Trước khi hoàn thành bước ngưng hoàn cuối cùng trong càn khôn chuyển luân hoàn, tiểu kim long bất giác truyền âm hỏi Hàn Thiên.
-Hàn Thiên ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa???, tất cả những bước tu luyện trước đây đều không thể đem lại nguy hiễm thực chất gì cho ngươi.
-bất quá một khi hoàn thành bước ngưng hoàn cuối cùng này, coi như trên người ngươi đã có một nhược điểm trí mệnh.
-lực lượng mà càn khôn chuyển luân hoàn mang lại vô cùng lớn, có thể đủ khiến nhiều người bất chấp nguy hiễm của nó, mà cố gắng tu luyện đến tận cùng.
-nhưng càng tu luyện sâu, nhược điểm mà môn công pháp này mang lại cho người luyện sẽ càng lớn, giống như mang theo bên mình một thùng hỏa dược, lúc nào cũng có thể khiến bản thân nổ chết.
-một khi ngưng hoàn thành công, liền sẽ không thể quay đầu được nữa, ta hỏi Hàn Thiên ngươi một lần cuối, ngươi thực sự đã nghĩ kỹ chưa???.
Ngồi trong gian phòng tu luyện tịch mịch, nhìn mấy ngọn nến bập bùng đơn điệu nơi góc phòng, nhớ đến việc bản thân đã hứa với Lưu Mộ, Hàn Thiên đáy mắt không khỏi hiện lên nét quyết tâm, truyền âm cho tiểu kim long nói.
-thứ ta sợ nhất trên đời này không phải cái chết…mà chính là sự bội tính với thân nhân bằng hữu, nếu vì sự thất trách của ta, dẫn đến đại ninh đế triều rơi vào tay kẻ khác, Hàn Thiên ta thực sự cảm thấy có lỗi với Lưu Mộ hắn.
-ta đã khiến nhất kiến mất tích, nếu bây giờ lại hại thêm Lưu Mộ không giành được hoàng vị, sự áy náy này, Hàn Thiên ta hận không gánh nổi.
-không cần nhiều lời nữa, mau hướng dẫn ta ngưng hoàn đi thôi.
Cảm thấy Hàn Thiên tâm ý đã quyết, tiểu kim long liền bình lặng đáp.
-một bước cuối cùng này tuy không khó, nhưng độ hung hiễm cực kỳ cao.
-an toàn nhất là để long gia hoàn thành trước, sau đó lại hướng dẫn Hàn Thiên ngươi tu luyện theo, bất quá thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều nữa, nếu trong ngày mai không thể phá được tam nguyên trận, ước hẹn với Lưu Mộ, coi như xong rồi.
-vậy nên nếu chúng ta muốn đồng loạt hoàn thành ngưng hoàn, chỉ có thể đồng thời tu luyện.
-bất quá làm vậy chúng ta sẽ chẳng khác nào miếng thịt trên thớt…
Tiểu kim long nói đến đây liền dừng lại, thế nhưng Hàn Thiên hiểu nó định nói gì, tiểu kim long ăn nói lỗ mãng, nhưng nó chưa bao giờ nói xấu, hay vu khống bịa đặt về người khác, ban nãy rõ ràng nó quan ngại về sự an toàn của bản thân và Hàn Thiên, nhưng không nói ra trực tiếp, Hàn Thiên cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghĩ ra lời tiểu kim long định nói.
Ánh mắt khẽ nhìn thẳng đến cửa mộc viện, phía bên ngoài kia, cách không đến ba trượng, chính là chỗ Đông Phương Thái Ngọc đang ở, Hàn Thiên tuy quen biết nữ nhân này đã khá lâu, nhưng nếu nói thật tình, thì sự thân thiết tin tưởng giữa Hàn Thiên hắn và Đông Phương Thái Ngọc, còn chưa bằng được những bằng hữu mới quen như Chấn Tây, Chu Hân.
Ma nữ này mưu kế đa đoan, Hàn Thiên hắn dù không cảm nhận được ý tứ bất hảo từ Đông Phương Thái Ngọc, thế nhưng hắn cứ có cảm giác ma nữ này vẫn luôn giấu hắn một điều gì đó, bản thân Hàn Thiên hắn nhìn nhận là Đông Phương Thái Ngọc sẽ không hại hắn, nhưng dường như hắn vẫn luôn bị nàng ta tính kế, từng bước đi của hắn, dường như đều đã được ma nữ này động tay qua.
Tiểu kim long không tin tưởng Đông Phương Thái Ngọc hoàn toàn, thực sự không phải điều vô lý, thần niệm khẽ động, Hàn Thiên nhanh chóng bố trí ra một trận pháp cách âm, cùng một trận pháp phòng hộ đơn giản, có thể cản được các công kích cấp đại võ sư quanh mộc cư của hắn
Sau khi làm xong những việc này, Hàn Thiên liền bình thản hướng tiểu kim long đang đứng bên cạnh đánh tiếng.
-ta biết lo lắng của ngươi, cũng biết bản thân không thể tin tưởng hoàng toàn nữ tử hàng xóm của chúng ta.
-bất quá sự tình đã đến bước này, nếu nàng ta thực sự có ý hại chúng ta, ngươi nghĩ chúng ta có thể còn lành lặn như bây giờ sao???.
-nếu đúng là Đông Phương Thái Ngọc tính kế chúng ta, chúng ta coi như đã hoàn toàn rơi vào bẫy của nàng ta rồi, có phòng ngừa nàng ta thì cũng chẳng thể khiến tình hình khác đi.
-vậy nên chúng ta cứ làm những chuyện chúng ta nên làm, nếu số phận đã chú định sẵn thứ gì, chúng ta hiện muốn làm khác, cũng chưa đủ sức đâu.
Tình hình thực tế quả không khác với lời Hàn Thiên dự đoán là mấy, lúc này tiểu kim long cũng không còn quá câu nệ nữa, trực tiếp truyền âm nói.
-được rồi, chúng ta cứ nhất quyết đánh cược một lần vậy, nếu thành công thì cùng nhau phá trận, cùng nhau trở về hoàng thành, bằng như thực sự bị chơi một vố rồi, thì cùng lắm là chết…có gì đâu mà phải sợ???.
Dứt lời tiểu kim long liền cùng Hàn Thiên tiến vào trạng thái nhập định, tiểu kim long một bên tự thân tu luyện, một bên giảng giải cho Hàn Thiên biết yếu quyết của việc ngưng hoàn.
-càn khôn chuyển luân hoàn có hai điểm mạnh nhất, một là nó có thể khiến người luyện có nguồn lực lượng nhiều hơn bình thường vài lần.
-hai là nó có thể không ngừng tái tạo, không ngừng cung cấp những nguồn lực lượng mới cho người luyện, hệt như cái cách mà tam nguyên trận có thể cung cấp nguồn lực lượng dồi dào cho Yến Tàng Dương sữ dụng.
-để đạt được hiệu quả đó, khí hoàn chính là điểm mấu chốt.
-khí hoàn như tên gọi, chính là một vòng xoáy được tạo nên từ linh khí, hay là các loại lực lượng khác.
Giọng điệu thoáng nghiêm túc hơn đáng kể, tiểu kim long tiếp tục truyền âm cho Hàn Thiên nói.
-muốn tạo được khí hoàn, đầu tiên ngươi phải phá hủy huyệt thanh đàm, sau đó vận dụng lực lượng của mình theo cách ta hướng dẫn, từ từ tạo lại một không gian mới gọi là “hư đỉnh” ở điểm giao cắt giữa các ẩn mạch của ngươi.
-Quá trình này trên cơ bản là giống với việc cải tạo lại tử huyệt, nhưng khó hơn một chút, ngươi chú ý lắng nghe cách thức thực hiện đây.
Hàn Thiên dưới sự hướng dẫn của tiểu kim long, hai bên nghiêm cẩn tuần tự theo từng bước tạo ra hư đỉnh, ở tại ẩn huyệt thanh đàm.
Sau ba canh giờ tiềm tu, Hàn Thiên bất giác cao hứng cất lời.
-chẳng ngờ càn khôn chuyển luân hoàn này lại lợi hại đến vậy, hư đỉnh mà nó giúp ta tạo ra, xo với không gian đan điền thực thụ, cũng chẳng khác biệt gì mấy.
Thoáng có tiếng tiểu kim long dùng giọng mũi đáp lại.
-công pháp của long tộc, tất nhiên phải nghịch thiên như vậy, nếu không long tộc đã chẳng phải là yêu tộc hùng mạnh nhất tam thiên lục giới.
-Được rồi mới có chút thành tựu thôi, đừng vội ngủ quên trên chiến thắng, từ giờ đến lúc thực sự ngưng hoàn, vẫn còn một giai đoạn không đơn giản nữa đâu.
-từ giây phút này, ngươi có bao nhiêu linh thạch đan dược cung cấp linh khí thì đem ra hết đi, chúng ta tiếp sau đây sẽ cần rất rất nhiều linh khí đấy.
Hàn Thiên vẫn chưa thực sự hiểu càn khôn chuyển luân hoàn lợi hại đến đâu, bình thường để hắn hồi phục lại một thân lực lượng, căn bản chỉ cần khoảng bảy tám ngàn viên linh thạch là đủ.
Càn khôn chuyển luân hoàn này mạnh lắm thì cũng chỉ có thể ngưng tụ được luồn lực lượng tương đương như thế, tiểu kim long có nhất thiết phải làm trầm trọng đến vậy không???.
Cơ mà ý nghĩ này Hàn Thiên cũng chẳng có nói ra, mấy năm nay hắn ở ngoài kiếm được không ít linh thạch, bình thường cũng chẳng cần dùng để tu luyện, chỉ có mấy dịp hiễm nghèo như bị vây trong trận pháp của người ta, xung quanh không còn chút linh khí nào, thì mới có cơ hội dùng đến linh thạch để mà tu luyện, chỗ linh thạch mà Hàn Thiên đang nắm giữ, dù để hắn tu luyện đến hợp thể kỳ của luyện khí đạo cũng không vấn đề gì, tiểu kim long cần linh thạch, Hàn Thiên hắn liền chất đầy cả gian mộc cư này cho nó.
Nói là làm, Hàn Thiên rất nhanh đã triệu hồi trong huyền thiên giới ra hơn một vạn viên linh thạch, cùng mấy trăm khối linh nguyên bảo, chổ linh thạch khổng lồ này gần như vây kín không gian ở trong mộc cư vốn chẳng to mấy này, linh khí dư thừa mà chúng tỏa ra, phàm nhân chỉ cần hít một hơi, cũng có thể duy trì thêm mười năm thọ mệnh.
Tiểu kim long thấy đám linh thạch nhiều như những bức tường thành xung quanh, giọng điệu liền hài lòng đáp.
-từng này linh thạch cũng tạm đủ rồi, nào chúng ta tiếp tục thôi, ta thực sự ngóng chờ giây phút được dùng công pháp này đối phó với tam nguyên trận của những lão già kia rồi.
Vừa dứt lời, tiểu kim long liền tiếp tục hướng dẫn Hàn Thiên tu luyện, khí hoàn về bản chất chính là một vòng xoáy lực lượng xuay chuyển vô tận, khí hoàn ban đầu được ngưng tụ từ chính lực lượng của người luyện, sau khi hình thành, nó sẽ không ngừng hấp thu linh khí từ môi trường thông qua các tử huyệt trên thân thể của người luyện để tự duy trì.
Tức là nếu Hàn Thiên luyện được càn khôn chuyển luân hoàn, trong quá trình tu luyện của hắn, hắn sẽ được khí hoàn không ngừng cung cấp linh lực, mà không cần phải tự thân ngưng tụ ra linh lực để sữ dụng, thậm chí trong chiến đấu, khí hoàn vẫn sẽ luôn không ngừng sản sinh ra những luồn linh lực mới, cho đến khi đạt đến cực hạn.
Hàn Thiên ở một bên chiến đấu, khí hoàn không ngừng tạo lại lực lượng, dù mức độ tạo mới không bì kịp với mức độ tiêu hao, Hàn Thiên hắn trong chiến đấu vẫn sẽ có cực nhiều lợi thế.
Theo hướng dẫn của tiểu kim long, Hàn Thiên hắn sữ dụng chính linh lực trong người, thông qua huyệt bách hội trên đỉnh đầu, cùng huyệt dương trì trên cổ tay trái, bắt đầu thâm nhập vào các ẩn mạch.
Luồn linh lực cuồn cuộn trong các chính mạch của Hàn Thiên không ngừng đổ vào ẩn mạch, rất nhanh hai luồn lực lượng kia đã giống như sông lớn gặp nhau, nhanh chóng tạo ra một vùng xoáy tại hư đỉnh ở giữa ngực Hàn Thiên.
Theo quá trình vận công của Hàn Thiên, rất nhiều linh lực từ trong chính mạch được đổ vào hư đỉnh để tạo nên khí hoàn, ban đầu khí hoàn chỉ nhỏ bằng đầu kim, sau nửa canh giờ thì đã lớn bằng đầu đũa, sau tám canh giờ liền lớn bằng đầu ngón chân cái rồi.
Đến đây, lượng linh lực trong nguyên anh của Hàn Thiên cũng đã hao hết, nhưng theo lời của tiểu kim long, khí hoàn phải đạt đến cỡ bằng miệng chén, mới có thể coi là hoàn thành, số linh thạch Hàn Thiên hắn chuẩn bị trước, chính là dùng cho giờ phút này.
Nhanh chóng hấp thu lượng linh khí khổng lồ trong những viên linh thạch được chất thành đống trong mộc cư, nguyên anh của Hàn Thiên nhanh chóng chuyển hóa chúng thành linh lực, sau một canh giờ điều tức, linh lực trong nguyên anh của Hàn Thiên lại tràn đầy như cũ.
Sau khi Hàn Thiên cùng tiểu kim long hồi phục hoàn toàn lực lượng, hàng vạn khối linh thạch cùng mấy trăm khối linh nguyên bảo rốt cuộc cũng tiêu táng hết linh khí, trở về cát bụi.
Hàn Thiên lại tiếp tục lấy ra một vạn viên linh thạch, cùng hơn ba trăm khối linh nguyên bảo nữa, đối với hắn, từng này tài nguyên tu luyện vẫn chưa tính là gì.
Lại trôi qua tám canh giờ, khí hoàn trong người Hàn Thiên đã rộng cỡ hai thốn, bất quá từng này xo với yêu cầu của càn khôn chuyển luân hoàn vẫn là chưa đủ, lại tiếp tục tốn một canh giờ điều tức, rồi bắt đầu quá trình ngưng hoàn còn dang dỡ, đến lúc này Hàn Thiên hắn mới dần ý thức được sự lợi hại mà càn khôn chuyển luân hoàn mang lại.
Chỉ một bước ngưng hoàn ban đầu này thôi, đã tốn nhiều lực lượng như thế, nếu hoàn toàn giải phòng luồn lực lượng tích trữ trong khí hoàn Hiện tại của Hàn Thiên hắn, liền đã bằng ba phần tư lượng đấu khí trong người của Yến Tàng Dương, một võ vương chính hiệu.
Cơ mà quá trình ngưng hoàn kia vẫn chưa dừng lại, cứ tám canh giờ trôi qua, Hàn Thiên lại phải dừng một canh giờ để hồi phục linh lực, đến lần thứ tư hắn hồi phục linh lực, thì trời cũng đã sáng hẵn.
Lúc này Hàn Thiên đã thoáng cảm thấy, chỉ cần một lần này nữa thôi, hắn sẽ hoàn tất khí hoàn, thành công luyện đến tầng hai của càng khôn chuyển luân hoàn, trong quá trình này, hơn ba vạn linh thạch cùng một ngàn kim nguyên bảo đã được Hàn Thiên dùng đến.
Lượng linh khí mà chúng tạo ra cố nhiên khổng lồ cực độ, dù Hàn Thiên đã bố trí trận pháp phòng hộ, nhưng cũng có không ít linh khí dư thừa từ mộc cư của hắn đã thoát ra bên ngoài.
Vấn đề này đã khiến cho một vài người quan ngại.
Đông Phương Thái Ngọc hai mắt mơ màng nhìn về gian mộc cư của Hàn Thiên, nàng ta tất nhiên biết xung quanh đó có cấm chế, thậm chí chỉ cần đơn giản ra một chiêu, nàng ta cũng có thể phá bỏ cấm chế ấy, Hàn Thiên bỏ công bố trí cấm chế này, tất nhiên là để Đông Phương Thái Ngọc nàng không biết hắn đang làm gì.
Bất quá với bản sự có được hai món hồn khí cửu phẩm, cùng sở hữu vô số công pháp đặc thù, chút thuật che mắt này của Hàn Thiên hắn, tất nhiên không qua mắt được Đông Phương Thái Ngọc nàng, từ hôm qua đến giờ nàng đã chú ý thấy động tĩnh mà Hàn Thiên tạo ra, cũng thừa biết hắn muốn làm gì, Đông Phương Thái Ngọc lúc này chỉ là đang suy nghĩ, bản thân nên làm gì tiếp theo mà thôi.
Khẽ xoa đầu viêm thần mãng lúc này đã hóa nhỏ chỉ còn bằng chiếc đũa gần đó, Đông Phương Thái Ngọc cất tiếng như đang tự nói với chính mình.
-đã là lần dao động lực lượng thứ tư rồi, hắn rốt cuộc đang tu luyện công pháp gì nhỉ???, chỉ còn hai ngày nữa là đại sự cáo thành, lỡ như hắn có thể thành công thoát khỏi đây trước đó, mọi chuyện chẳng phải xong rồi ư???.
Nói đoạn ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc liền trìu mến nhìn viêm thần mãng hỏi.
-tiểu hồng, em nghĩ ta có nên sang chào hỏi lão công của mình một chút không???, hắn đang luyện một loại công pháp rất lợi hại a, nếu hắn thành công, rất có thể sẽ thoát được khỏi tay ba lão già ngoài kia mất, hắn đi rồi…ai ở lại đây nấu đồ ăn cho chúng ta???, ai cùng chúng ta dùng bữa trò chuyện nữa???.
Viêm thần mãng thân là dị chủng yêu thú từ thời viễn cổ, tất nhiên linh trí cực cao, dù không biết nói, nó vẫn dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Đông Phương Thái Ngọc, như thể bản thân nó hiểu rõ tâm ý của chủ nhân mình vậy.
Đông Phương Thái Ngọc nhìn vào đôi mắt long lanh của viêm thần mãng, cánh môi liền đắn đo tiếp.
-tiểu hồng em rất có hảo cảm với lão công, không muốn ta gây bất lợi cho hắn à???, nhưng mà hắn nếu thành công thoát được khỏi đây, đại kế của tỷ sẽ gặp nguy cơ lớn mất.
Viêm thần mãng thoáng nghiêng đầu suy nghĩ, hồi lâu nó chợt cắn nhẹ vào đầu ngón tay Đông Phương Thái Ngọc, như thể không muốn để nàng làm chuyện xấu vậy.
Đông Phương Thái Ngọc thấy cảnh này liền cười mỉm nói.
-mới cho ngươi ăn mấy bữa, liền đã có tình cảm với lão công hơn ta rồi à???, bất quá ý của tiểu hồng cũng có lý, nếu ta làm phiền lão công lúc này, hắn lỡ trọng thương khó lành, ảnh hưởng đến tiền đồ sau này thì sao???.
-tỷ tỷ còn phải cùng lão công đoạt lấy thiên hạ, cùng hắn nhìn ngắm thế gian muôn vẻ, lão công lợi hại, cuối cùng vẫn là lão công của tỷ, hắn đâu thể thoát được khỏi tay của tỷ tỷ đâu???, thế nên cần gì phải lo lắng nhỉ???.
-được rồi, chúng ta nên ở đây bình thản quan sát dáng vẻ tập trung tu luyện đầy anh tuấn của lão công thôi???, cùng lắm dùng một chút khổ nhục kế, với tính cách của mình, lão công hắn nhất định không bỏ mặc chúng ta, một mình rời đi đâu nhỉ???.
Đông Phương Thái Ngọc tự thuật một hồi, liền vui vẻ ra ngoài hiên đọc sách, ở đây tuy rất yên ổn hạnh phúc, nhưng hơn một tuần không thể ra ngoài, nàng cũng có chút buồn chán rồi, nếu có thể cùng ai đó âu yếm gần gũi, làm vài việc kích thích một chút, hẵn là có cho nàng ở đây thêm một hai tháng cũng được, tiếc là tình hình thực tế lại không phải như vậy.
Đông Phương Thái Ngọc vẫn còn đang vẫn vơ suy nghĩ, bất giác đã ngủ quên lúc nào không hay, trời cũng dẫn ngã về trưa, đột nhiên một tiếng mở cửa thật lớn làm Đông Phương Thái Ngọc choàng tĩnh.
Vừa mơ màng thức giấc, nàng đã thấy Hàn Thiên vui vẻ đến trước mặt mình nói.
-thành công rồi…ta vừa luyện thành một công pháp có thể đối phó được với ba lão già Yến Tàng Dương, hôm nay chúng ta nhất định có thể phá trận, nhất định có thể ra bên ngoài, cô không cần phải buồn chán vì bị nhốt ở đây nữa!!!.