ở tầng hai này lượng người đến trao đổi buôn bán rõ ràng đã ít hơn,mà độ trân quý của các vật phẩm được trao đồi buôn bán cũng cao hơn hẵn,nếu như nói tầng một toàn buôn bán những vật dụng quý giá của phàm nhân thì tầng hai này lại bán toàn những vật phẩm quý giá cho tu luyện giả,tu luyện giả và phàm nhân là hai khái niệm cách xa nhau một trời một vực,thứ quý giá đối với phàm nhân bất quá chỉ là rác đối với tu luyện giả,những thứ mà tu luyện giả thấy hứng thú chỉ là linh dược đan dược có thể làm tăng tiến tu vi,tiếp đến là bí tịch ,công pháp tu luyện,tiếp theo là trang bị bảo khí có thể làm tăng lực chiến,thứ nữa là kỳ trân dị bảo có công dụng đặc biệt nào đó,cuối cùng là những thứ đồ linh tinh có thể trợ giúp cho người tu hành ở một vài trường hợp đặc biệt,tỷ như là tàng bảo đồ ,ấu niên yêu thú,tạc đạn hỏa mù vv…
do tầng hai chủ yếu buôn bán những vật phẩm dành cho tu luyện giả vậy nên để vào được tầng này người đến phải chứng minh thân phận trước,ở lối vào đại sảnh tầng này có một nữ tiếp tân,khi có khách đến người này sẽ bước ra xác nhận thân phận của khách nhân để tránh việc có phàm nhân tò mò đi loạn vào trong rồi lại có nhiều chuyện rườm rà phát sinh,tiểu y sư cũng là tu luyện giả tuy tu vi có vẻ không được cao nhưng như vậy cũng đủ thân phận để vào trong rồi,Hàn Thiên với tư cách người được dẫn theo nên cũng có thể vào.
vật phẩm ở tầng này đúng là làm cho Hàn Thiên có chút lóa mắt ,linh đan linh dược được bày bán toàn là loại dành cho tu luyện giả linh khí bức người,chỉ cảm nhận qua cũng có thể thấy được sự trân quý của chúng,bí tịch công pháp thì Hàn Thiên không biết đọc chỉ nhìn qua loa ,đặc biệt hắn vô cùng chú tâm đến những vũ khí và áo giáp được bày bán ở một quầy nọ,dường như ở thế giới này họ có thể tạo ra những loại trang bị và pháp khí có uy lực đặc biệt dành cho tu sĩ sử dụng,và những loại trang bị này sẽ không giới Hạn người dùng,cái này làm Hàn Thiên có chút bất ngờ bởi vì thông thường người tu tiên như hắn trong quá trình tu luyện sẽ tự luyện chế ra pháp bảo phù hợp cho bản thân sử dụng,pháp bảo này sẽ gắn liền với tu tiên giả và chỉ có tu tiên giả chế luyện ra pháp bảo đó mới có thể dùng thuận tay nhất,ngoài ra nếu một tu tiên giả khác sử dụng thì sẽ không thể đạt được hiệu quả lớn nhất,lý do cua việc này chính là mỗi một tu tiên giả đường lối tu luyện sẽ là có chút khác biệt,dù là người cùng môn phái thì cũng hông thể hoàn toàn giống nhau được vì vậy pháp bảo của sư huynh cho sư đệ mượn dùng thì cũng sẽ có chút không thuận tay,một trường hợp khác rõ ràng hơn đó chính là hai tu tiên giả đi hai con đường đối nghịch nhau, tu luyện hai loại công pháp tương khắc nhau thì pháp bảo của bên này có cho thì tu sĩ kia cũng không thể dùng được tỷ như pháp bảo của tu tiên giả tà đạo thì cho dù có nằm trong tay tu tiên giả chính đạo người này cũng sẽ không thể dùng được,một trường hợp khác là về hai tu tiên giả bất đồng thuộc tính,một người công pháp thiên hướng hỏa,pháp bảo tế luyện ra đưa cho tu tiên giả có công pháp thiên hướng thủy sử dụng thì không những không thể sữ ra uy lực to lớn của pháp bảo mà ngược lại còn làm cho tiên pháp của người thi triển bị yếu đi,tất cả những kiến thức đó làm Hàn Thiên sinh ra một loại tín niệm đặc biệt đó là pháp khí của tu tiên giả thì không thể dùng chung ,vậy mà đến nay hắn lại gặp một vài loại pháp khí có thể bất chấp thuộc tính hay công pháp của người sử dụng,bất kể là công pháp gì chỉ cần sử dụng kèm với pháp khí liền có thể đề thăng uy lực của chiêu thức,điều này thật sự nằm ngoài suy nghĩ của Hàn Thiên.
đến nay Hàn Thiên cũng đã rõ ràng một sự việc đó là thế giới này có một cách tu luyện khác với con đường tu tiên mà hắn biết,cụ thể loại tu luyện này như thế nào thì hắn chưa rõ tuy nhiên có thể khẳng định một điều là người dân ở đây đã phát triển cách tu luyện này đến một mức độ vô cùng bao quát,nó không phân chia đường lối rõ ràng như tu tiên thuật ,lại rất đại trà phổ biến chứ không có yêu cầu khắc khe như tu tiên thuật,và dường như những ranh giới giữa các tu luyện giả tu luyện theo con đường này không hề rõ ràng như đối với người tu tiên.
Tóm lại thì đây đều là những cảm nhận mơ hồ của Hàn Thiên về tu luyện giả của thế giới này ,hắn đã nghi ngờ về điều này từ khi gặp tiểu y sư và đến khi hắn tới được với thế giới nhân loại ở đây thì mọi thứ dường như chắc chắn hơn hẵn,chỉ có một điều hắn thực sự chưa rõ ràng lắm đó là thực lực của tu tiên giả như hắn sẽ mạnh hơn hay thực lực của những tu luyện giả ở thế giới này sẽ mạnh hơn?,trong tương lai Hàn Thiên hắn sẽ có cơ hội giao thủ với cường giả của thế giới này,tin chắc một điều đến lúc đó câu hỏi lớn này sẽ được giải đáp.
Lúc này đột nhiên có một nam nhân trung niên dáng vẻ lịch thiệp ăn mặc sang trọng quý phái theo kiểu người phương tây đến bắt chuyện với hai người Hàn Thiên,nam nhân mới đến cùng tiểu y sư bàn bạc một hồi,sau đó tiểu y sư liền ra hiệu Hàn Thiên theo cô cùng nam nhân nọ vào một gian phòng riêng,dường như nam nhân này là tổng quản ở đây,những vụ làm ăn dù lớn hay nhỏ đều sẽ qua tay ông ta,ông ta mời hai người Hàn Thiên vào phòng riêng bàn bạc đương nhiên là có lý do cả,ở đây đông người phức tạp nếu người đến có buôn bán với nơi này mà tất cả giao dịch đều bị phơi bày ra trước thiên hạ thì khó tránh việc tài bảo hay của cải mà người đến giao dịch đem đi sẽ bị kẻ gian dòm ngó rất dễ xảy ra sự việc giết người cướp của.
Sau khi vào một gian phòng nhỏ dùng để tiếp đãi những khách hàng thông thường của tòa lầu này,nam nhân tổng quản kia liền nói với tiểu y sư vài câu,dường như là nói cô hãy đem đồ muốn bán ra cho hắn xem,tiểu y sư nghe xong liền ra hiệu Hàn Thiên đem những đồ vật mà hắn tìm được đều đưa ra cho vị tổng quản kia xem qua.
Lúc vào đây Hàn Thiên đã thử thăm dò qua,căn phòng này quả thực rất đỗi bình thường không hề có cấm cố hay trận pháp giam cầm gì,với lại thực lực của vị tổng quản kia dường như cũng không hề cao thâm bất quá chỉ cỡ thoát thai kỳ,và hơn hết là việc tòa lầu này vốn vô cùng giàu có chắc hẵn sẽ không vì chút thiên tài địa bảo của hắn mà nổi lên ý chiếm đoạt,nghĩ thông hết thảy Hàn Thiên liền yên tâm đem những thứ mà hắn lấy được từ trong u ám sâm lâm ra cho vị tổng quản kia xem.
Mới đầu ánh mắt ông ta còn có chút coi nhẹ,dường như không tin hai nhân vật nhỏ bé như tiểu y sư và Hàn Thiên có thể lấy ra được đồ vật gì ra hồn,trong đầu ông ta đã định nếu thứ mà Hàn Thiên lấy ra thực sự không có giá trị ông ta sẽ đuổi thẳng hai người về đỡ mất công tốn thì giờ của ông ta,thế nhưng ngay sau khi nhìn thấy món đồ đầu tiên mà Hàn Thiên đem ra ông ta liền thay đổi nét mặt ngay tức thì,ngay sau đó là món thứ hai ,thứ ba,sau từng món đồ được Hàn Thiên đưa ra thì nét mặt vị tổng quản kia sẽ càng ngưng trọng thêm một tầng ,đến khi món cuối cùng được Hàn Thiên lấy ra xong nét mặt của vị tổng quản kia chỉ còn có thể được miêu tả bằng hai từ “bàng hoàng”,những thứ mà Hàn Thiên đưa ra đều là những linh thảo có giá trị,những thứ này thường phải ở trong những nơi sơn lâm hẻo lánh linh khí nồng đậm mới có thể dưỡng dục ra được tuy nhiên bên cạnh những linh thảo này thông thường đều sẽ có yêu thú trông chừng muốn lấy được linh thảo từ trong tay chúng tuyệt không phải là chuyện dễ dàng,do những linh thảo này điều kiện để đoạt được quá khó khăn vậy nên giá trị cũng sẽ rất cao,Hàn Thiên có thể một lần lấy ra nhiều linh thảo trân quý như vậy đủ biết hắn thực sự không phải kẻ tầm thường,vụ làm ăn này đích thị đã là một vụ làm ăn lớn rồi.
Vị tổng quản kia cẩn thận xem qua từng gốc linh thảo một,sau khi xem xong ông ta liền định giá cho từng món ,tiểu y sư cũng xem qua một lượt sau khi xem xong cô dường như có chút không đồng tình với giá cả được đưa ra hai người họ cò kè mặc cả một hồi cuối cùng cũng định đoạt xong,Hàn Thiên ở một bên không hiểu chuyện gì đang xảy ra bất quá hắn có thể khẳng định gốc cây nhỏ kỳ lạ chỉ có hai chiếc lá màu lam kia chính là món có giá trị nhất hai người họ cãi nhau cả buổi hết một nữa thời gian là vì thứ này,món đồ này là Hàn Thiên từ trong tay của một con yêu thú giống như nhện đoạt được,con yêu thú này thực lực đã đến nhị giai tam phẩm thực lực cực mạnh suýt chút nữa là khiến Hàn Thiên bỏ mạng rồi,nếu không phải họ nhện di chuyển chậm cộng thêm Hàn Thiên hắn có Khí lãng chấn hộ thân tránh được mấy đòn phun tơ từ xa của con nhện chết bằm kia thì có lẽ hắn thực sự phải đi đầu thai mất thôi.
Mất cả nữa ngày tiểu y sư mới thỏa thuận xong giá cả với vị tổng quản nọ,thật không ngờ nhìn tiểu y sư bình thường tính tình ôn nhu hiền dịu nhưng đến lúc mặc cả lại kiên quyết quả đoán như vậy,phát hiện điểm này làm Hàn Thiên cũng có chút bất ngờ ,Sau khi thỏa thuận đã xong xuôi tiểu y sư và Hàn Thiên hai người phải chờ mất một khắc thì tiền của họ mới được đưa ra ,trên khay mà nhân viên nọ mang ra có hai món đồ,một chiếc túi vải nhỏ dài cỡ một gang tay được làm bằng lụa hảo hạng bên trong dường như chứa đựng thứ gì đó tựa hồ là tiền, thứ còn lại nhìn khá giống một tấm thẻ nhỏ màu vàng với hoa văn phức tạp tinh mỹ,bên trên dường như có khắc vài dòng chữ gì đó,tiểu y sư lấy tấm thẻ nọ đưa cho Hàn Thiên dặn hắn phải cất giữ thật kỹ,Hàn Thiên cũng không rõ dụng ý của tiểu y sư nhưng nếu cô muốn hắn giữ tấm thẻ này thì hắn cũng không từ chối làm gì,còn lại chiếc túi nhỏ tiểu y sư liền lấy xuống rồi mở ra xem ,bên trong có mười viên đá to tựa cái trứng gà,màu sắc trắng ngọc tựa hồ là thứ vô cùng quý giá,sau khi thấy mọi thứ có vẻ đã ổn thỏa tiểu y sư liền ra dấu với Hàn Thiên rồi cả hai cùng rời khỏi tầng này,
sau khi xuống tầng một tiểu y sư liền đi xung quanh vài gian hàng mua vài thứ đồ linh tinh,lúc đến gian hàng bán y phục cô liền gọi Hàn Thiên vào cho hắn chọn vài bộ đồ mới ,cứ đi lại với bộ da báo choàng quanh người như dã nhân thế này ngay cả cô cũng ngượng thay hắn,y phục ở gian hàng này quả thực rất nhiều mẫu mã, chất lượng cũng vô cùng cao,Hàn Thiên đi loanh quanh một hồi rốt cuộc cũng chọn được hai ba bộ y phục kiểu dáng rất giống y phục của Hoa Hạ,thực ra là nhân tộc thông thường ở đây phần đông đều sử dụng y phục có kiểu cách rất giống với thế giới cũ của Hàn Thiên chỉ có những chủng tộc khác biệt mới sử dụng y phục có kiểu dáng khác đi đôi chút,tuy nhiên do ở thế giới này sự phát triển về thông thương buôn bán đã đến một mức vô cùng tự do và thuận tiện rồi vậy nên ở mỗi cửa hàng đều có bán y phục của rất nhiều chủng tộc ,người dân chỉ cần thấy thích liền có thể mua mà sử dụng tùy ý,việc nhân tộc mặc trang phục của tộc khác hay người của tộc khác vận trang phục của nhân tộc cũng đều là chuyện bình thường không có gì đặc biệt,trang phục mà tiểu y sư đang mặc là của một vài bộ lạc nhỏ sinh sống trong rừng tạo ra,tuy chế tác có hơi giản dị mộc mạc nhưng kiểu cách lại rất dịu dàng nữ tính,tiểu y sư chọn loại trang phục này hẵn nhiên là vì giá của chúng rẻ,tuy cô là y sư nhưng dường như cũng không giàu có gì mấy,lần này có dịp đến đây Hàn Thiên đã quyết định sẽ khuyên cô mua thêm thật nhiều đồ mới,lúc xưa cô không có điều kiện đó thì nay có hắn rồi hắn sẽ không để cô phải khổ sở lo chuyện chi tiêu nữa.
nghĩ là làm Hàn Thiên liền chọn sẵn vài bộ y phục kiểu của nhân tộc,phong cách không hề hào nhoáng xa hoa ngược lại còn rất tinh tế lộng lẫy,chất vải cũng vô cùng tốt đem đến cho tiểu y sư,tiểu y sư thấy Hàn Thiên vừa đến đây đã vung tiền như rác liền vội từ chối,dù gì tiền cũng là do hắn kiếm được hắn dùng thì sẽ rất hợp tình hợp lý còn như cô mà sử dụng thì lương tâm sẽ không yên.
thấy tiểu y sư cứ từ chối mãi Hàn Thiên liền tỏ vẻ không vui ,hắn ra dấu đây là những thứ mà hắn tặng cô để báo đáp việc cô cho hắn ở nhờ nhà,nếu cô không nhận thì hắn sẽ không vui,thấy Hàn Thiên dường như rất quyết tâm tiểu y sư cũng đành chấp nhận món quà gặp mặt của hắn,sau khi đồ của hai người được gói lại tiểu y sư liền lấy trong túi nhỏ khi nãy ra một viên đá để trả cho chủ tiệm,lão bản tiệm này thấy viên đá nhỏ màu trắng ngọc từ trong tay của tiểu y sư thì liền chấn kinh,ông ta cẫn thận cất viên đá đi sau đó liền hoàng lại cho tiểu y sư một túi nhỏ khác có gần một ngàn đồng kim tệ.
Lần này lại đến lược Hàn Thiên chấn kinh,chỉ một viên đá nhỏ không ngờ giá trị lại lớn đến vậy,số y phục này tổng cộng cũng phải vài đồng kim tệ vậy mà chỉ một viên đá đã đủ để trả toàn bộ hơn nữa còn thừa lại gần một ngàn đồng kim tệ nữa,chỉ một viên đá sao lại có giá trị lớn đến thế kia chứ?,Hàn Thiên tự nhũ lúc về sẽ yêu cầu tiểu y sư đưa cho mình một viên để nghiên cứu thử.
Do một ngàn đồng kim tệ rất nặng vây nên Hàn Thiên liền tự giác cầm thay cho tiểu y sư,quanh tầng một này còn vài thứ hắn muốn mua nữa vậy nên hắn dắt tay tiểu y sư đi dạo quanh một vòng thấy thứ gì thuận mắt thì liền mua về,kết quả hắn tiêu tốn thêm gần ba trăm đồng kim tệ nữa,tiểu y sư vốn sống rất cần kiệm tiêu xài rất có chừng mực hôm nay đã bị Hàn Thiên tiêu xài hoang phí làm cho đờ hết cả người,cảm giác đột nhiên giàu có khiến cố nhất thời có chút không quen,Hàn Thiên kia tính tình thế nào cô ở chung một thời gian liền đã hiểu được hết,hắn muốn làm gì liền làm cái đó căn bản là không cho người ta có cơ hội khuyên can,quá bất lực cô đành để hắn mặc sức tung hoành,có lẽ thời gian ở chung sau này cô sẽ cố dạy hắn cách quý trọng đồng tiền mà bản thân kiếm ra ,đỡ cho hắn sau này lớn lên trở thành một người chẳng có chút tích góp.
Do số lượng lượng đồ đạc Hàn Thiên đã mua quá nhiều nhất thời hắn không thể mang hết về được vậy nên tòa thương lầu này liền đề nghị Hàn Thiên mua thêm một chiếc xe ngựa kéo để tiện vận chuyển,Hàn Thiên không nghĩ nhiều liền đồng ý mua thế là hắn lại tốn thêm năm đồng kim tệ.
đánh chiếc xe ngựa chở một đống đồ to đùng về nhà Hàn Thiên không khỏi nhớ lại ngày xưa,lúc trước hắn thích nhất là ngao du sơn thủy,chỉ một mình một ngựa hắn đã đi khắp đại giang nam bắc,một dãy côn Luân sơn hùng vĩ đến đâu? Vậy mà hắn dám một mình qua đó để lên mạc bắc ,từ mạc bắc hắn lại đến tây vực,thậm chí đã có lúc hắn lẻn lên tàu buôn của người ngoại quốc đi du hí tận bên phương Tây xa xôi một chuyến ,lúc mới đến đó hắn cũng giống như bây giờ là một người cô độc không thể hòa nhập với xã hội,thậm chí đến cả tiếng địa phương hắn cũng không biết vậy mà hắn vẫn sống tốt vẫn ngao du đây đó,văn hóa ở phương Tây quả thực khác biệt ,cảnh sắc cũng tươi đẹp và hấp dẫn lắm,chỉ mỗi tội Hắn không thể giao tiếp với người dân ở đấy thành ra có nhiều cổ sử địa phương hắn cũng không thể biết được hết,tính ra thì trời Tây xa xôi đó bàn chân hắn đều đã đi qua hết cả,cuối cùng nhờ may mắn hắn tìm được một tàu buôn của Hoa Hạ ,hắn lẻn theo bọn họ mất hai tháng lênh đênh trên biển rốt cuộc cũng về đến Trung Thổ.
giờ ngồi nghĩ lại hoàn cảnh của hắn bây giờ quả thực giống khi ấy chỉ khác một điều việc hắn có thể tìm được một con tàu có thể đưa hắn về lại Trung Thổ đã là điều mãi mãi không thể xảy ra được.
.