Hàn Thiên Ký

Chương 80: 80





Tuyền cơ chu là một bảo khí phi hành thuôc loại khá tốt các gian phòng cho người sữ dụng ở lớn nhỏ cũng phải đến ba mươi phòng,Trình trưởng quỹ là một người rất độ lượng,lý ra hạ nhân sẽ phải ở dưới khoang tàu nhưng mà do chuyến đi này người ít vậy nên Trình trưởng quỹ cũng châm chước cho họ ở trong những phòng trống khác trên sàn tàu,gia đình của Trình trưởng quỹ ở một trong những phòng tốt nhất trên tàu,Mã Bính thực lực cao siêu thân phận tôn quý nên cũng được ở phòng tốt nhất,Hàn Thiên là người bỏ tiền đi nhờ lại là trưởng đoàn nên cũng được cấp cho phòng tốt nhất cuối cùng.

Hàn Thiên và tiểu kim long ở cùng một phòng,Hồng Yến Linh và túc chi ở cùng một phòng,Lâm Như và Bối Nhi ở cùng một phòng,Liễu Duệ và Tiểu Du ở cùng một phòng,Trương Lang không thích nhiệt náo nên ở riêng một phòng,còn lại các phòng khác được cấp cho các hạ nhân tùy ý sữ dụng,toàn bộ các nhu yếu phẩm đều sẽ được cất trữ trong khoang tàu.

Tuyền cơ chu đã khởi hành được gần hai canh giờ lúc này đã bay khỏi địa phận lãnh thổ mà Thiên An thành quản hạt,tính ra thì đám Hàn Thiên đã chính thức đặt chân ra khỏi quê hương của mình và tiến vào một cuộc hành Trình mới rồi.

Qua gần hai canh giờ tuyền cơ chu cũng sắp bay đến địa phận của Phúc Trạch huyện ,từ vùng này đã có thể tính là trong nội địa của Đại Ninh đế quốc,dân cư sinh sống tại vùng này cũng đã nhiều hơn trông thấy.

Tuyền cơ chu bay không cao chỉ cách mặt đất khoảng trăm trượng hơn,từ trên tàu nếu tinh mắt có thể nhìn rõ cảnh vật ở phía dưới,Hàn Thiên và tiểu kim long sau khi nghĩ ngơi một chút trong phòng lúc này lại nổi hứng ra thành tàu ngắm cảnh,nhìn cảnh sắc sinh động trôi hun hút phía dưới Hàn Thiên không khỏi cảm thán sự rộng lớn của Vu Thương đại lục,chỉ một cái đế quốc tại một châu nhỏ trên đại lục đã có diện tích khủng bố đến thế,mà lân cận còn có Yêu Linh sơn mạch,phía tây bắc giáp thần châu lại càng rộng lớn vô bì,mà nghe đâu không chỉ có những vùng đất đó,từ thần châu hướng về phía nam còn có Nam hoang ,hướng về phía tây lại có Tây Lĩnh ,về phía bắc lại có Bắc cương,xa hơn về phía bắc lại có Tịch Diệt hoang mạc nơi Tu la tộc sinh sống,chủng loài đó cũng là kẻ thù lớn không kém gì ma tộc ở ma vực ngoài đông hải.

Những vùng đất đó từng vùng đều chẳng thua kém gì Đông bộ châu này,trên mỗi vùng đất lại càng có thêm nhiều truyền kỳ vang dội,những danh lam thắng cảnh nổi tiếng,những khu vực bí ẩn nằm ẩn khuất đâu đó trên từng vùng đất lớn ấy,những di chỉ cổ đại những bộ tộc kỳ lạ,những tuyệt địa hung hiểm,từng tầng lịch sữ trôi qua hào kiệt trên khắp đại lục đời nào cũng có,thần châu tuy là nơi phát triễn thịnh vượn nhất nhưng những vùng đất kia cũng chẳng thể xem thường,có thể đâu đó trên những vùng đất ấy luôn tồn tại những lực lượng hùng mạnh và thần bí nào đó có thể cuốn phăng cả nền văn minh đáng tự hào kia của con người tại thần châu.

Sau khi biết được nhiều nơi như thế Hàn Thiên liền không khỏi dấy lên tráng chí,hắn nhất định phải đến tất cả những nơi đó,Đại Thiên Giới rộng lớn khôn cùng,ngoài Vu Thương đại lục hắn không dám nói tới, nhưng nếu lúc sinh thời chưa đi được hết những nơi nổi tiếng trên Vu Thương đại lục thì Hàn Thiên hắn sẽ tiếc chết mất,con người hắn vốn thích tự do và ngao du đây đó,thế giới cũ của hắn còn chổ nào mà hắn chưa từng đi qua?,hắn chính là người như thế thích tự do tự tại,Đại Thiên Giới rộng lớn vô tỉ thế này quả thực là nơi thích hợp để hắn tung hoành.

Tuyền cơ chu tuy đi rất nhanh,mỗi canh giờ bay được gần bốn trăm dặm,nhưng tốc độ này vẫn không thể ảnh hưởng đến tầm nhìn của những người đi trên tàu được,từng ngọn núi từng tòa thành nhỏ,từng thôn trấn Hàn Thiên đều có thể quan sát được rất rõ ràng.

Đang suy tư chuyện cũ bất chợt lại có tiếng người nói phía sau.


-Hàn Tiểu huynh đệ cậu cũng có nhã hứng ra đây ngắm cảnh à?
Người đến chính là Trình trưởng quỹ,ông ta vẫn thái độ ung dung như trước trên mặt lúc này còn điểm thêm một ít nét tán thưởng nhìn Hàn Thiên,Hàn Thiên thấy ông ta khuôn mặt liền cung kính hơn hẵn,hắn vòng tay nói.

-xin chào Trình trưởng quỹ,đây là lần đầu vãn bối rời khỏi Thiên An vậy nên đối với sự vật bên ngoài vẫn còn rất hiếu kỳ,không thể được như Trình trưởng quỹ ngài đi tới đi lui khắp đế đô rất nhiều lần,Trình trưởng quỹ hẳn là rất quen thuộc những cảnh sắc này a!.

Trình trưởng quỹ cười khẽ một cái,sau đó cũng đến cạnh mạn tàu rồi nhìn xuống một ngôi làng nhỏ bên dưới nói.

-ta làm trưởng quỹ tại chi nhánhVạn Bảo Lầu ở Thiên An thành đến nay cũng mười mấy năm rồi,đi đi lại lại giữa Thiên An thành và đế đô cũng không ít lần,quả thực đường di chuyển rất xa nhưng mà khi đã đi quá nhiều lần một đoạn đường thì cũng có quen thuộc không ít,mấy lần đầu còn thấy thú vị dần về sau thì chỉ là di chuyển theo một lộ trình rập khuôn giống như là đi vì công việc mà thôi,thực ra ta cũng chưa từng rời khỏi Đại Ninh đế quốc,ta có thể làm hướng đạo cho cậu ở chuyến đi này nhưng thậm chí ở những thành tỉnh khác ta còn chưa có đến được hết nữa kia.

Hàn Thiên cảm thán nói.

-ngài làm trưởng quỹ ở Vạn Bảo Lầu hẵn là phải đối mặt với không ít áp lực nhỉ.

Trình trưởng quỹ trầm ngâm nói.

-cũng có thể nói là vậy mà cũng chưa hẵn là hoàn toàn là chịu áp lực lớn,ta không giống các cậu ta không có thiên phú tốt ngược lại có chút đầu óc,những việc mà các cậu thấy khó ngược lại ta thấy chẳng khó chút nào,vạn bảo lầu tuy nhiều quy cũ nhưng mà chi nhánh ở Thiên An thành là một nơi quá xa xôi nhiều cái cũng chẳng cần thiết phải tuân thủ hết,ta làm ở đó đến nay vẫn chưa thấy một cái đại sự gì cả,còn cảm thấy cuộc sống khá yên bình vui vẻ,ngược lại ta muốn hỏi cậu,vì sao võ giả các cậu lại có thể sống dưới áp lực lớn như thế?,các cậu tu luyện đã rất khó khăn lại còn suốt ngày tranh đấu với nhau,hôm nay người này chết hôm kia người nọ chết,sống trong cuộc sống như thế ngược lại ta càng thấy áp lực khôn cùng,vậy mà sao các cậu vẫn chịu lao đầu vào vậy?.


Hàn Thiên bất giác ngẫn người,hồi lâu sau hắn mới nói.

-có vẻ như là vì chúng ta có khát vọng lớn hơn,ngài có một gia đình nhỏ và một công việc tốt,cuộc sống của ngài đối với nhiều người đã tính là viên mãn,nhưng chúng ta không làm được như thế,ngài nói ngài chưa từng rời khỏi Đại Ninh đế quốc,nhưng ta lại không muốn như thế,ta muốn đến thật nhiều nơi,trên trời dưới đất ta đều muốn đến,không có thực lực cường đại thì không làm được,có người khác thì lại sợ hãi tử vong,nếu ngài không thể bước xa hơn trên con đường võ đạo tử vong sẽ kéo ngài về phía nó,có người vì sợ hãi tử vong nên mới cố gắng giải phóng mình khỏi nó,không có thực lực cường đại thì không làm được,có kẻ lại thích quyền lực địa vị và mĩ nữ,nhưng nếu ngài không có thực lực ngài sẽ chẳng có được gì cả,mà dù cho đã có rồi thì cũng sẽ bị kẻ khác cướp đi.

-nói chung ta nghĩ võ giả chúng ta nổ lực tu luyện là vì để có được những thứ mà chúng ta muốn và để bảo vệ những thứ mà chúng ta cần phải bảo vệ,con đường của võ giả là con đường một chiều, khi đã bước lên thì sẽ chẳng thể quay đầu,những kẻ muốn dừng lại thì sớm hay muộn đều sẽ bị loại bỏ,toàn bộ thành quả cố gắng bấy lâu đều sẻ bị kẻ khác chiếm mất,ngày đầu tu luyện ai lại nghĩ đến chuyện sau này sẽ phải đối mặt với những khó khăn gì cơ chứ?,khi ấy chỉ thấy cường giả ngự không trên trời phi thiên độn địa lật tay liền có thể chưởng khống sinh mạng của kẻ khác liền đã bị con đường tu đạo hấp dẫn không rời được rồi.

-dù nói thế nào khát vọng của những người trẻ tuổi luôn cao ngút kia mà,cố gắng một chặng đường dài đến sau này hẵn cũng chẳng thèm nghĩ là ngày xưa tại sao mình lại chọn con đường này nữa kia.

Trình trưởng quỹ tỏ vẻ đồng tình nói.

-có lẽ là cậu nói đúng,nếu võ giả không nổ lực tu luyện ,những thứ mà chúng ta có không phải đều sẽ bị ma tộc cùng tu la tộc cướp đi hết cả sao?,thứ mà ai ai đều muốn phải có thực lực thì mới giữ được,nhân tộc chúng ta đời đời cắm rễ ở Vu Thương đại lục mà không bị những thế lực mạnh mẽ như ma tộc hay tu la tộc tiêu diệt tất cả đều là nhờ những cường giả của chúng ta đã không tiếc hi sinh tính mạng để bảo vệ đồng tộc,nếu không có họ chúng ta sẽ chẳng có gì cả.

Ngừng một chút Trình trưởng quỹ lại chuyển chủ đề nói.

-gần đây ở trong lãnh thổ của Đại Ninh đế quốc đã xảy ra không ít sự kiện liên quan đến bọn ma tộc,ta nghi ngờ phía sau những chuyện này chính là người của tam đại hắc ám điện đã âm thầm giở trò,bọn chúng không thể hoành hành ở thần châu được nhưng mà ở những vùng xa xôi như đông bộ châu này thì quả là nơi thích hợp cho bọn chúng giở trò,gần đây lại có chuyện xảy ra tại Thiên An thành,đây đã là vụ thứ bảy tại lãnh thổ Đại Ninh quốc trong năm nay rồi,tình tiết vẫn là tương tự so với những vụ trước,thượng tầng Đại Ninh đế quốc hẵn là đã âm thầm cho người điều tra rồi,nếu không thể giải quyết được vấn đề này,ta chỉ sợ Đại Ninh đế quốc sẽ bị tam đại hắc ám điện khống chế trở thành một trong những hang ổ phe cánh của chúng tại đông bộ châu này mất thôi.


Hàn Thiên chấn kinh cực độ,những phân tích của Trình trưởng quỹ tuy chỉ là suy đoán cá nhân nhưng nghiêm túc suy nghĩ lại thì quả thực là rất hợp lý,đông bộ châu quá xa sôi xo với Thần châu,nếu tam đại hắc ám điện tại chổ này âm thầm xây dựng lực lượng làm khéo có thể qua mặt cả ngũ đại thế lực lớn tại thần châu chứ chẳng đùa,sức ảnh hưởng của ngũ đại thế lực không thể bao trùm khắp Vu Thương đại lục,tam đại hắc ám điện sữ dụng kế này đợi ngày chúng tích đủ lực chỉ sợ chúng liền sẽ công khai hoạt động của bản thân với thiên hạ,chân chính khai chiến với ngũ đại thế lực,lúc đó chỉ sợ là toàn bộ đại lục đều sẽ loạn lạc hết cả,ma tộc và tu la tộc chẳng lẽ lại đứng yên mà nhìn?,hệ lụy khôn lường trong đó chỉ cần là người sáng suốt liền có thể nhìn ra được.

Hàn Thiên tỏ ra quan ngại nói.

-ta đã hai lần đối đầu với thế lực của tam đại hắc ám điện,lần đầu là người của huyết nhận điện đến ám sát,lần thứ hai là thế lực đứng sau lưng giật dây đám người Phí Đại Hùng,thủ đoạn của tất cả bọn chúng đều vô cùng tàn ác và không hề quan tâm đến tính mạng của thường dân,nếu quả thực để cho chúng nuôi dưỡng thế lực tại Đại Ninh đế quốc này mấy chục ức nhân mạng của Đại Ninh đế quốc chỉ sợ sẽ như chỉ mành treo chuông mong manh không thể đoán định nổi.

Trình trưởng quỹ cũng gật gù nói.

-những kẻ như Phí Đại Hùng chỉ là những con tốt bị giật dây mà thôi,tam đại hắc ám điện chưa muốn bị lộ diện nên vẫn còn sữ dụng những chiêu trò gián tiếp mượn tay người này,có vẻ trong thời gian sắp tới chúng sẽ càng tìm thêm được những thủ đoạn mới để kết nạp bè phái thu thập được càng nhiều thuộc hạ cho chúng nữa,chuyến đi này ta sẽ bàn chi tiết với cấp trên để họ thông tri cho tổng bộ Vạn Bảo Lầu tại thần châu thương thảo đối sách với ngũ đại thế lực để nhờ sự trợ giúp của họ,Hàn Tiểu huynh đệ,những thiếu niên tài tuấn như cậu chính là tương lai của Đại Ninh đế quốc chúng ta,dù cậu có mục đích gì sau này thì cũng xin cậu một điều,nếu thật sự có xung đột xảy ra mong cậu đừng thúc thủ bàn quan.

Hàn Thiên cười chân thành nói.

-ta sao lại có thể bỏ mặc đồng hương cho bọn hắc ám điện kia muốn làm gì thì làm được,ta còn có một mối thù cực kỳ sâu nặng còn chưa tính với chúng nữa kia,chúng đã tiếp tay cho phụ tử Phí Đại Hùng khiến thế lực của phủ thành chủ mạnh lên và gián tiếp giết chết tỷ tỷ của ta,nếu không có chúng Phí Nhất Nam chỉ là một tên vô hại còn phủ thành chủ thì cũng chỉ có thực lực ngang ngửa với Hồng Yến gia thôi,nếu không có chúng tỷ tỷ ta sao lại phải chết chứ?,tuy chúng không trực tiếp ra tay nhưng món nợ này tính lên đầu chúng là quá hợp lý rồi,hơn nữa dù không có chuyện này bản thân ta cũng sẽ không để cho một thế lực đen tối và tà ác như thế tồn tại được,vậy nên Trình trưởng quỹ ngài cứ yên tâm,chỉ cần có đủ thực lực ta nhất định sẽ lật đổ tam đại hắc ám điện.

Trình trưởng quỹ vui vẻ vỗ lưng Hàn Thiên nói.

-tốt… ta quả nhiên đã không nhìn lầm cậu,ta tuy chỉ là một thương nhân cũng chẳng có mấy quyền lực gì,ta lại cũng chẳng thích tranh đấu với ai,trong một tập thể lớn như Vạn Bảo Lầu ta liền bị đẩy dạt ra đến tận một tòa thành ở biên ải như Thiên An thành,nhưng mà trong lòng ta không hề đặt nặng những chuyện đó,ngược lại ta càng muốn bảo vệ được người thân và những người có quan hệ tốt với ta ,Hàn Tiểu huynh đệ cậu là một tài năng lớn,cả nhân phẩm và thiên phú của cậu đều khiến ta rất vừa ý,chẳng trách Hồng Yến Hoàng xem trọng cậu như thế,Đức Bá cũng xem trọng cậu như thế,chuyến đi tuyển trạch lần này ta sẽ dốc túi ủng hộ các cậu hết mình,nếu cậu may mắn vào được lý khố đại học viện mức học phí ở đó sẽ rất là khủng khiếp,cậu có một vạn linh thạch trong tay nhưng từng đó chỉ đủ cho một mình cậu dùng mà thôi,còn Hồng Yến Linh lẫn Túc Chi cô nương thì chưa chắc cậu đã có thể giúp được họ,lý khố đại học viện không đơn giản như cậu tưởng đâu,ta nói trước với cậu một điều thế này,nếu lỡ may sau này đồng bạn của cậu không kham nổi tiền học phí tại đó thì cứ nói với ta ta sẽ giúp họ,chớ dại mà lập khế ước với lý khố đại học viện,cậu không biết là cái khế ước đó đã trói chân bao nhiêu thanh niên tài tuấn như các cậu rồi đâu.

Hàn Thiên thoáng sửng người,hắn tất nhiên từng nghĩ qua chuyện này,làm gì có một cái học viện nào lại đào tạo không cho ngươi chứ?,nhất là khi cái học viện đó còn là học viện tốt nhất của một cái đế quốc,những kẻ nhà giàu theo học thì chẳng nói làm gì,vậy còn những kẻ nghèo như đám đồng bạn của Hàn Thiên thì sao?,khi họ không có đủ tiền học phí thì thế nào?,đuổi họ à?không…chắc chắn người sáng suốt sẽ không làm thế,đuổi một kẻ mà mình đã bỏ công đào tạo ,lại còn là thiên tài hiếm có để họ chạy đến những chổ khác bộc lộ tài năng,đó là một cách làm không thông minh chút nào,cái khế ước mà Trình trưởng quỹ nói đến có vẻ như là một loại ràng buộc nào đó của học viện đối với học viên của mình,mà dường như sự tình bên trong cũng chẳng hay ho gì cho lắm.


Trình trưởng quỹ chỉ là một phương thế lực nhỏ,hẳn là ông ta cũng muốn lôi kéo Hàn Thiên nhưng mà nếu nói ông ta tính kế gì với hắn thì lại không hợp lý,ngược lại nếu là lý khố đại học viện một con quái vật khổng lồ như thế thì lại là chuyện khác,Hàn Thiên nếu được chọn thì hắn sẽ chọn đứng về phía Trình trưởng quỹ dù gì thì mang ân tình của ông ta vẫn dễ trả hơn là mang ân tình của Lý Khố đại học viện,cái này Hàn Thiên có thể đoán định chắc chắn.

Hàn Thiên vẫn để ngỏ khả năng sẽ nhận sự trợ giúp của Trình trưỡng quỹ,bất quá hắn vẫn hứa với ông ta nếu thật sự khó khăn thì sẽ nhờ ông ta giúp còn chuyện sau này báo đáp thế nào bọn họ sẽ bàn sau,hai người quen biết đã lâu nên lúc này nói chuyện vô cùng hợp nhau,bọn họ ở tại mạn tàu trò chuyện thêm một canh giờ nữa rồi ai nấy lại về phòng của mình để nghĩ ngơi.

Ngày đầu tiên trên tàu mọi người đều có chút mệt mỏi do không quen với chuyện di chuyển trên bảo khí phi hành với tốc độ cao trong đoạn thời gian dài như vậy,thế nên từ sáng đến chiều bọn họ đều nghĩ ngơi tại phòng của mình,những nữ nhân với thân thể hơi yếu như Túc Chi hay Lâm Như Bối Nhi cũng đã bắt đầu có triệu chứng say tàu xe mất rồi,cả ngày nay bọn họ đều chỉ ru rú trong phòng,chỉ có những gã quái vật như Hàn Thiên mới hứng thú đi quan sát mọi thứ mà thôi.

Bay suốt một ngày dài tuyền cơ chu rốt cuộc đã rời khỏi được phúc trạch huyện chính thức đến được Ôn gia huyện,tính ra thì trong ngày hôm nay bọn họ đã di chuyển được gần một vạn dặm đường rồi,lúc này Trình trưởng quỹ đang cho tàu dừng lại trên không để mọi người ăn tối và nghĩ ngơi.

Tuyền cơ chu lúc này đang lơ lững trên trời,đèn đuốc trên tàu đều được lắp sáng trưng trên đỉnh của tòa nhà trên tàu còn cắm một ngọn cờ của Vạn Bảo Lầu trông rất bắt mắt,cái này là để thể hiện thân phận cũng như là biểu thị sự tồn tại của bản thân khi đi qua địa bàn của người khác,nếu không như thế rất nhiều phiền hà với các thế lực địa phương sẽ xảy ra,bởi vậy nên các bảo khí phi hành khi dừng lại vào ban đêm ở nơi nào đó đều phải làm như thế này,còn nếu như đang di chuyển thì họ phải tắt bớt đèn để tránh gây phiền nhiễu đến thường dân sống phía dưới,chẳng ai muốn thấy một thứ to quá khổ như là tàu chiến bay qua bay lại trên đầu mình cả,nhiều người cả nghĩ còn cho rằng họ sẽ bị tấn công bởi những thứ như thế này nữa kia,vậy nên khi bay trên trời các bảo khí phi hành đều phải được vận hành theo rất nhiều quy củ,vửa rồi chỉ là hai trong số chúng mà thôi.

Do cuối cùng cũng được dừng lại nghỉ ngơi nên các thành viên trên tàu đều hớn hở hơn hẳn,bữa tối chính là lúc tất cả cùng ăn tại gian chính thất lớn giữa tàu,ngay cả hạ nhân cũng có thể tham dự cùng,Trình trưỡng quỹ xuất thân nghèo hèn vậy nên rất coi trọng những hạ nhân trong tay luôn đối xử với họ như người thân,đám bằng hữu của Hàn Thiên thì được dịp nghĩ ngơi ăn uống thoải mái một bữa,không khí trên tàu cũng rộn rã hơn hẵn.

Sau ba canh giờ dừng lại nghĩ ngơi Trình trưởng quỹ lại cho tàu tiếp tục khởi hành hết hôm nay bọn họ ít nhất phải đi được một vạn năm ngàn dặm nếu không sẽ không kịp đến đế đô đúng hẹn.

Do ban đêm không có nhiều nhân lực để vận hành tàu nên tuyền cơ chu đi rất chậm,việc này vừa giảm được rủi ro xảy ra tai nạn trên không vừa giảm được tiếng ồn khi tàu vận hành làm cho người trên tàu có thể nghỉ ngơi tốt hơn.

Trong đêm thanh vắng tuyền cơ chu yên ả xé gió chầm chậm hướng về đế đô,ngày đầu tiên trong cuộc hành Trình của đám người Hàn Thiên đã bình ổn trôi qua như thế.