Hàn Thiên Ký

Chương 46: Tên Nhãi Nào Đây Thiên Vũ Tỷ





Ngay lúc này cửa phòng tiểu y sư bất ngờ được mở ra,từ bên trong thân ảnh của nàng dần được hiển lộ,Hàn Thiên chưa bao giờ thấy một tiểu y sư quyến rũ đến thế,bất giác thất thần trong chốc lát,dưới ánh đèn mờ ảo,tiểu y sư với bộ áo ngủ mềm mại mỏng tang càng tô lên vóc người thon thả nữ tính của cô,dung mạo tiểu y sư vẫn thanh thuần như vậy,không chút son phấn mà vẫn khiến người ta phải hân hưởng không thôi,có vẻ như do nàng vừa mới tỉnh giấc nên thần thái còn chưa minh mẫn hoàn toàn,đôi mắt trong veo vẫn đang còn phủ một tầng sương huyền ảo,bất quá dáng vẻ đó chỉ càng khiến nàng thêm khả ái,mái tóc nàng tuy không được bới lên gọn gàng như bao ngày nhưng để xỏa như vậy lại càng khiến nàng có thêm nét huyễn hoặc yêu dã,cộng với đôi chân trần đang bước trên tấm thảm nhung êm ái,ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ trong phòng nàng,tất cả tạo nên một khung cảnh huyễn hoặc diễm lệ khiến Hàn Thiên vô ý bị cuốn vào.

Tiểu y sư lúc này đang lạ lẫm nhìn xung quanh rõ ràng là có người gõ cửa,sao lúc nàng ra nhìn lại không thấy ai?,đang lúc nàng định bỏ vào trong thì Hàn Thiên bất chợt từ trên trần nhà nhảy xuống,tiểu y sư bị cảnh tượng này làm cho giật bắn mình,còn tưởng là có người đến ám sát nàng,khuôn mặt đã tái đi không ít,đến lúc nàng nhìn rõ hóa ra người này là Hàn Thiên thì vô số cảm giác hỗn tạp bắt đầu trào dâng trong lòng nàng.

Tiểu y sư khóe mắt ngấng lệ,khuôn mặt có chút hờn dỗi,nàng đánh khẽ vào ngực Hàn Thiên mấy cái giọng trách cứ nói.

-đệ đi tập luyện gì mà liền hai tuần mới chịu về,còn chọn giờ này mà xuất hiện,quả thực dọa ta một phen chết khiếp đi được,quần áo của đệ sao lại bị rách thế?,lại đánh nhau với người ta à?.

Hàn Thiên vốn có lời định nói,không ngờ trong tình huống này lại quên đi mất hết cả,hắn chỉ hỏi khẽ tiểu y sư một câu.

-tỷ có thời gian không?,chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát nhé?
Tiểu y sư còn hơi bối rối chưa kịp định thần,bình ổn vài giây cô bắt đầu nghiêm mặt nói.

-được rồi đệ chờ ở đây một lát,ta vào trong chuẩn bị chút đã.

Vài giây sau tiểu y sư trở ra với một cái áo choàng rộng cùng một đôi hài nhỏ,vì không có thời gian nên nàng cũng không sửa soạn nhiều vẫn mặc bộ đồ ngủ đấy nhưng gương mặt thì đã có chút chỉnh trang lại rồi,cơ mà có thế nào thì mĩ nhân bao giờ cũng dễ nhìn.

Hàn Thiên cùng tiểu y sư đến một chiếc bàn đá giữa vườn ngồi xuống trò chuyện một lát,Hàn Thiên nhìn trời,đêm hôm nay quả thực cũng rất đẹp,trời trong mây ít,ánh trăng lại còn rất sáng ,gió nhè nhẹ thổi,quan cảnh này quả thật xo với những biến động trong Yêu Linh sơn mạch thì khác một trời một vực,Hàn Thiên lâu rồi chưa được ngắm cảnh đêm yên ả thế này,bất giác nhớ đến chính sự hắn liền nhẹ giọng hỏi.

-mấy ngày qua phủ thành chủ không có gây khó dễ gì cho tỷ chứ?
Tiểu y sư vẫn đang nghi hoặc nhìn Hàn Thiên bất giác nghe hắn hỏi,nàng liền sững người trong chốc lát rồi nói.

-mấy ngày đệ đi cũng không có sự tình gì đáng nói cả,mọi việc vẫn đâu vào đấy,mà sao đệ lại hỏi tỷ chuyện này?,chẳng lẽ những ngày qua phủ thành chủ có tìm đệ gây khó dễ à?
Hàn Thiên nghe tiểu y sư nói xong gương mặt cũng dãn ra một chút,hóa ra phủ thành chủ chỉ coi trong mình hắn,vẫn chưa động đến tiểu y sư,suy nghĩ một lát Hàn Thiên liền sửa lại sự tình một chút để nói cho tiểu y sư bớt lo lắng.


-quả thực cũng có một vài tên tìm đệ gây khó dễ, bất quá thực lực chúng không đủ đều bị đệ giải quyết cả rồi, tỷ không cần quá lo lắng,à đúng rồi,khi nãy đệ thấy trong viện có một đám hài tử,bọn chúng là được tỷ cho ở lại đây à?
Khuôn mặt của tiểu y sư thoáng hiện nét khó xử,bất quá nàng cũng thật lòng nói với Hàn Thiên.

-chuyện này tỷ vốn cũng định bàn với đệ rồi,nhưng mà do gần đây đệ không có về nhà nên tỷ mới tự đưa ra chủ ý trước,đám hài tử đó đều là nạn dân của Thiên An thành,bọn chúng phần lớn đều là trẻ mồ côi bị ảnh hưởng bởi tranh đấu giữa các thế lực lớn trong thành nên mới thành ra như vậy,tỷ thấy bọn chúng quá đáng thương nên định cưu mang chúng,tỷ với đệ ở trong biệt viện lớn thế này cũng không hết,bọn chúng lại không phải trẻ khó dạy đệ ở gần chúng ít lâu sẽ thấy thích chúng thôi,nhưng mà chuyện này quả thực tỷ cũng không thể tự quyết định được,đệ đối với việc này sẽ không có phản cảm chứ?
Hàn Thiên trầm mặc một lát khiến tiểu y sư cũng có chút lo lắng,bất ngờ Hàn Thiên lên tiếng.

-thật không ngờ tỷ tỷ của ta lại bao dung từ ái đến thế cơ đấy,được rồi không phải đệ cũng là được tỷ nhặt về hay sao,làm thế nào lại không có thiện cảm với đám hài tử kia chứ,đệ không có trẻ con đến mức đi sợ lũ nhóc kia chiếm hết cảm tình của tỷ đâu ha ha,tỷ không cần phải trưng ra dáng vẻ lo lắng đến thế.

Tiểu y sư thấy Hàn Thiên lại đùa cợt nàng bất giác lòng dạ rối bời vung tay cố đánh hắn vài cái,miệng còn hờn dỗi nói.

-nếu đệ đồng ý thì sớm nói ra đi,còn làm mặt lạnh dọa tỷ,có giỏi thì đừng tránh xem tỷ có đánh chết đệ không?
Cả hai bất giác cười vui vẻ một trận,Hàn Thiên dường như lại nhớ ra điều gì,hắn đứng dậy nắm tay tiểu y sư dẫn cô đi một đoạn,vừa đi hắn vừa nói.

-tỷ đi theo đệ đi,đệ có cái này muốn cho tỷ xem.

Nói đoạn Hàn Thiên lại dẫn tiểu y sư đến một khoảnh sân trống trong vườn,hắn bảo cô nhắm mắt lại rồi bất ngờ hỏi một câu khiến tiểu y sư cực kỳ khó hiểu,hắn nói.

-tỷ ở căn nhà cũ trong thôn trang kia bao lâu rồi?.

Tiểu y sư không hề nắm được là Hàn Thiên đang có mục đích gì,bất quá cô vẫn trả lời.

-ta là cô nhi được sư phụ nhặt về nuôi,mười sáu năm nay kể từ lúc ta hiểu chuyện ta đã luôn ở tron căn nhà nhỏ đó.

Hàn Thiên lại hỏi tiếp.

-chúng ta chuyển đến đây sống là vì hoàn cảnh nhưng hẵn là tỷ vẫn không nỡ rời xa căn nhà kia a?

Đôi mắt tiểu y sư vẫn đang nhắm nghiền,cô nhẹ giọng trả lời.

-đệ nói đúng tỷ quả thực có chút không nỡ rời xa căn nhà đó,nếu bây giờ có thể đem nó đến đây thì tốt biết mấy,nhưng mà tỷ không sao đâu đệ đừng có giữ mãi chuyện này trong lòng nữa.

Hàn Thiên trìu mến nhìn tiểu y sư,hắn nói bằng giọng cảm thán.

-quả thực không nên giữ chuyện cũ trong lòng mãi,nhưng mà đệ cũng thấy nhớ căn nhà nhỏ đó lắm,cũng muốn mang nó về đây đó mà,được rồi tỷ mở mắt ra đi xem đệ có bất ngờ gì cho tỷ này.

Tiểu y sư chầm chậm mở mắt theo lời Hàn Thiên bất ngờ thay cảnh tượng trước mắt quả thực làm nàng cảm động đến suýt rơi lệ,dưới ánh trăng vàng,căn nhà trúc nhỏ thân thuộc lại hiện lên hoàn hảo lành lặng và không có một chút sứt mẻ nào,nó vẫn vậy vẫn y hệt như cái ngày Hàn Thiên và nàng rời đi,nó im ắng xuất hiện ở trước mặt Hàn Thiên và nàng dường như là nó vẫn luôn hiện hữu ở đây vậy.

Tiểu y sư không dám tin vào mắt mình nữa,nàng vội chạy nhanh đến mở cửa vào nhà,khung cảnh quen thuộc lại hiện lên,nàng hướng ánh mắt mơ hồ nhìn Hàn Thiên giọng run run hỏi.

-đệ làm thế nào mà thực hiện được việc khó tin này vậy?
Hàn Thiên cười bí hiểm cố tỏ vẻ cao thâm,hồi lâu hắn thấy tiểu y sư quả thực rất muốn biết vậy nên hắn thành thật giải thích,Hàn Thiên chỉ tay vào Huyền Thiên Giới trên tay trái mình sau đó nhẹ giọng giải thích.

-tỷ thấy chiếc nhẫn này không,nó là do đệ trong một lần may mắn có được,công dụng của nó thì giống hệt như túi càn khôn vậy ,bất quá công năng to lớn hơn không ít,đệ chỉ cần chuyển căn nhà của chúng ta vào đây sau đó đem về biệt viện này rồi đem nó trở ra thôi,chuyện dễ như uống chén trà thôi ấy mà,thấy tỷ vui như vậy tình cảm của tỷ đối với căn nhà này quả thực còn lớn hơn những gì tỷ hay nói a.

Tiểu y sư đẩy nhẹ Hàn Thiên một cái giọng cảm kích nói.

-cảm ơn đệ đã vì ta mà làm việc này tỷ tỷ quả thực vô cùng cảm kích.

Hàn Thiên cười khẽ một cái nhẹ giọng nói.

-chỉ là chuyện nhỏ mà thôi,giữa chúng ta đâu cần phải nói mấy lời này làm gì,à đúng rồi ngày mai chúng ta đến Vạn bảo lầu một chuyến nhé,đám hài tử kia nếu đã được tỷ cưu mang vậy thì đệ cũng sẽ không để chúng chịu thiệt nữa.


Tiểu y sư dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Thiên,cô hỏi
-chẳng lẽ mấy hôm nay đệ lại vào Yêu Linh sơn mạch săn giết yêu thú nữa hay sao?,tỷ thấy đệ quả thực lạ đời lắm nhé,người thường sợ nơi đó như chốn địa ngục đệ thì hay rồi thời gian ở trong đó còn nhiều hơn ở nhà,đây rốt cuộc có phải nhà đệ không vậy?,tỷ có phải người thân đệ không vậy?sao đệ ở ngoài còn nhiều hơn ở nhà thế?.

Mặt Hàn Thiên trơ như khúc gỗ,hiện tại hắn vẫn chưa hiểu vì sao tiểu y sư lại nổi giận,bất quá hiện giờ trời cũng đã khuya,cô nam quả nữ ở đây quả thực quá kích thích,Hàn Thiên là một kẻ khá đơn giản nhưng hắn cũng sợ cái tâm hồn già cỗi của hắn lại không cầm lòng được nói ra mấy lời ngu ngốc thì nguy to vậy nên hắn đánh lạc hướng nói.

-a ah trời lúc này cũng khuya lắm rồi ,chúng ta có gì ngày mai nói nhé,giờ chúng ta về phòng thôi ngoài này bắt đầu trở lạnh rồi,tỷ mặc mỏng như vậy lỡ bị cảm đệ sẽ thấy đau lòng lắm a.

Nói đoạn Hàn Thiên liền cố ý đẩy nhẹ tiểu y sư ra ngoài sau đó đóng cửa nhà trúc này lại rồi miễng cưỡng cố đưa cô về phòng,trở về phòng mình Hàn Thiên lại thở dài một tiếng,mười mấy ngày rồi tập luyện cực khổ,vừa nãy còn phải khổ chiến một trận, hôm nay về đến nhà rồi nhất định phải nhân cơ hội lười biếng một chút,nghĩ đoạn Hàn Thiên liền uể oải lên giường ngủ luôn một mạch đến sáng.

Cũng lâu rồi Hàn Thiên hắn chưa được một giấc ngủ yên như thế này,mặt trời cũng đã lên khá cao rồi mà Hàn Thiên vẫn chưa dậy,bất chợt tiếng gõ cửa dồn dập làm hắn tỉnh giấc,nhìn lại ngoài cửa sổ sắc trời cũng đã sáng hẵn rồi,lúc nãy cũng đã không còn sớm nữa,nghe thấy có người gõ cửa Hàn Thiên đánh tiếng hỏi.

-là ai ở đấy thế?
Có tiếng nữ nhân vọng vào,giọng điệu cũng không lấy gì làm thân thiện lắm.

-Hàn Thiên ngươi biệt tăm ở đâu suốt hai tuần nay vậy,bây giờ về rồi còn trốn ở trong đó không chịu ra ăn sáng với mọi người à?,Thiên Vũ cô ta làm sẵn một bàn thức ăn thật lớn rồi chỉ chờ có một mình ngươi nữa thôi đấy.

Hàn Thiên giật mình đến mức suýt nữa là té luôn xuống giường,là giọng của Hồng Yến Linh cô nàng này mới sáng sớm đã chạy qua đây làm gì?,nghe giọng dường như còn chẵng vui vẻ gì mấy,theo lời cô ta thì bữa sáng này chỉ còn thiếu mỗi mình hắn,đễ mọi người phải chờ quả thực cũng hơi ngại nên Hàn Thiên vội nói vọng ra.

-được rồi chờ ta một lát ta chuẩn bị ra ngay,cô cứ đến đấy trước đi.

Dứt lời Hàn Thiên vội tìm một bộ quần áo sạch sẽ rồi nhanh chóng thay vào,tiếp sau hắn liền ra khỏi phòng tìm chổ giếng nước vệ sinh mặt mày một chút,lúc Hàn Thiên đến được bàn ăn dưới bếp thì chổ đó giờ đã đông nghịt người,thấy đám hài tử này Hàn Thiên còn thoáng sửng người đôi chút, sau mới nhớ ra là từ giờ bọn chúng sẽ ở đây chung với hắn và tiểu y sư,Hàn Thiên hắn nên làm quen dần với không khí này.

Hàn Thiên xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người,thấy bọn trẻ nhìn mình chăm chú như vậy Hàn Thiên nhất thời không biết phản ứng như thế nào,chỉ đành làm như không biết chầm chậm đi qua như người vô hình,hắn ở trong rừng núi lâu ngày cũng lại chỉ có một mình nên nhất thời bị hội chứng tự kỷ nhẹ,Hồng Yến Linh và tiểu y sư đã chừa sẵn một chổ cạnh hai người cho hắn lúc này Hồng Yến Linh thay mặt gọi Hàn Thiên vào bàn,Hàn Thiên ù ù cạc cạc đi vào chổ ngồi,cũng chẳng biết nói gì nhiều liền cầm chén đũa lên gắp một ít thức ăn tự xử một mình.

Thấy không khí có hơi lạ kỳ,tiểu y sư cũng đành chủ động gắp vài đũa thức ăn,tiểu kim long thì chả quan tâm gì nhiều,người ta đã động đũa rồi nó liền không nể mặt gặm lấy gặm để cái giò lợn quay cực lớn được chuẩn bị riêng cho nó,Hồng Yến Linh và mọi người thấy vậy cũng bắt đầu động đũa,không khí của buổi cơm sáng liền có chút yên lặng.

Tuy nhiên bầu không khí này cũng không thể kéo dài mãi,Hàn Thiên đã bắt đầu cảm nhận được có gì đó khác thường,Hắn nhìn sang tiểu y sư ở bên phải bất giác hỏi một câu.

-tỷ tỷ bộ trên mặt đệ vẫn còn dính thứ gì à?

Tiểu y sư cười nhẹ một cái nói.

-không có
Hàn Thiên lại nhìn sang Hồng Yến Linh hỏi lại câu vừa rồi,đáp án vẫn tương tự,hắn lại hỏi tiếp tiểu kim long ở kế bên Hồng Yến Linh câu đó,nó chả thèm quan tâm gục đầu ăn tiếp,đang lúc Hàn Thiên định dạy dỗ cho con rồng xất xượt kia một trận thì một nữ hài khoảng mười ba mười bốn tuổi gì đó trong đám hài tử chợt đứng lên,cô bé chỉ tay thẳng vào mặt Hàn Thiên rồi quay sang hỏi tiểu y sư.

-Thiên Vũ tỷ,tên nhãi này là tỷ từ đâu nhặt về thế?,sao mà vô phép quá vậy?,chúng ta chờ hắn ăn cơm ,hắn không chào hỏi thì chớ còn dám động đũa trước,Thiên Vũ tỷ nên giáo huấn lại hắn một trận đi a.

Hàn Thiên chưa kịp hết sững người thì một nam hài cũng trạc tuổi nữ hài khi nãy liền đứng lên tiếp lời.

-Lục Yên nói đúng đó Thiên Vũ tỷ,tên nhãi này là kẻ mới đến lại vô phép tới vậy,Thiên Vũ tỷ cùng Yến Linh tỷ không cần dành sự quan tâm đặc biệt quá với hắn đâu,thứ vô phép như vậy cứ trực tiếp dạy dỗ một trận là được,Thiên Vũ tỷ tốt nhất đừng có cho hắn đến ở chung với bọn đệ,tính tình hắn kiêu ngạo như vậy,bọn đệ nhất định không cho hắn hòa nhập cùng.

Nghe xong những lời này Hồng Yến Linh chợt có biểu hiện cười như không cười,dường như rất vui khi thấy người gặp nạn vậy,tiểu y sư thì nhẹ nhàng hơn chỉ cười mỉm làm như không nghe không thấy,lẵng lặng uống một tách trà chờ xem chuyện vui.

Hàn Thiên đến khổ với biểu hiện của hai người này,hắn nhìn Hồng Yến Linh định nói cô giải thích với đám hài tử kia giúp nào ngờ lời còn chưa nói Hồng Yến Linh đã tranh lời nói trước.

-tên nhãi này quả thực là quá vô phép a,nhất định cần phải được dạy dỗ,nếu không hắn sẽ lại coi trời bằng vung thích biến mất lúc nào liền biến mất.

Hàn Thiên vừa nhận ra là hắn đã phạm phải một sai lầm,hắn quay sang tiểu y sư định nói nàng giải thích dùm nào ngờ,tiểu y sư làm như không biết trùng hợp còn quay lưng đi nơi khác,Hàn Thiên hắn từ bé đến lớn mới gặp phải tình huống khó xử như thế này,bất giác phẫn nộ đứng lê hùng hổ nói.

-đám nhãi các ngươi dám nói bản đại gia vô phép sao?,nói cho các ngươi biết,căn biệt viện này chính là của bản đại gia ta đấy,các ngươi muốn ở đây còn phải cần có sự đồng ý của ta nữa có biết không?,dám nói ta vô phép cẩn thận ta bẻ cổ các ngươi hết bây giờ,mới đi khỏi nhà có mấy bữa đã có một đám lạ hoắc vào nhà nói ta vô phép thật là buồn cười chết mất.

Cả đám tiểu y sư lần đầu thấy cảnh Hàn Thiên phát hỏa bất giác cười thú vị một trận,không ngờ kẻ bình thường nhìn có vẻ ôn hòa như Hàn Thiên khi nổi giận lại thú vị đến vậy,cả đám đều lấy tay che miệng cười tít thêm một trận nữa.

Nữ hài khi nãy vừa lên tiếng dường như đã nhận ra chuyện gì đó rồi,cũng đã an phận ngồi xuống không nói thêm điều gì nữa,riêng nam hài kia đang độ tuổi ngông cuồng phách lối,hắn thấy Hàn Thiên xo với hắn cũng chẳng có khác biệt gì mấy,lời Hàn Thiên nói quả thực có chút khó tin,nói như Hàn Thiên thì chẳng phải ở đây tiểu y sư muốn nhận ai thu ai vào còn cần phải thông qua Hàn Thiên hắn nữa đấy,nam hài nghĩ Hàn Thiên có gì nổi bật mà tiểu y sư phải coi trọng hắn hơn bọn họ?,chuyện này với nam hài như là một cái đả kích cực lớn vậy nên hắn khinh thị nói.

-tên nhãi như ngươi thì có gì đặc biệt mà Thiên Vũ tỷ phải coi trọng ngươi như vậy kia chứ?,đừng có mà kiêu ngạo nghĩ mình là người đặc biệt,ngươi chẳng qua chỉ là được Thiên Vũ tỷ thu nhận trước chúng ta một chút mà thôi có gì đáng khoe khoang đâu chứ ?.

.