Hàn Thiên Ký

Chương 268: kẻ chín người mười.



Hàn Thủy võ hoàng ở cách đó không xa, tất nhiên nghe rất rõ lời tự tán thưởng của Liệt Thần, thân là người dẫn đoàn của đại ninh, lão cũng không thể để mất sĩ khí của quân mình mà nói.

-Hàn Thiên hắn ngoài là luyện thể giả, còn là một võ giả tu vi không tệ, tuy không thể dành được ưu thế trước đối thủ, nhưng nếu biết canh thời cơ tung ra một số con bài đang ẩn giấu, việc ai hơn ai, quả thực rất khó nói.

Phía xa xa, trận chiến giữa Hàn Thiên và Vương Trụ đã đến hồi kịch tính, hai bên đều gần như đã dùng toàn lực, chiêu chiêu đều cực kỳ hung hiễm bá đạo, sai sót đã bắt đầu xảy ra, hai bên cũng dần thụ thương ít nhiều.

Dù vô thượng kim thân có sức phòng thủ vô cùng bá đạo, nhưng trước khai sơn phủ được luyện thể giả cảnh giới bản mệnh thần thông đánh ra, sức phòng thủ kia vẫn còn kém một chút, chỉ cần không may trúng một đòn, thân thể Hàn Thiên liền phải chịu một vết chém sâu gần cả thốn.

Nếu Vương Trụ có thêm thời gian luyện được các thần thông mà mình có đến sơ thành, uy lực từ đòn đánh của hắn có thể khiến Hàn Thiên hắn mất mạng như chơi, may mắn là việc đột phá được bản mệnh thần thông cảnh giới cùng luyện thần thông mới đã tốn của hắn hầu hết thời gian, nếu không Hàn Thiên lần này chỉ sợ sẽ gặp nguy to.

Hàn Thiên thụ thương vì khai sơn phủ, Phía Vương Trụ cũng chẳng dễ chịu gì, tam độc thương sắc bén tuyệt luân, lại thêm khả năng diệt giác cực kỳ lợi hại, chỉ cần bị đâm phải một thương, lượng chân nguyên lực phải tiêu hao liền nhiều chẳng kém gì đối thủ.

Cứ thế Hàn Thiên cùng Vương Trụ ngươi một chiêu ta một chiêu, không ai nhượng ai, thoáng chốc lực lượng tiêu hao vì chữa thương còn nhiều hơn lực lượng dùng để chiến đấu.

Tuy không thực sự gặp nguy hiễm chí tử, thế nhưng y bào trên người cả hai đã rách bươm vì rất nhiều đòn công kích phải gánh chịu, cảm thấy cứ thế này thì không ổn.

Phút chốc Hàn Thiên liền thay đổi đấu pháp, hắn nhanh chóng bằng vào tốc độ phi hành linh hoạt, nhanh chóng tách khỏi chiến trường năm mươi trượng, tam độc thương biến mất, ngân cung hồn khí xuất hiện nơi tay.

Trong nháy mắt một đạo tiễn mang đem theo sức mạnh xuyên kim phá thạch nhanh chóng được hắn phát ra, Vương Trụ vẫn nghĩ Hàn Thiên chỉ là di chuyển tránh né công kích như bình thường, nên vẫn chuyển hướng lao theo, nào ngờ lúc vừa truy kích, một tiễn với tốc độ như lôi quang đã đến ngay trước mắt.

Người lao đến kẻ đi về, gặp nổi thần thông phi hành của Vương Trụ cực kỳ khó đổi hướng, phút chốc hắn đã chẳng thể nào mà tránh kịp, chỉ có thể bắt chéo hai tay hiện đã hóa thành chiến phủ, cố gắng chống chịu một tiễn này của Hàn Thiên

Vài tiếng rít cực kỳ chối tai, tựa như tiếng kim loại miết vào nhau vang lên không ngừng, thân ảnh Vương Trụ đang lao đến phút chốc đã bị đại lực từ phát tiễn cản phăng lại, lúc những người quan khán nhìn rõ ràng mọi sự, song phủ của Vương Trụ đã bị khoang qua một lỗ bén ngót.

Mũi tên kia lại đang cắm thẳng vào ngực hắn, bất quá do đa phần lực đạo của mũi tên đã bị song phủ cản lại, thương thế của vương trụ cũng chẳng khác gì một vết kiến cắn, chỉ là vết kiến cắn này đau hơn bình thường rất nhiều, không cẫn thận liền có thể mất mạng như chơi.

Song phủ gạt chéo một đường, mũi tên không còn động lực cũng như chân nguyên lực gia trì, trong phút chốc đã bị chấn gãy ngang, vết thương trên người Vương Trụ cũng mau chóng lành lại.

Sớm biết sự lợi hại của cây cung kia trong tay Hàn Thiên, chỉ là Vương Trụ hắn không ngờ, Hàn Thiên vậy mà có thể phát tiễn nhanh đến vậy, nhớ ngày trước hắn phải tốn rất nhiều thời gian mới bắn được một lần, thế mà hiện giờ chỉ cần chưa tới một cái chớp mắt, liền đã phát xong một tiễn.

Tuy ban nãy đã cản được một tiễn kia, thế nhưng uy lực của mũi tên ấy ra sao, Vương Trụ hắn tất nhiên nắm rõ, nếu thân thể bị trúng trực diện một phát, e là hắn sẽ bị trọng thương không nhẹ, lâu dần lượng chân nguyên lực hao tổn cũng sẽ nhiều hơn Hàn Thiên.

Sau khi suy tính một hồi, Vương Trụ bắt đầu quyết định chơi một canh bạc tất tay, rất nhanh trên người hắn dần trồi lên từng tầng lân giáp, y phục bên ngoài nhanh chóng bị căng lên, vài chổ đã bị gai xương đâm thủng, đầu tóc cùng mặt mũi đều được một tầng hộ giáp bao phủ.

Vương Trụ rốt cuộc đã dùng đến thần thông mạnh nhất của mình “bá vương khải giáp”, toàn thân vừa được bao bọc trong một lớp phòng ngự cực kỳ cứng chắc, Vương Trụ ngay lập tức tự tin xông đến chỗ Hàn Thiên.

Thân thể lại dịch chuyển đi mấy lần, mỗi lần chuyển hướng đều có một mũi tên được Hàn Thiên dùng ngân cung phát ra, thoáng chốc hàng đống đạo ngân quang đã đan chéo khắp chiến trường, Vương Trụ chưa thể nhanh bằng tiễn mang, cộng thêm thần thông chấn lưu hành vân của hắn chuyển hướng không được linh động.

Thân thể Vương Trụ phút chốc đã bị trúng mấy tiễn, bất quá kết quả lần này đã khác, dù tiễn mang của Hàn Thiên uy lực lợi hại, nhưng sức phòng thủ của bá vương khải giáp quả thực mạnh mẽ vô bì, nếu thực sự Hàn Thiên hắn không đoán sai, đó chắc chắn là thần thông cấp thần.

Từng đạo tiễn mang đều chỉ có thể cắm vào khải giáp của Vương Trụ khoảng một thốn, căn bản chẳng thể xuyên phá vào được bên trong, nếu muốn phát tiễn với uy lực lớn hơn nữa, Hàn Thiên hắn sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ bị động, có thể bị Vương Trụ tấn công phủ đầu bất cứ lúc nào.

Tiểu kim long cùng Nhược Mộng đều không thể nhúng tay vào, ngân cung hồn khí này, hiện gần như không thể dùng được nữa, bất quá có thể ép được Vương Trụ dùng đến thần thông mạnh nhất của hắn, Hàn Thiên coi như đã thành công một nữa.

Trận chiến này, hắn không được giết đối thủ, nhưng nếu muốn Vương Trụ chịu ngừng tay thì chỉ có một cách, đó là khiến hắn cạn kiệt sức lực, không thể đánh tiếp được nữa, lúc đó Hàn Thiên hắn sẽ nghiễm nhiên là kẻ chiến thắng, lúc đấy Hàn Thiên hắn chỉ cần không giết Vương Trụ, đem hồn kim thắng được về, nguy cơ lần này của đại ninh liền coi như được hóa giải.

Bất quá sự tình không hề đơn giản như Hàn Thiên hắn nghĩ, lượng chân nguyên lực mà một tu sĩ có được phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, từ công pháp, thể chất của riêng từng người, cho đến trạng thái biến thân thuật đang sở hữu, thường thường chỉ có công pháp cấp cao mới có thể luyện ra biến thân thuật cấp cao, thế nên cùng là một loại biến thân, lượng chân nguyên lực mà hai tu sĩ khác nhau sở hữu cũng sẽ không quá chênh lệch.

Vương Trụ có ngân thể biến thân, theo lý nếu cùng là thần thông kỳ, lượng chân nguyên lực của hắn sẽ ít hơn Hàn Thiên có kim thân vô thượng khoảng ba thành, nhưng Vương Trụ vốn đã có kỳ ngộ đạt đến bán kim thân, cùng cảnh giới lượng chân nguyên lực chênh lệch xo với Hàn Thiên hắn chỉ chừng hơn một thành.

Mà ở cảnh giới bản mệnh thần thông có thể giúp tu sĩ tăng gấp đôi lượng chân nguyên lực so với ở cảnh giới thần thông kỳ, thế nên nếu nói ai sẽ kiệt sức trước nếu tranh đấu sòng phẳng, Hàn Thiên chắc chắn là kẻ bất lợi hơn.

Bất quá hắn có ưu thế là vẫn còn một thân tu vi luyện khí, nếu cái Vương Trụ đang làm là dùng chân nguyên lực thôi động thần thông, thì cái Hàn Thiên đang làm, chính là dùng cùng lúc cả chân nguyên lực và linh lực để Hạn chế tiêu hao đến mức thấp nhất có thể.

Trên lý thuyết linh lực có thể chuyển hóa thành chân nguyên lực, ngược lại chân nguyên lực cũng có thể biến trở lại thành linh lực, thậm chí là linh khí hay các loại khí khác, thế nhưng đó chỉ là trong lúc tu luyện, còn trong chiến đấu quá trình chuyển hóa ấy không thể theo kịp tốc độ tiêu hao.

Vậy nên cái Hàn Thiên muốn là làm Vương Trụ tiêu hao hết chân nguyên lực trong người, còn bản thân hắn vẫn còn lại một lượng chân nguyên lực vừa đủ để kích hoạt thần thông cực kỳ bá đạo hắn đang ẩn giấu, bởi lẽ thần thông ấy dù rất mạnh, nhưng lượng chân nguyên lực tiêu hao cũng đồng dạng khổng lồ.

Vương Trụ sau khi dùng đến bá vương khải giáp, tốc độ dường như chậm đi một chút, có lẽ lân giáp cồng kềnh kia đã khiến hắn khó điều động thuần thục thần thông chấn lưu hành vân.

Bất quá uy lực của công kích thì lại tăng hơn hai thành, Hàn Thiên dựa vào long hành bách biến du lượn trong không trung, bản thân thần thông này khiến hắn không thể mượn lực tốt như nền đá cứng chắc của vô hồi nhai.

Mà chấn lưu đằng vân của Vương Trụ, tuy hơi thiếu tinh tế, nhưng về khoảng mượn sức nén từ không khí bị chấn mạnh, có thể giúp đòn đánh của thân chủ tăng lên một khoảng rất lớn.

Thứ càng nặng thì lực lượng mang theo càng lớn, Vương Trụ dùng đến bá vương khải giáp, tuy khiến thân thể hắn càng trầm trọng, càng chậm đi, thế nhưng một khi đã có cơ hội đánh được một đòn, uy lực ấy chính là tầng tầng gia cường, Hàn Thiên nếu tiếp chiêu sẽ bị rơi vào trạng thái bị áp chế tuyệt đối.

Dù đã cố gắng tránh né va chạm nhiều nhất có thể, nhưng trước một đối thủ lợi hại và kinh nghiệm như Vương Trụ, Hàn Thiên hắn cũng không thể thoát được hoàn toàn, rất rõ ràng, một năm qua kinh nghiệm chiến đấu của Vương Trụ đã tăng lên rất nhiều.

Chẳng biết hắn đã trãi qua những gì trong huyết môn chi lộ, mà trạng thái chiến đấu đã không còn hăng máu và điên cuồng như trước, lúc cần tiến thì tiến, lúc cần lùi thì lùi, lúc cần mãnh liệt thì mãnh liệt, lúc cần gian xảo thì sẽ cực kỳ gian xảo.

Nếu là Hàn Thiên khi trước, với tốc độ cùng sự linh hoạt của mình, hắn có thể bằng kinh nghiệm lừa được Vương Trụ công kích hụt không ít lần, thế mà giờ đây, những chiêu trò ấy đã không thể ứng nghiệm được nữa.

Dù không quá hiệu quả, thế nhưng Vương Trụ công kích mười đòn thì cũng có hai đòn trúng đích, mà chỉ cần như thế, Hàn Thiên đã phải vô cùng chật vật để chống đỡ rồi.

Mỗi lần chạm trán, Hàn Thiên hắn đều cảm thấy hổ khẩu tê rần, chỉ đơn giản sữ dụng sức mạnh thuần tùy từ kim thân vô thượng, cộng thêm mười thành linh lực gia trì, hắn cũng không thể nào đối kháng với công kích hiện tại của Vương Trụ nữa.

Mỗi lần chạm trán như thế đều khiến Hàn Thiên hắn rơi vào hạ phong tuyệt đối, có mấy lần đã bị Vương Trụ đánh văng xuống nền đá vô hồi nhai, tạo thành vô số hố sâu hơn một trượng.

Keng một tiếng lớn, dù đã nhanh chóng đỡ được một phủ như trời giáng từ Vương Trụ, thế nhưng Hàn Thiên hắn vẫn là như cũ, bị đại lực đánh văng như một vì sao lạc, lúc lưng đập vào nền đá ở đỉnh còn lại của đại bi sơn, tạo thành một vết lõm sâu hình người, thì bản thân hắn mới ngừng lại được.

Một đường tiên huyết khẽ chảy khỏi khóe môi Hàn Thiên, bộ dáng chật vật của hắn làm đám người quan khán phía đại ninh vô cùng lo lắng, tất nhiên nếu một bên đã lo lắng, bên còn lại sẽ là một sự kinh hỉ tột cùng.

Cảm thấy cứ câu kéo thế này thì không ổn, Hàn Thiên hắn đã hao hết năm thành chân nguyên lực, cộng thêm ba thành linh lực, thế mà khí tức của Vương Trụ chỉ mới giảm một nửa, mỗi lần trúng đòn của Vương Trụ đều khiến lục phủ ngũ tạng của Hàn Thiên hắn như muốn rung lên.

Dù không tiêu hao nhiều chân nguyên lực, do sữ dụng độc nhất thần thông long hành bách biến và mấy đòn chiến đấu đơn giản, thế nhưng lượng chân nguyên lực dùng để chữa trị các vết thương nhỏ sau những lần chạm trán với Vương Trụ, cũng đã khiến chân nguyên lực còn điều động được trong người Hàn Thiên hao đi một nữa.

Cứ chịu trận như thế này, chỉ sợ Hàn Thiên hắn sẽ không còn đủ sức thi triễn thiên ma thủ nữa, răng khẽ nghiến chặt, Hàn Thiên ngay lập tức lưu động linh lực thật nhanh chóng.

Giống như một con sông, nếu dòng chảy không thể thay đổi lưu lượng, vậy thì lượng nước vận chuyển được nhiều hay ít trong một khoảng thời gian ở trên con sông ấy, phụ thuộc hoàng toàn vào tốc độ của dòng nước, mà lượng nước nhiều hay ít, nhanh hay chậm đều có thể tạo ra những sự thay đổi lớn về mặt năng lượng mà chúng mang theo.

Sông trôi yên ả, bia đá nằm dưới ấy ngàn năm cùng vẫn còn đọc được chữ khắc trên mặt, ngược lại nếu là đá dưới chân thác cao hàng trăm trượng, dù chỉ trăm năm qua đi, hòn đá ấy cũng có thể bị bào mất một lớp dày, Hàn Thiên lúc này đang sữ dụng yếu quyết của thủy liêm tứ kiếm, kích thích tốc độ tiêu hao của linh lực để tạo ra uy năng lớn hơn.

Trong một khoảng thời gian ngắn, khu động được càng nhiều linh lực ra ngoài thân thể, hơn nữa tính chất cũng có thể biến đổi theo hướng có hại cho địch nhân, ở tình thế này, sữ dụng thêm thủy liêm tứ kiếm gia cường cho tam độc thương, chính là cách duy nhất để hắn có thể đối kháng với Vương Trụ.

Linh lực trong người di chuyển cực nhanh sau đó quáng nhập vào thân tam độc thương, tức khắc một đạo thương mang dài hơn một thước đã nhanh chóng xuất hiện, thân tam độc thương lúc này như một bộ phận trên thân thể của Hàn Thiên, phút chốc đã hòa vào vòng luân chuyển linh lực cực kỳ nhanh trong người hắn.

Một đòn của Vương Trụ lại đến, bất quá kết quả lần này đã khác, Hàn Thiên không còn đánh mất ưu thế như lần trước nữa, đối đầu sòng phẳng với khai sơn phủ của Vương Trụ, hắn một bước cũng không lùi, người phía đại ninh thấy Hàn Thiên lấy lại được ưu thế, liền không khỏi hưng phấn hò reo một trận, người lại phía vạn kiến đã có chút lo lắng mất tự nhiên.

Trận chiến lại lâm vào dằng co, Hàn Thiên bằng vào thân pháp linh hoạt cùng binh khí sắc bén, đòn nào tránh được thì sẽ tránh, đòn nào tiếp được thì tiếp, lúc phát hiện sơ hở sẽ công kích Vương Trụ vài đòn.

Dù có bá vương khải giáp phòng thủ, nhưng dưới sự sắc bén của tam độc thương cùng uy lực gia trì từ thủy liêm tứ kiếm, mỗi khi trúng phải một đòn, khải giáp của Vương Trụ đều bị mũi tam độc thương xuyên qua gần một thước, Vương Trụ bên trong chắc chắn cũng đã thụ thương không nhẹ.

Vương Trụ đã như thế, Hàn Thiên cũng chẳng dễ chịu gì, dù đã cố tránh né, cùng đón đỡ kha khá công kích, thế nhưng chỉ cần không may trúng phải một phủ của Vương Trụ thôi, trên người hắn liền sẽ xuất hiện một vết rách sâu tận xương, phải tốn rất nhiều chân nguyên lực mới khôi phục được.

Hàn Thiên hắn đánh trúng ba thương, thì Vương Trụ cũng trả lại một phủ, hai bên không ai nhượng ai, phút chốc hoa máu túa đầy trời, cảnh tượng tranh đấu thảm liệt hệt như cổ chiến thời hồng hoan mông muội, cực kỳ đúng tính chất của một trận tử chiến.

Nhất kiến từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, nào có thấy qua cảnh tượng thảm liệt bực này, nhất là đối tượng lại là nam nhân trong lòng nàng, nhìn người đó liều mạng chiến đấu như thế, cảm xúc trong lòng những nữ nhân như nàng luôn rất hỗn loạn.

Vừa ủng hộ mong mỏi, vừa đánh giá tự vấn?, mong hắn thắng, ủng hộ hắn, nhưng cũng luôn thắc mắc, tại sao hắn phải làm như thế?, đối với nữ nhân, hành động tranh đấu huyết tinh của nam nhân thất khó hiểu, chẳng phải hắn không cần những vinh diệu xây lên từ huyết tinh ấy, chỉ với những vinh diệu đơn thuần và hào quang đang có, vẫn luôn luôn hiện hữu vô vàn nữ nhân ái mộ hắn.

Tại sao hắn luôn không biết đủ?, hẵn là không chỉ riêng nhất kiến, mà hàng tá nữ nhân khác trên đời này vẫn luôn nghĩ thế, một là người nhìn nam nhân mình thích tranh đấu vì nữ nhân khác, hai là bản thân chính là đối tượng được nam nhân tranh đấu, dù là người ở vị trí nào, cũng sẽ có những câu hỏi khó trả lời.

Xo với nhất kiến, Nhược Mộng không phải người bình phàm như thế, dù cảnh sắc huyết tinh không nỡ nhìn, dù đầu rơi máu chảy, dù nam tử trong lòng rơi vào thảm cục, nàng luôn nhìn thẳng vào hắn, vẫn luôn ủng hộ hắn hết lòng, dù hắn chết, nàng cũng phải biết vì sao hắn chết, khi hắn vinh quang, nàng sẽ là người đầu tiên đón nhận cùng hắn, nhưng không dám nhìn vào hắn lúc bi kịch, sao xứng đáng nhìn hắn lúc vinh quang???.

Nhược Mộng nàng hơn xa toàn bộ những nữ tử bình phàm khác, trên đời hiếm có người xo xánh được, âu cũng là vì những nữ tử kia không có được tâm tính cũng những cảm ngộ siêu thoát phàm tục như Nhược Mộng nàng mà thôi.

Một trận chiến dùng cả sinh mạng để đánh cược vào đó, một trận chiến để ngăn nhiều trận chiến khác, một trận chiến chỉ cần biết là không phải diễn ra trong vô nghĩa, người cược dám cược, hà cớ gì người quan trọng với kẻ đó nhất lại không ủng hộ hắn, sống hay chết đều không quan trọng, cái quan trọng là khi ai đó đã quyết tâm, nếu không thể giúp đỡ hay khuyên ngăn, vậy thì cũng đừng thành áp lực cho người đó.

vì có một người như thế ở phía sau, nên dù trước mặt có là kẻ thù nào, Hàn Thiên cũng không lo sợ, vì có một người như thế ở phía sau, nên dù có phải đối đầu với kẻ thù nào, hắn cũng luôn nhắc mình không được chết.