mới thoải mái một chút. Trên đường anh lại nhận được một cú điện thoại, công ty xảy ra chút việc gấp, cần phải chạy qua xử lý.
Trong lúc anh nói chuyện, Chu Kiều đã nghe ra được một chút, cô vội nói: "Anh thả em ở ven đường, em tự ngồi xe bus về."
Lục Hãn Kiêu cũng không phản bác, quả thực là có chuyện quan trọng đột xuất, anh nói: "Trạm xe bus phía trước có một xe ở ngừng ở ngay cửa tiểu khu, em có tiền lẻ chưa?"
Chu Kiều gật gật đầu, "Có, rẽ sang đi, đừng chậm trễ việc của anh."
Xuống xe xong, đưa mắt nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, xe bus cũng vừa vặn tới nơi, Chu Kiều lên xe, vừa trả tiền, điện thoại trong túi liền vang lên. Cứ nghĩ là Lục ngu ngốc, kết quả lôi ra nhìn-
Bà nội Lục.
Lòng Chu Kiều đột nhiên có chút khẩn trương, cô cầm lên tay, nghe máy, "Bà nội khỏe chứ ạ?"
Mười lăm phút sau, đến trạm xe bus.
Chu Kiều nhanh chóng chạy một mạch đến cửa tiểu khu, cô nhìn chung quanh, tìm kiếm hình bóng bà.
"Kiều Kiều, bà ở chỗ này." Thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên.
"Không sao ạ." Chu Kiều dìu lấy cánh tay bà, "Bà Lục, bà sao lại qua đây?"
"Người quen đưa gà đến biếu, đã hầm cách thủy một ngày, rất thơm, để bà lấy ra cho cháu nếm thử."
Chu Kiều vội vàng cảm ơn, "Cảm ơn bà đã lo lắng, lại còn khiến bà mất công đi một chuyến."
"Coi như tập thể dục thôi, hơn nữa cũng đã lâu không thấy cháu." Bà nội Lục cẩn thận xem xét cô một phen, "Ôi, gầy. Đọc sách thật là hại thân thể, lần này, cháu nhất định có thể thi đỗ."
Vòng vèo chuyển đề tài, Chu Kiều mơ hồ cảm thấy, đây mới là trọng điểm hôm nay bà đến đây.
Cô nhu thuận đáp: "Bà nội, bà lên lầu ngồi đi."
"Không không, " Bà nội Lục khoát tay, khuyên tai ngọc trên tai chậm rãi đong đưa, bà nói: "Hôm nay cũng không lạnh lắm, cháu cùng bà ngồi ở vườn hoa một lúc đi."
Hai người ngồi trên ghế dài, Lục lão thái quan tâm hỏi: "Bao lâu nữa Kiều Kiều có kết quả thế?"
"Tháng sau ạ." Chu Kiều nói.
"Vậy cũng rất nhanh." Lục lão thái lại uyển chuyển chuyển vấn đề, "Ở chỗ Hãn Kiêu đã quen chưa?"
Không đợi Chu Kiều trả lời, bà đã tự nhiên than thở, "Hãn Kiêu nhà bà tính tình rất tùy tiện, không biết chiếu cố người khác, lúc trước là ông bà là hai người già, quả thật suy tính không chu toàn, chỉ thấy chỗ này tiện lợi, lại gần trường học."
"Kiều Kiều, cháu cũng đừng giận ông bà nhé." Bà nội Lục nắm tay cô để lên tay mình vỗ vỗ, "Chờ thi đỗ, còn phải chuẩn bị phỏng vấn, công việc cũng thật nhiều. Kiều Kiều, bà nghĩ rồi, bà sẽ tìm cho cháu một phòng riêng ngay cạnh trường học. Cháu ở một mình cũng tiện lợi, sẽ không ai quấy rầy."
Chu Kiều yên lặng hai giây, trong đầu suy nghĩ thay đổi đủ kiểu, cuối cùng đã hiểu được.
Bà nội Lục cẩn thận chọn từ ngữ như thế, là nói bóng nói gió nhắc nhở cô nên từ chỗ Lục Hãn Kiêu chuyển ra ngoài.
Chu Kiều khẽ mím môi, rũ mắt nhìn xuống bàn tay mình, lúc ngẩng lên, cô đã nở nụ cười khéo léo, "Bà Lục, cảm ơn mọi người đã chiếu cố, khoảng thời gian này cháu đã quấy rầy mọi người rất nhiều rồi, cháu cũng nghĩ như vậy, thi xong sẽ chuyển ra ngoài."
Mặt bà nội Lục có chút áy náy, bà cầm tay Chu Kiều thật chặt, "Không sao hết, cháu nếu đã thấy quen thì tiếp tục ở cũng được, bà nói với thằng nhóc thối kia một chút là xong."
"Không cần đâu." Chu Kiều chém đinh chặt sắt, mặt mỉm cười, "Cháu vốn cũng đã định ở một mình."
Bà nội Lục chao ôi một tiếng, "Đứa bé ngoan, cháu là một đứa bé ngoan."
Bầu trời đêm mùa đông trong vắt.
Chu Kiều tiễn bà Lục xong liền đứng ở tiểu khu ngửa đầu nhìn trời thật lâu.
Cô cúi đầu xuống, hết nắm lại buông quần áo mình, sau đó ngẩng đầu nhìn trời một cách vô ích, những ngôi sao vốn đã không nhiều kia, giờ tìm không thấy.
Cô đang suy nghĩ, nên nói cho Lục Hãn Kiêu việc mình muốn chuyển đi như thế nào.